Ảm Dạ Ly Du

Mới qua giờ Mão, bên ngoài tẩm cung của đế quân đã có cung nga nội thị bưng những thứ dùng để rửa mặt lẳng lặng cúi đầu chờ đế quân thức dậy. Tuy rằng đương kim đế quân Lam Vũ bá đạo ngang ngược phong lưu bạc tình, nhưng đối với triều chính lại chưa bao giờ lười biếng, hắn chính là một trong nhưng vị đế quân được bách tính ca tụng nhất trong lịch sử hơn một trăm năm khai quốc tới nay. Bất quá, hôm nay vị “minh quân thiên cổ” này sắp bị trễ giờ lâm triều.

Trong tẩm cung, tấm duy mạn bằng gấm màu đỏ sậm được vén lên, gương mặt của nam nhân quân lâm thiên hạ kia hiếm khi mệt mỏi như bây giờ, hắn ngồi dựa vào bên giường, ánh mắt sắc bén mang chút uể oải thỉnh thoảng liếc nhìn sinh vật có bộ lông màu xanh nhạt mềm mại đang nằm bên chân. Sinh vật có “lai lịch” bất minh, giống mèo lại không phải mèo, bộ dáng có hơi tương tự với bức tượng tên Trào phượng kia chính là kẻ khiến đế quân bệ hạ cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Truyền thuyết kể lại rằng có một loại vu thuật tên là “phong ấn”, có thể đem sinh vật giam cầm vào trong đồ vật, khiến nó ngủ say hoặc không thể động đậy, nhưng sẽ không giết chết sinh vật kia. Tuy rằng trăm năm nay chưa từng gặp được chuyện gì liên quan tới những vật thần kỳ, kỳ quái hay vu thuật, nhưng chính mắt nhìn thấy Trào phượng biến đổi và di hồn thuật trong truyền thuyết mà hôm qua tế ti Lang Tê đã thi triển, Dạ Quân Hi không thể phủ nhận con “mèo” này rất có khả năng đã bị phong ấn trong bức tượng từ hằng trăm năm trước. Bất quá, này cũng chỉ là suy đoán của Dạ Quân Hi mà thôi.

Lúc này sinh vật màu xanh nhạt đang nằm bên chân nam nhân kia, có lẽ đã nhận ra rằng nam nhân đã thức tỉnh, cho nên liền mở ra hai tròng mắt long lanh như đồng linh, bên trong hai tròng mắt đó đã không có địch ý như lúc giằng co vào đêm qua, mà tràn ngập lười biếng cùng ỷ lại, thậm chỉ nó còn vùi đầu cọ cọ khuôn mặt lên chân Dạ Quân Hi.

“Trả lại.” Một ánh mắt lạnh lùng bắn qua, Dạ Quân Hi nắm gáy sinh vật đang làm nũng bên chân, nhấc lên. Sở dĩ vị đế quân thánh minh của Lam Vũ lại nói chuyện với sinh vật không phải của mình này là bởi vì tối hôm qua sau một đêm “giao lưu”, Dạ Quân Hi phát hiện con “mèo con” này rất có linh tính, dường như nó hiểu những gì hắn nói. Ví dụ như lúc này, vật nhỏ kia đang dùng hai chân trước giữ chặt khối ngọc bội Tử tô thạch của Thiển Ly Du mà đêm qua nó cướp được từ trong hà bao ở bên hông của Dạ Quân Hi, còn liên tục giãy dụa thân thể tròn vo của mình cố gắng thoát khỏi ma chưởng của Dạ quân Hi, chỉ tiếc sức lực chênh lệch quá lớn, cuối cùng ngọc bội vẫn rơi vào tay Dạ Quân Hi.

Dạ Quân Hi đem ngọc bội và Trào phượng đặt vào hà bao, khóe mắt liếc nhìn con “mèo con” đang chớp chớp hai mắt, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn chính mình kia – sự “giao lưu” đêm qua đã khiến vật nhỏ này hiểu được, người ở trước mắt, không phải chỉ cần nó gầm thét và giãy dụa là có thể chống lại.

“Bệ hạ, ngài đã thức đậy chưa?” Sau một lúc lâu không thấy đế quân truyền triệu, cung nga nội thị đứng bên ngoài bắt đầu rối loạn, có người vội vàng đi mời Lâm Hứa – người duy nhất dám liều lĩnh tiến vào tẩm cung của đế quân mà chưa được truyền triệu.


“Tiến đến.” Nghe được lời nói có chút lười biếng này, Lâm Hứa mới thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua bởi vì con rối màu trắng kia mà vội vàng tới nửa đêm, sáng nay lại có người tới báo đế quân bệ hạ vẫn chưa thức dậy, khiến hắn còn tưởng rằng đế quân bệ hạ bởi vì chuyện tối qua mà ôm bệnh nhẹ. Bất quá chỉ mấy canh giờ, những sự thấp thỏm lo sợ mà hắn phải trải qua thực sự không ít a.

Trong lòng không ngừng oán thầm, Lâm Hứa nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa tiến vào. Bất quá, cho dù có nhanh trí, nhạy bén đến thế nào, thì khi nhìn thấy sinh vật kỳ quái trên long sàng, cũng nhịn không được ngơ ngác tại chỗ: “Bệ ………. Bệ hạ?”

Dạ Quân Hi không trả lời nghi hoặc của tâm phúc, mà chỉ thản nhiên nói: “Sai người tìm chút gì cho nó ăn.” Dù sao ngay cả hắn cũng không biết thứ này rốt cuộc là cái gì. Bất quá trong tiềm thức vẫn cảm thấy, con mèo khiến hắn kinh ngạc này không phải vô cớ mà xuất hiện, trên người nó chắc chắc sẽ cất giấu bí mật liên quan tới Trào phượng và tế ti Lang Tê.

Lâm Hứa ngơ ngác một lúc rồi mới phục hồi tinh thần lại, khom người lĩnh mệnh, ánh mắt hắn nhìn về phía con mèo con vẫn vô cùng kinh ngạc, muốn vươn tay chạm vào, lại bị con mèo nhe nanh gầm gừ một hồi, bàn tay vươn ra dừng ở giữa không trung, vô cùng xấu hổ. Dạ Quân Hi thay y phục xong, quay người lại thấy được cảnh tượng như vậy, nhịn không được cười khẽ, vươn tay nắm lấy con mèo con, đặt ở trên bả vai của Lâm Hứa.

Đối với nơi mà Dạ Quân Hi đã “sắp xếp” cho mình, con mèo nhỏ có vẻ rất thỏa mãn, nó kêu nhỏ một tiếng, sau đó cúi đầu liếm móng vuốt của chính mình.

Đế quân hiếm khi tới muộn buổi triều như hôm nay, mà trên vai tâm phúc của đế quân bệ hạ – Lâm Hứa Lâm đại nhân còn có một sinh vật kỳ lạ màu xanh nhạt, đang lười biếng nằm đó, buổi lâm triều này, đám triều thần đáng thương của Lam Vũ đều nơm nớp lơ sợ, chỉ cảm thấy buổi sáng hôm nay đi tới nơi nào cũng có chút cổ quái.

Hạ triều, Lâm Hứa dựa theo những gì được phân phó đi xử lý chức trách của hắn, mèo con liền quay lại trong tay Dạ Quân Hi. Trên đường đi vật nhỏ không an phận kia liên tục cố gắng vươn chân đụng vào hà bao buộc bên hông Dạ Quân Hi, có thể thấy được nó vô cùng hứng thú với thứ đặt ở bên trong. Nhưng, sau bao nhiêu nỗ lực đều thất bại, mèo con rốt cuộc đã nổi giận, cụp đuôi, trong đôi mắt mèo lấp lánh kia lộ ra sự thất vọng và ủy khuất vô cùng.


Nhưng này cũng chỉ là thoáng qua, vật nhỏ lại tiếp tục không an phận. Lần này, mèo con nhảy xuống dưới chân Dạ Quân Hi, há miệng “ngao ô” một tiếng, sau đó cắn lấy mép áo của chiếc long bào huyền sắc tú kim đại diện cho địa vị cao nhất của đế quân Lam Vũ, sử dụng toàn bộ sức lực cố gắng kéo về một hướng.

Hai hàng long mày tuấn tú dần dần nhăn lại, Dạ Quân Hi nhìn vật nhỏ đang đứng dưới chân, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia không vui. Hắn hiếm khi kiến nhẫn như thế đối với một sinh vật kỳ quái thế này, nhưng trải qua một đêm mất ngủ cùng với buổi lâm triều nhàm chán, sự nhẫn nại của hắn cũng sắp hết.

May mà, hành vi quái dị của con mèo đã khiến Dạ Quân Hi chú ý.

Chỉ thấy con mèo con kia cắn y bào của Dạ Quân Hi kéo tới một phương hướng, sau đó lại bò lên cánh tay hắn kéo kéo hà bao – nhiều lần như vậy sau, ánh sáng trong đôi mắt phượng càng ngày càng mạnh mẽ, trong đầu Dạ Quân Hi đột nhiên hiện lên một ý nghĩ khiến chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Vươn tay nắm con mèo còn đang nhảy lên nhảy xuống kia giơ tới trước mặt, Dạ Quân Hi nhìn ánh mắt có chút ngơ ngác vì đột nhiên bị nhấc lên của nó, trầm giọng hỏi: “Mèo con, ngươi biết chủ nhân của khối ngọc bội kia đang ở nơi nào sao?”

Mà đáp lại Dạ Quân Hi là một tiếng gầm nhẹ thật dài của con mèo kia, cùng với những lần liếm hôn ướt sũng trên mặt.


Trong trạch viện cách ven sông Thanh Đô không xa, Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt đều đang đỏ hồng mắt, canh giữ ở trong phòng Thiển Ly Du. Nhìn thiếu niên tuyệt sắc nằm trên giường đang chìm vào hôn mê, trằn trọc đến toát mồ hôi, ba người đều đau lòng muốn chết, cả đêm chưa ngủ.

Có thể nói Du Nguyệt lâu đã gặp phải tai họa lớn nhất từ khi thành lập tới nay, đêm qua tất cả những nhân sĩ giang hồ, ảnh vệ, sát thủ trong lâu đều đã lĩnh mệnh bắt đầu đi tìm giải dược của một loại kịch độc tên “Dẫn chậm”. Mệnh lệnh này ba tháng trước mọi người cũng từng nhận được, nhưng khi đó không ai tìm được đầu mối nào hữu dụng. Còn lần này, người bị kẻ gian hãm hại lại chính là người đứng đầu của Du Nguyệt lâu, người mà bọn họ vẫn sùng kính, cho nên tất cả mọi người đều cố gắng tìm kiếm hơn lần trước. Chỉ tiếc, đến nay vẫn không có kết quả.

“Trời đã sáng…………..” Ngụy Thanh Sương cứng ngắc quay đầu lại liếc nhìn cửa sổ rồi lẩm bẩm.

Ngụy Thanh Hoằng vẫn không phản ứng gì, còn Thanh Nguyệt thì vươn tay xoa khóe mắt ướt át, cố gắng kiếm chế tiếng khóc, nhẹ giọng nói: “Ta đi nấu chút tảo thiện (bữa sáng). Đại ca Nhị ca các ngươi phải ăn nhiều một chút. Nếu hai người các ngươi cũng ngã xuống, chủ tử sẽ không còn ai chăm sóc nữa…….” Nói xong không đợi hai người bọn họ phản ứng lại, nàng đã đứng dậy thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng.

Một lát sau, Ngụy Thanh Hoằng rốt cuộc cũng mở miệng: “Người nọ nói, giao tình của Ly Du và đế quân Lam Vũ cũng không đơn giản, là có ý gì?” Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên nhớ tới những lời nói cùng với nụ cười nham hiểm của Minh trước khi rời đi, Ngụy Thanh Hoằng quay sang hỏi huynh trưởng sinh đôi của mình.

Ngụy Thanh Sương lắc đầu: “Không biết….. Chẳng lẽ muốn chúng ta lấy danh nghĩa Ly Du bị trúng độc mà đòi đế quân Lam Vũ giao Trào phượng ra sao?” Khóe môi lộ ra một nụ cười chua xót. Đế cung Lam Vũ phòng thủ kiên cố, cho dù là Thiển Ly Du cũng phải tốn hơn hai tháng mới có thể lấy được Trào phượng, trong thời gian đó còn bị thụ thương và trúng độc, nguy hiểm vô cùng, phái người xông vào là điều không thể. Mà Trào phượng chính là Thánh Vật trong truyền thuyết, người có được Trào phượng sẽ có được thiên hạ, mặc dù Ly Du từng được đế quân Lam Vũ sủng ái, nhưng vị đế vương cao cao tại thượng kia, sao có thể vì người khác mà giao Trào phượng cho bọn họ a?

“Các ngươi………..đang nói chuyện gì?” Một giọng nói suy yếu khàn khàn bỗng nhiên vang lên, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng giật mình, cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện thiếu niên mới vừa rồi còn đóng chặt mí mắt đã mở ra đôi mắt tựa như hắc diệu thạch chứa ánh sáng rực rỡ kia từ bao giờ.

“Ly Du!”


“Chủ tử!”

Mọi người đều hô lên. Thanh Nguyệt đang bưng đồ ăn đi vào cửa phòng thấy vậy hai tay run lên, đánh đổ toàn bộ chiếc khay xuống đất, nhưng nàng cũng không quan tâm tới những thứ này, mà chỉ vội vã bước tới bên giường.

Toàn thân Thiển Ly Du băng lãnh và đau nhức, tựa như bị vật gì khổng lồ nghiền qua, tứ chi cũng không có lấy một chút khí lực. Y còn nhớ mang máng, Minh tới đây nói cho y biết y đã trúng Dẫn chậm, yêu cầu y lấy Trào phượng ra để đổi lấy giải dược. Nực cười…………. Trào phượng đã trở về trong tay Dạ Quân Hi, tuy rằng nam nhân kia bị y lừa một lần, nhưng hắn chắc chắn sẽ không cho y cơ hội lần thứ hai.

Hơi hơi cong lên khóe môi, nụ cười mị hoặc xen lẫn một chút chua xót, Thiển Ly Du nói: “Sao bộ dáng đều như thế a?”

“Chủ tử…………. Ngài………… Ngài cảm thấy thế nào?”

“Có nơi nào không khỏe không?”

“Không có nơi nào không khỏe, chỉ là mệt mỏi một chút mà thôi.” Đối với sự quan tâm và lo lắng của ba người trước mặt, Thiển Ly Du giật giật thân thể một chút, thay đổi thế ngồi cho thoải mái hơn, cười nhẹ đáp. Không biết vì sao, y cảm thấy khí lực của chính mình đang dần khôi phục, thân thể cũng không còn băng lãnh như trước, mà đã bắt đầu ấm lại.

Trong đôi mắt như hắc diệu thạch kia hiện lên một tia khác thường. Nếu y nhớ không lầm, khi Thanh Hoằng trúng độc, sau khi hôn mê liền không hề tỉnh lại. Như vậy tình trạng y lúc này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận