Ảm Dạ Ly Du

Diễm Cơ dẫn ba người tới một gian sương phòng ở tầng hai sau đó liền hành lễ cáo lui, đi xử lý sự vụ trong các.

Gian sương phòng tao nhã có ba mặt là tường vây, mặt còn lại có lan can bằng gỗ, được che phủ bởi một tấm duy mạn (màn che) bằng lụa mỏng bán trong suốt, qua lớp duy mạn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình của cuộc thi hoa khôi phía dưới.

Ba người ngồi quanh bàn, Thiển Ly Du gỡ miếng lụa mỏng che mặt xuống, rót chén trà nhấp một ngụm nhỏ nói: “Diễm Cơ kia quả nhiên không hề tầm thường, Loan Cầm các để nàng quản lý không chừng lại càng hưng thịnh a………..” Tiếng nói dần dần trầm xuống, đôi mắt như hắc diệu thạch liếc về phía Ngụy Thanh Sương, “Lai lịch của nàng là thế nào?”

Trước kia khi còn đang ở trong hoàng cung Diệu quốc, Thiển Ly Du chỉ phụ trách chủ trì toàn cục, chuyện ngoài cung hoàn toàn do Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng quản lý, vì vậy hôm nay cũng là lần đầu tiên Thiển Ly Du thấy được nữ tử bất phàm kia, cho nên mới có thể hỏi như thế.

Ngụy Thanh Sương nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến trong tay nói: “Bất quá là một câu chuyện vô vị mà thôi. Diệu quốc trước kia có Khúc gia vô cùng giàu có. Thiên kim tiểu thư nhà Khúc gia lại do tiểu thiếp sinh hạ, chủ mẫu ghen ghét đem nàng gả cho một tao lão đầu tử (lão già tồi tệ), chịu mọi hành hạ ngược đãi, sau đó bị bán vào thanh lâu. Diễm Cơ không muốn tiếp khách, đã tự tay cứa lên mặt mình………..” Ngụy Thanh Sương vừa nói vừa cười, nhưng trong hai tròng mắt lại không hề có chút tiếu ý.

Ngụy Thanh Hoằng cũng cong lên khóe môi, tiếp lời Ngụy Thanh Sương: “Sau đó đại ca đem nàng mang về Lam Chỉ uyển, hai năm sau Khúc gia phá sản, sản nghiệp bị một phú thương bí ẩn thu mua, Khúc lão gia không biết tung tích, Khúc phu nhân treo cổ tự sát.”

“Thanh Sương thực tinh mắt.” Thiển Ly Du nhấp một ngụm thanh trà trong chén, nhìn bóng người màu đỏ tươi phía dưới, trong đôi mắt như hắc diệu thạch kia hiện lên một tia kính phục.

Trong lúc ba người tán gẫu, cuộc thi hoa khôi phía dưới đã bắt đầu. Mỹ nhân trên đài hoàn phì yến sấu (mô tả cơ thể của phụ nữ là khác nhau, mỗi người có điểm tốt đẹp của họ), rực rỡ muôn màu, người người yểu điệu thướt tha. Có người lấy vũ tư (dáng múa) mê hoặc lòng người, có người lấy tiếng đàn thuyết phục quần chúng, khiến cho những khách nhân tới tầm hoan không ngừng kinh hô, còn Diễm Cơ chỉ đứng một bên mặt mày mỉm cười nhưng trong lòng lại thờ ơ lạnh nhạt.


Trời càng ngày càng tối, cuộc thi hoa khôi cũng dần dần đi tới giai đoạn cuối cùng – cạnh giới (cạnh tranh giá cả). Mười vị mỹ nhân ở lại trên đài ai nhận được cạnh giới cao nhất người đó chính là hoa khôi. Bởi vì tối nay là một ngày đặc biệt – ngày khai trương lại của Loan Cầm các, những người ở đây đều phi phú tức quý (không giàu có thì là cao quý), tiêu tiền như nước, rất nhiều người ngay từ đầu đã chọn được mục tiêu của mình, vẻ mặt đều đang nôn nóng vô cùng.

“Còn muốn xem tiếp sao?” Thiển Ly Du nhíu mày, liếc nhìn Ngụy Thanh Sương còn đang nheo mắt tập trung nhìn xuống phía dưới kia, trong đôi mắt hắc diệu thạch có chút trêu ghẹo.

Nghe vậy, Ngụy Thanh Sương phục hồi tinh thần, quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Thiển Ly Du. Đôi mắt như hắc diệu thạch lóe ra tia sáng rực rỡ, ngay cả vết chu sa lệ kia tựa như cũng biến thành một loại bảo thạch trân quý, hơi hơi nhếch lên đã hiện ra sự mê hoặc trí mạng. Ngay cả khi đối phương không hề có ý đồ gì, nhưng khi Ngụy Thanh Sương nhìn thấy cũng lập tức ngẩn ra, lập tức cười khổ một tiếng: “Ly Du, trước khi hoa Mặc Lăng nở, ngươi vẫn nên mang khăn che mặt thì tốt hơn.” (hoa Mặc Lăng: ta nghĩ nó là thành phần chế thuốc dịch dung)

Thiển Ly Du tất nhiên sẽ hiểu được điều Ngụy Thanh Sương ám chỉ, hơi hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngay cả ngươi cũng như vậy, xem ra ta vẫn nên làm theo lời ngươi mới tốt.” Nói xong liền cầm lấy tấm lụa che mặt trên bàn, định đeo lên.

Ngay khi Ngụy Thanh Sương đang hoảng sợ vì phản ứng của Thiển Ly Du và hối hận vì đã nói câu nói kia, thì Ngụy Thanh Hoằng lại nhẹ giọng mở miệng: “Ly Du đừng tức giận. Mặc dù ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì mà lại thống hận dung mạo này đến thế, nhưng thích cái đẹp là bản tính của con người, Ly Du có dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy cũng không phải chuyện xấu, mà khiến người khác ham muốn cũng không kỳ quái. Còn về đại ca, ngươi cũng biết hắn không cố ý nói lời như vậy, ngươi cần gì phải tức giận vì chuyện này? Huống chi mọi thứ đều có hai mặt, còn phải xem ngươi xử sự như thế nào.”

Ngụy Thanh Hoằng nói, ánh mắt lại liếc về những nữ tử đang bán một đêm của mình phía dưới, nói tiếp: “Khuôn mặt đẹp quả thật sẽ rước tới phiền phức, nhưng điều này chỉ đúng với kẻ yếu mà thôi. Nếu là cường giả, vô luận có bộ dáng thế nào, cũng không ai dám xen vào nửa câu.”

Thiển Ly Du lẳng lặng nghe, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày từ từ giãn ra, nhìn đôi mắt ôn nhuận kia liếc về phía chính mình, giọng nói của Ngụy Thanh Hoằng mềm nhẹ mang theo một tia tiếu ý ôn hòa: “Ly Du, ta không biết người nào tạo nên ngươi của bây giờ, tuy rằng ngươi chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi nhưng lại tựa như người đã trải qua thế sự luân hồi, nhìn thấu thế gian. Nhưng ngươi như vậy chắc chắn là một cường giả, ta và đại ca, cho dù hợp lực lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của ngươi. Ngươi vốn nên tự do tùy tâm (làm mọi việc theo ý mình), không nên bị bất luận thứ gì ràng buộc.”


Tự do tùy tâm, không bị ràng buộc……….. Này không phải nguyện vọng lớn nhất của y khi sống lại sao?

Những lời nói của Ngụy Thanh Hoằng tựa như một viên gạch, rơi xuống mặt hồ tâm tư của Thiển Ly Du. Một loại cảm giác không biết tên tựa như những gợn sóng bập bềnh từng vòng từng vòng trôi ra xung quanh, trong lòng dường như có thứ gì đó bị lay động. Thiển Ly Du nhìn tròng mắt mang theo ý cười của Ngụy Thanh Hoằng, trong đôi mắt hắc diệu thạch xẹt qua một tia bối rối, chỉ là thoáng qua, sau đó dần dần sáng tỏ.

“Thanh Hoằng, đa tạ.” Cong lên khóe môi, Thiển Ly Du lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng.

Ngụy Thanh Hoằng nói không sai, y vốn nên tựa do tùy tâm. Nhưng bất tri bất giác, trái tim y vẫn bị chôn vùi trong sự giam cầm, cô độc, phẫn hận của kiếp trước, y vẫn là Tiêu Ly thấp hèn bị phụ thân coi là lợi thế để thăng quan tiến chức, hiến cho quân vương làm nam sủng, mà không phải Thiển Ly Du thuần khiết đạm nhiên như hôm nay. Có lẽ y nên thử không coi chính mình là Tiêu Ly………..

“Ly Du, có phải ngươi không tức giận rồi không?” Ngụy Thanh Sương ngồi một bên nhìn vẻ mặt mỉm cười nhưng tựa hồ lại đang suy nghĩ sâu xa của Thiển Ly Du, cẩn cẩn dực dực dò hỏi.

Ly Du. Không sai, y là Thiển Ly Du, không phải Tiêu Ly. Tuy rằng thừa nhận chuyện này có chút miễn cưỡng, bất quá y sẽ cố gắng thử. Nói không chừng tương lai có một ngày, y sẽ hoàn toàn quên đi kiếp trước. Thiển Ly Du nghĩ như vậy, y cong lên khóe môi quay sang nhìn Ngụy Thanh Sương: “Ta còn chưa nguôi giận, Thanh Hoằng chưa khỏe hẳn, ta cũng mệt mỏi. Tháng sau, toàn bộ sự vụ của Du Nguyệt lâu đều giao cho ngươi xử lý đi.”

Ngụy Thanh Sương ngây người một lát sau đó lập tức ca thán, còn trong đôi mắt hắc diệu thạch lại hiện lên một tia vui vẻ và thoải mái, Ngụy Thanh Hoằng ngồi một bên cũng mỉm cười.


Dưới lầu chỉ còn lại một nữ tử cuối cùng chưa được gọi giá, chín vị mỹ nhân trước người đạt được bảng giá cao nhất chính là ba nghìn lượng. Tâm hồn đang bị đả kích trầm trọng, Ngụy Thanh Sương oán hận trừng mắt nhìn hai người kia, sau đó giương giọng hô: “Hai nghìn lượng!”

Thiển Lu Du cùng Ngụy Thanh Hoằng thấy thế nhịn không được nhìn nhau cười. Người này chính là “đại ca” lớn tuổi nhất trong số ba người bọn họ, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng làm ra một vài hành động rất trẻ con. Bất quá, này cũng là do tính cách hai người còn lại đều quá lãnh tĩnh và ôn hòa mà thôi.

“Ba nghìn lượng.” Dưới lầu có người ra giá, tiếng nói hùng hậu, dẫn theo vài phần nội lực, ai tinh tường vừa nghe liền biết người này có võ công cao.

“Ba nghìn năm trăm lượng.” Ngụy Thanh Sương lại hô.

Phía dưới nghe vậy liền ồ lên – vô luận lúc này còn ai ra giá hay không, thì nữ tử cuối cũng chính là hoa khôi đêm nay. Nữ tử mặc bạch y đứng trên đài thần sắc đã có chút kích động nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế, còn Diễm Cơ lại hơi ngẩng đầu nhìn gian sương phòng được che lại bằng sa mỏng kia, trong lòng thầm nghĩ Sương công tử đang làm gì a, tự mình gọi giá, số bạc lớn như vậy không phải sẽ bay mất sao………..

Ai biết còn chưa chờ Diễm Cơ oán hận xong, khách nhân vừa kêu ba nghìn lượng kia đã tiếp tục mở miệng, mà lần này lại trực tiếp hô năm nghìn lượng.

Giá cao như vậy, hầu như đã là cao nhất trong tất cả những thuyền hoa bên sông Thanh Đô. Vị khách nhân này rốt cuộc có địa vị gì?

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một nam tử mặc bộ trường bào màu xanh thẫm, bên hông có giắt một thanh trường kiếm, thân hình cao lớn, diện mạo hiên ngang, trên gương mặt ngăm đen bị nhiễm một vài vết tích của năm tháng, tuy rằng không tới mức anh tuấn, nhưng cũng là một nam tử có thể lay động lòng nữ nhân.


“Chương Quân Nghị?” Trong sương phòng, Ngụy Thanh Sương đã nhận ra thân phận thật của người nọ.

“Người này chính là Chương Quân Nghị trưởng tử của đương triều Thừa tướng Chương Tri Hiếu sao?” Đôi mắt Thiển Ly Du đột nhiên lóe lên, hiển nhiên không hề xa lạ với cái tên Chương Quân Nghị này, “Nghe nói Chương Quân Nghị là tướng quân thủ thành biên cảnh, sao lại xuất hiện ở kinh thành?”

“Nghe đồn là về kinh thăm nhà.” Ngụy Thanh Sương lành lạnh nói, hắn không định tiếp tục tranh đoạt cùng người nọ. Tuy rằng Chương Quân Nghị không đáng sợ, những thế lực của lão tử hắn – Chương Tri Hiếu cũng rất khó giải quyết.

“Thăm nhà? Chỉ sợ là không phải đơn giản như vậy đi……….” Thiển Ly Du lạnh lùng nói, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn về phía Ngụy Thanh Sương, “Tìm người lẻn vào phủ Thừa tướng.” Cho dù ý định của Chương Quân Nghị thực sự là về kinh thăm nhà, nhưng lại đúng lúc địa vị của Liên quý phi trong hậu cung đang bị uy hiếp, Chương Quân Nghị thân là tướng thủ thành biên cảnh, trong tay nắm một phần binh quyền, hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù Thiển Ly Du cũng không thích Thiển Như Nguyệt, nhưng chuyện nàng đã là mẫu thân y cũng không thể quên.

Ngụy Thanh Sương cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết tại sao Thiển Ly Du đã ly khai hoàng cung, còn chú ý tới triều thần Lam Vũ, bất quá hắn vẫn gật đầu đồng ý.

“Đi đi, nếu đã kết thúc, liền quay về nghỉ ngơi. Thanh Hoằng có lẽ cũng đã mệt mỏi.” Ngụy Thanh Sương nói, đỡ Ngụy Thanh Hoằng đứng dậy, ba người im lặng ly khai sương phòng, đi theo đường cũ ngồi lên thuyền nhỏ trở về. Trong trạch viện, Thanh Nguyệt vẫn chưa ngủ, thấy chủ tử trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng oán hận nói: “Cuối cùng cũng trở về.”

Thiển Ly Du thấy sắc mặt Thanh Nguyệt có chút không thích hợp, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi…………..Minh công tử tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận