Ảm Dạ Ly Du

Giữa trưa, ngay lúc ngày đông ấm áp nhất.

Buổi tối hôm qua đã rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông này, lặng yên lả tả khắp nơi, tới sáng sớm đã đọng lại dày hơn một thước. Trước cửa sau nhà, phố lớn ngõ nhỏ, nơi nào cũng có thể nhìn thấy một đám hài tử choai choai ném tuyết, nô đùa ầm ỹ trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, ngẫu nhiên có người qua đường cũng bị cuốn vào “cuộc chiến”, tuyết cầu trong suốt lạnh lẽo ném trúng vào người, nhưng họ cũng không tức giận vì chuyện này.

Trong đế cung không lồ của Lam Vũ, mái ngói lưu ly đỏ bừng đã bị lớp tuyết đọng phủ kín, xa xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh tuyết trắng, nhưng khí thế khoáng đạt vẫn không giảm nửa phần. Buổi sáng giờ Mão, văn võ bá quan đều đã hạ triều, cố tình tụm lại thành tốp năm tốp ba, thưởng thức quang cảnh đế cung mà ngày thường không dám ở lâu dù chỉ một khắc, nhìn lớp tuyết màu trắng bạc bao lấy mái ngói cung điện, nhịn không được thầm cảm thán trong lòng “cảnh này chỉ thiên giới mới có”. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau, quần thần liền chứng kiến một đám cung nhân phi ma đái hiếu (ý chỉ người bề trên qua đời, bề dưới phải mặc trang phục bằng vải bố trắng, trên đầu mang khăn trắng, thể hiện thương tiếc) đang chậm rãi đi tới, phía sau còn có hơn mười tên thị vệ bên hông có mang đao kiếm, trên đầu cũng buộc bạch bố đi theo, tình cảnh có chút điềm xấu này hoàn toàn phá hủy hình ảnh tựa như tiên cảnh trước mắt.

“Này là đang diễn cái gì a? Chưa hề nghe nói trong cung có vị nào tạ thế…….” Các đại thần không biết nội tình lập tức chỉ trỏ về phía đoàn người, hỏi han lẫn nhau xem gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì mà mình không biết hay không. Rồi một vị đại thần bày ra vẻ mặt thần bí nói: “Ta nghe nói, đó là Diệu quốc Thất hoàng tử mà lúc trước chết cháy trong thuyền hoa!”

“Diệu quốc Thất hoàng tử?!” Mọi người vừa nghe vậy lập tức liền bừng tỉnh đại ngộ, đều nhớ ra vị Ly Du Thượng quân nghe đồn đã mất tích ở thuyền hoa hoàng gia mấy ngày trước.

“Người đó không phải mất tích rồi sao? Điều này….”

“Ngươi không biết, là chết cháy, được vớt lên từ sông Thanh Đô, bệ hạ có lòng nhân hậu, phái người tổ chức nghi lễ, đưa về Diệu quốc.”

“Thì ra là thế……….”

“Đúng vậy………..Phúc thiển mệnh bạc a! Nghe nói mới được sủng ái không lâu…..”


Một đám triều thần thấp giọng bàn tán, mắt thấy đoàn người khiêng một cỗ quan tài đi qua trước mặt, liền không còn tâm tư đi thưởng thức mỹ cảnh, bắt đầu cáo từ nhau sau đó hồi phủ. Còn đám cung nhân phi ma đái hiếu kia vẫn nhìn thẳng về phía trước, khua chiêng gõ trống đi về phía cửa cung.

Một đội nghi thức đi ra từ trong đế cung, tất nhiên sẽ phô trương hơn bách tính bình thường rất nhiều. Những người đi đường đều dừng lại cước bộ, tò mò nhìn về phía cỗ quan tài, vươn đầu muốn xem người chết là người nào, lại e ngại thị vệ ở bên nên không dám tiến đến. Nhưng không biết là người nào nói điều gì với đám người, một truyền mười, mười truyền một trăm, chỉ chốc lát sau, bách tính vây xem đều biết được, đó chính là đội ngũ sắp đưa quan trủng (quan tài) của Diệu quốc Thất hoàng tử Thiển Ly Du trở về Diệu quốc.

Trong đoàn người, Ngụy Thanh Sương mặc bộ y phục nguyệt sắc, đang nheo mắt nhìn đội nghi thức đã đi xa, bàn tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc chiết phiến không hề hợp mùa, trên gương mặt có thể coi như anh tuấn tiêu sái hiếm khi lại lộ ra thần sắc ngưng trọng như bây giờ – rốt cuộc thì trong hồ lô của Lam Vũ đế quân Dạ Quân Hi đang bán dược gì…………..

Cho tới tận khi những người xung quanh rời đi, Ngụy Thanh Sương mới thu lại chiết phiến, xoay người ly khai, đi về phía trạch viện bên sông Thanh Đô.

“Đại ca, ngươi đã trở về.”

Vừa mới vào cửa liền thấy được Thanh Nguyệt đang cầm một chén ngọc chúc bách hợp liên tử canh(*) hương thơm bốn phía, Ngụy Thanh Sương nghe được giọng nói uyển chuyển êm tai kia gọi chính mình “đại ca”, liền lập tức cảm thấy một luồng hơi ấm chảy vào trong tim.

Dẫn chậm trong người Thanh Hoằng đã giải, Ly Du lại bình yên trở về, ngay cả tiểu muội cũng có thể mở miệng gọi hắn một tiếng đại ca, Ngụy Thanh Sương đột nhiên cảm thấy băng tuyết quanh thân lập tức tan rã, hắn lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, gật đầu với Thanh Nguyệt, lại nói: “Trong nhà cũng có người hầu hạ, sao còn để ngươi tự mình xuống bếp?”

“Từ nhỏ Thanh Nguyệt đã đi theo bên người chủ tử, đều đã thành thói quen. Mọi thứ liên quan tới chủ tử đều không muốn người khác nhúng tay.” Thanh Nguyệt cười nhẹ, “Ta làm rất nhiều, đại ca mới từ bên ngoài trở về, cũng uống một chút, ấm áp thân thể a.” Nói xong liền đi về phía gian phòng của Ngụy Thanh Hoằng.


Mấy ngày trôi qua, mùi thảo dược nồng đậm đã bắt đầu nhạt đi, thay vào đó chính là Nguyệt Lân hương thanh nhã. Bên ngoài không có gió, cửa sổ được mở ra, để ánh sáng có thể chiếu vào một chút, bên trong gian phòng nhìn qua có vẻ mông lung, nhưng cũng vô cùng thoái mái.

Ngụy Thanh Hoằng đã có thể xuống giường đi lại, tuy rằng vẫn gầy yếu như trước, nhưng mấy ngày nay cũng béo hơn một chút, tình thần cũng khá hơn rất nhiều. Khi Ngụy Thanh Sương cùng Thanh Nguyệt vén rèm bước vào, liền thấy hai người đang ngồi nghiêng trên nhuyễn tháp, chăm chú chơi cờ.

“Chủ tử, nhị ca, nghỉ ngơi một hồi, uống chút canh đi.” Thanh Nguyệt đặt chén xuống sau đó cẩn thận múc canh ra mấy chén nhỏ hơn.

“Tam muội, ngươi vất vả rồi.” Ngụy Thanh Hoằng ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyệt, mấy ngày nay nàng đều dốc lòng chăm sóc chính mình, trên gương mặt giống hệt Ngụy Thanh Sương kia lộ ra nụ cười ôn nhuận mà Ngụy Thanh Sương không có.

Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn Ngụy Thanh Hoằng tựa như trách cứ, sau đó vừa đưa chén canh nhỏ cho hắn vừa nói: “Đã là người một nhà, nhị ca không nên nói lời khách khí như vậy.” Nói xong liền múc một chén bưng tới cho Thiển Ly Du.

Thiếu niên nhận lấy chén, hơi ngẩng đầu, cong lên khóe môi lộ ra một nụ cười nhẹ: “Khổ cực ngươi, Thanh Nguyệt.”

Thanh Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ra, ngay sau đó liền nghe được một tiếng hút không khí, quay đầu nhìn lại, đã thấy Ngụy Thanh Sương giật mình sững sờ đứng đó, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt gần như si mê.

Thiển Ly Du làm như không phát hiện được, cúi đầu múc một thìa canh hạt sen đưa vào trong miệng, che đi cảm giác khó chịu hiện lên trong mắt, rồi đột nhiên y lại cảm thấy có chút hoảng hốt – đã bao nhiêu năm, chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy? Hình như, lần cuối cùng nhìn thấy chính là trước khi nhắm mắt……


Sự tĩnh lặng qua đi trong chốc lát, người đầu tiên cười thành tiếng chính là Ngụy Thanh Hoằng, có chút chế nhạo cùng cảm khái, hắn nói: “Đại ca, không ngờ ngươi cũng có lúc như vậy……….Xem ra mị lực của Ly Du không ai có thể kháng cự được a!”

Ngụy Thanh Sương nghe vậy mới định thần lại, trên mặt xuất hiện một tia bối rối, cười khổ nói: “Ly Du, dung mạo này của ngươi, ta sợ là nhìn bao nhiêu lần cũng không thể nào quen được.”

“Hà tất phải ngạc nhiên như vậy? Không phải chỉ là thay đổi một diện mạo khác thôi sao?” Ngẩng đầu, Thiển Ly Du có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói. Cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng y cũng biết hành động của Ngụy Thanh Sương không hề có ý lỗ mãng, chỉ đơn thuần là khiếp sợ về dung mạo hiện giờ của y mà thôi, cho nên cũng không cảm thấy tức giận.

Thiển Ly Du nói xong khẽ thở dài, buông xuống chén canh, vươn tay xoa nhẹ lên mặt.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt hắc diệu thạch của thiếu niên tựa như hai viên bảo thạch phát ra nhưng tia sáng rực rỡ được khảm lại trên dung nhan mị hoặc nhân gian. Thanh cao thoát tục, tiên tư ngọc sắc (ý miêu tả một người phụ nữ đẹp), nhưng hai hàng lông mày hơi hơi nhướn lên kia, lại tràn ngập khí khái của một thiếu niên, khiến cho trái tim người đang nhìn đột nhiên giật thót, đôi môi mỏng màu hồng nhạt chỉ cần hơi cong, sẽ hiện ra một nụ cười kinh thế tuyệt diễm. Nhưng điều khiến người ta không thể tự kiềm chế nhất chính là vết chu sa chí đỏ sẫm dưới mắt phải, khiến dung nhan vốn thanh cao tựa như một vị trích tiên kia tăng thêm một tia yêu mị.

Nhưng, nếu ông trời đáp ứng, Thiển Ly Du tuyệt đối không muốn có một gương mặt như vậy.

Thủa nhỏ, từ lần đầu tiên nhìn vào gương, Thiển Ly Du liền vạn phần thống hận khuôn mặt này. Trong lòng y, sự thống khổ và ghê sợ từ kiếp trước đều là do nó gây nên.

Chỉ vì có một dung nhan như vậy, y vốn là nhi tử của Công khanh (một chức quan), lại bị phụ thân hiến cho đương kim quốc quân làm nam sủng, thân là nam tử nhưng lại không thể không hầu hạ dưới khố nam nhân, khiến y sống không bằng chết, chỉ vì có một dung nhan như vậy, khiến toàn bộ kinh luân học phú (ý nói kến thức, lý luận) trong đầu y hoàn toàn không nơi sử dụng, những lần trả thù không thể thực hiện được khiến y gần như đã uất ức đến chết, trong lúc vô tình gặp được đồng liêu ngày trước giờ đã vào triều làm quan, nhưng rốt cuộc người đó lại gọi y là kẻ đê tiện lấy sắc mị quân (mê hoặc quân vương) trước mặt người khác, sự oán hận tràn ngập trong lòng khiến y bước lên con đường không có lối về.

Cuối cùng, y học theo Đát Kỷ mê hoặc quân vương, làm loạn triều cương, giết hại trung thần, trọng dụng nịnh thần, quấy nhiễu cho triều đình trên dưới đều tối tăm u ám. Lão hoàng đế vừa chết, tân đế kế vị, trong buổi tối hôm đó đám trung thần lương tướng kia vây quanh tẩm cung của y, đem y trảm ngay dưới kiếm.

Thiển Ly Du còn nhớ rõ, khi lưỡi đao băng lãnh kia đâm vào da thịt, y thực sự đã mỉm cười mà chết – cuộc đời dơ bẩn vô cùng rốt cuộc cũng có thể chấm dứt. Tâm nguyện duy nhất của y trước khi chết chính là, nếu có kiếp sau, cho dù sinh ra xấu xí khó coi, cũng không muốn có được dung nhan khuynh thế tới như vậy……..


Chỉ tiếc, nguyện vọng này cũng không thể thực hiện. Dung mạo mị hoặc nhân thế đã bám theo y như được trời định, cho dù luân hồi một đời, vẫn không chịu buông tha y. Mà điều càng làm y đau lòng chính là, trên khuôn mặt hiện giờ cũng có một vệt chu sa chí giống hệt như kiếp trước!

Trời biết, năm đó y thậm chí đã nghĩ tới chuyện hủy đi khuôn mặt này!

Cũng may đời này, y có một mẫu thân thông minh thiện lương. Nữ nhân xuất thân từ một thiên kim tiểu thư của một hộ thương gia nho nhỏ này đã bắt đầu lo lắng khi phát hiện gương mặt của nhi tử càng lớn càng xuất chúng.

Trong một nơi giết người không thấy máu như hậu cung, chỉ là sinh hạ hoàng tử đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác, huống chi nhi tử còn bé đã xuất chúng như vậy sau này lớn lên dung mạo càng thêm chói mắt, sợ rằng sẽ đưa tới họa sát thân cho mẫu tử bọn họ. Nhưng thân là mẫu thân, Tuyết phi cũng không nỡ để y hủy đi dung mạo.

Cuối cùng may mắn là, Thiển Ly Du đã học được phương pháp Dịch dung, từ bốn tuổi trở đi y liền suốt ngày dịch dung, còn gương mặt thực sự của y cũng đã mười lăm năm chưa thấy ánh mặt trời.

Nếu không phải vì gương mặt trước kia không thể sử dụng nữa, mà trong dược liệu để dịch dung lại có một loại thảo dược chưa chuẩn bị đủ, Thiển Ly Du cũng không muốn để Thanh Sương, Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt thấy được dung nhan đích thực của mình.

Thiển Ly Du nhớ tới chuyện kiếp trước, gương cũng trở nên u ám. Ba người còn lại thấy vậy, mặc dù không biết người này đã từng trải qua chuyện gì, những cũng đoán được đại khái nguyên nhân khiến y che dấu dung nhan, đưa mắt nhìn nhau, âm thầm quyết định, từ nay về sau không thể lộ ra thần sắc khác biệt nào trước mặt người này………

————————————————————–

Ngọc chúc bách hợp liên tử canh (*): Gần như một loại chè

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​ngc3a2n-nhc4a9-bc3a1ch-he1bba3p-he1baa1t-sen-canh.jpg​)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận