Ảm Dạ Ly Du

Đã qua giờ Thìn, Dạ Quân Hi vẫn chưa hạ triều, không biết là bị việc gì ngăn trở. Lâm Hứa thấy Thiển Ly Du thản nhiên ngồi nghiêng trên nhuyễn tháp đọc một cuốn sách tiện tay rút ra từ trên giá, bộ dáng có chút nhàm chán liền mở miệng nói: “Công tử đã đói bụng chưa, vi thần sai người truyền tảo thiện.”

Thiển Ly Du ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Hứa, sau đó lại nhìn sắc trời bên ngoài, lắc đầu nói: “Không cần, Lâm đại nhân.” Nói xong liền vùi đầu vào sách. Đây là một cuốn sử ký của đế quốc Lam Vũ, ghi lại tất cả mọi truyện đã xảy ra tại Lam Vũ trong vòng một trăm năm sau khi kết thúc cuộc hỗn chiến trên đại lục, đáng tiếc nó không ghi chép về triều đại đương thời của đế quân Dạ Quân Hi, bất quá Thiển Ly Du vẫn đọc say sưa như thường. Trong đó có một đoạn ghi lại việc năm đó đế quân khai quốc đã làm thế nào để đoạt được Trào Phượng từ Lang Tê, sau đó tôn sùng là quốc bảo, khi đọc tới đoạn này Thiển Ly Du kìm lòng không được nhìn về nơi mà Dạ Quân Hi từng giấu Trào Phượng, khóe môi bất giác cong lên. Giờ đây Trào Phượng đã trải qua hai lần biến đổi, đồng thời còn hòa hợp nhất thể với mèo con. Nghĩ vậy Thiển Ly Du mới phát giác, thì ra từ khi y dùng thân phận chất tử đi tới đế quốc Lam Vũ, trong ba tháng ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện hi hữu và cổ quái như vậy. Song việc y mang theo ký ức kiếp trước sống lại trên thế gian này, cũng đã quá ly kỳ.

Thiển Ly Du thay đổi tư thế tiếp tục đọc sách, nhưng những tiếng vỗ cánh ngoài cửa sổ đã khiến y chú ý. Lâm Hứa hiển nhiên cũng nghe được thanh âm đó, hắn lập tức bước nhanh tới mở cửa sổ, thoáng nhìn lên liền thấy một cái bóng màu trắng như tuyết, Lâm Hứa không khỏi cười nói: “Công tử, là chim sơn ca truyền tin của công tử.”

“Nga? Là Diễm Cơ truyền tin vào cung sao?”

Thiển Ly Du nhíu mày ngồi dậy, nhìn con chim sơn ca nhận được Lâm Hứa và đang đậu lại trên tay hắn kia, nó giơ lên một chân để Lâm Hứa tiện gỡ xuống bức thư phía trên, sau đó liền giang cánh bay ra phía ngoài cung. Lâm Hứa mở bức thư, tỉ mỉ đọc một lần, nụ cười lập tức cứng lại bên môi, nét mặt cũng trở nên lo lắng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thiển Ly Du, hắn nói: “Công tử, trong thư Diễm Cơ viết, hôm qua Nhị công tử của phủ Thừa tướng Chương Quân Ngạn đi vào Loan Cầm các, tìm hiểu việc bệ hạ đã từng tới Loan Cầm các hay chưa.”

Thiển Ly Du lập tức đứng dậy, cau mày nói: “Ý ngươi là Chương Tri Hiếu biết chuyện Dạ Quân Hi từng tới Loan Cầm các?”

Lâm Hứa gật đầu, nhìn bức thư trên tay lại nói: “Việc này phải lập tức bẩm báo cho bệ hạ.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Lâm Hứa vừa dứt lời, bên ngoài tẩm cung liền truyền đến giọng nói trầm thấp êm tai của Dạ Quân Hi: “Chuyện gì phải lập tức bẩm báo cho trẫm?”

“Vi thần tham kiến bệ hạ.”

“Dạ Quân Hi.”

Hai người đứng trong tẩm cung đồng thời quay đầu sang, mà nam nhân bị chú mục lại hoàn toàn xem nhẹ tâm phúc của mình, hắn đi thẳng tới chỗ Thiển Ly Du, vươn tay ôm thiếu niên vào lòng, ngồi xuống nhuyễn tháp, ấn một nụ hôn lên thái dương y rồi mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Hứa: “Chuyện gì?”

“Hồi bẩm bệ hạ, theo như lời Diễm Cơ nói, Chương thừa tướng không biết từ nơi nào đã chiếm được tin tức bệ hạ từng tới Loan Cầm các, đêm qua Nhị công tử của phủ Thừa tướng đã tới Loan Cầm các dò hỏi các cô nương tin tức về bệ hạ.” Lâm Hứa cung kính đáp.

“Nga?” Dạ Quân Hi nghe vậy liền nheo mắt lại đầy nguy hiểm, hỏi tiếp: “Còn nói gì khác không?”

“Không còn gì khác.” Lâm Hứa lắc đầu đáp.

“Việc trẫm xuất cung chỉ có người trong Ám bộ biết được, nếu không phải Ám bộ có nội gian thì là trong Loan Cầm các có người mà Chương Tri Hiếu sắp xếp vào.” Dạ Quân Hi liếc nhìn Lâm Hứa chậm rãi nói, trong giọng nói hàm chứa hàn ý khiến kẻ khác lạnh run.

Lâm Hứa nghe vậy không khỏi kinh sợ, âm thầm suy tư một phen, sau đó vẻ mặt nghiêm túc cung kính khom người nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần lấy đầu mình ra bảo đảm, trong Ám bộ không có nội gian.” Ngụ ý là nếu Ám bộ quả thực có nội gian, vậy hắn thân là thủ lĩnh Ám bộ sẽ lấy tử tạ tội.

“Nếu trẫm thực sự muốn lấy đầu của ngươi thì không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần.” Dạ Quân Hi trừng mắt nhìn tâm phúc, sau đó thoáng cúi đầu dùng cằm vuốt ve thái dương của người trong lòng, hỏi: “Trong Loan Cầm các có người nào khả nghi không?”

Thiển Ly Du cau mày, suy nghĩ cẩn thận một phen, sau đó mới mở miệng: “Phàm là người tiến vào Du Nguyệt lâu, Thanh Sương Thanh Hoằng đều âm thầm tra xét thân thế của bọn họ, hẳn là không có người khả nghi. Bất quá Loan Cầm các là thuyền hoa thanh lâu phồn hoa nhất đế đô, không tránh khỏi long xà hỗn tạp, triều đình và giang hồ đều có thể thám thính tin tức ở đây. Nhưng…” Thiển Ly Du thoáng chần chờ một chút.

“Nhưng gì?” Dạ Quân Hi ngắm nghía ngón tay của y nhẹ giọng hỏi.

Thiển Ly Du ngẩng đầu liếc nhìn Dạ Quân Hi, trong đôi mắt như hắc diệu thạch lộ ra thần sắc phức tạp, y nói: “Ta chỉ lo nếu đám người xông vào Thương Kình cung ngày ấy thực sự là Lang Tê thì sợ rằng ngay cả Chương Tri Hiếu cũng không biết tin tức này xuất phát từ nơi nào.”

Dạ Quân Hi nghe vậy có chút khó hiểu, nhưng thoáng suy tư trong llòng liền xuất hiện một người, hắn trầm giọng nói: “Ý ngươi là Mặc Sĩ Minh?”

Thiển Ly Du gật đầu nói: “Không sai. Tuy rằng Minh không phải người trong Du Nguyệt lâu nhưng lại hiểu biết khá rõ về Loan Cầm các, về ta và về Thanh Sương Thanh Hoằng. Ta chỉ sợ, trước khi bị bắt hắn đã đem việc này nói cho người ngoài.”

Lâm Hứa nghe vậy liền nhớ tới một điều, hắn mở miệng nói: “Đêm trước có vài tên thích khách an toàn thoát thân, chẳng lẽ bọn họ cho rằng nửa đêm bệ hạ không ở trong cung là vì đi Loan Cầm các?”

Lâm Hứa vừa dứt lời, trong tẩm cung liền chìm vào im lặng. Nguyên nhân vì sao Chương Tri Hiếu để Chương Quân Ngạn tới Loan Cầm các tìm hiểu tin tức của Dạ Quân Hi, cuối cùng đã có thể giải thích hợp lý. Một lát sau, Dạ Quân Hi đột nhiên cong khóe môi, cười tà nói: “Nếu suy đoán không sai, chẳng bằng tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông thế nào?”



Khi Thiển Ly Du trở về Khanh phủ, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng đang ngồi ở tiền thính, sắc mặt ngưng trọng, bàn bạc điều gì, thấy Thiển Ly Du quay về liền đi ra đón: “Ly Du, cuối cùng ngươi cũng trở về. Đêm qua Chương Quân Ngạn…”

“Diễm Cơ có truyền tin vào cung, ta đã biết.” Thiển Ly Du vỗ vỗ bả vai Ngụy Thanh Sương, rồi quay sang nhìn Ngụy Thanh Hoằng gật đầu nói.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Ngụy Thanh Sương hỏi.

“Chúng ta?” Thiển Ly Du chớp chớp mắt, vẻ mặt bí hiểm, ra vẻ vô tội nói, “Đây là chuyện của triều đình Lam Vũ, có gì liên quan gì tới Du Nguyệt Lâu?”

Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng nghe vậy không khỏi sửng sốt, thấy khóe mắt mang cười của Thiển Ly Du, hai người liếc mắt nhìn nhau, Ngụy Thanh Sương tức giận nói: “Nếu ngươi thực sự nghĩ như thế, trước kia khi vừa xuất cung, sẽ không tiếp tục ở lại trong đế đô. Huống chi giờ đây ngươi cùng đế quân Lam Vũ lại đang lưỡng tình tương duyệt, ngươi vội vã phủi sạch như vậy là muốn làm cho ai xem?”

Thiển Ly Du nghe vậy liền phì cười, vệt chu sa lệ cũng nhướn lên, khóe mắt cong một độ cong mị nhân, khiến hai người đối diện ngẩn ngơ, lúc này y mới nói: “Ta chỉ nói việc này không liên quan tới Du Nguyệt lâu, hai người các ngươi tiếp tục làm chuyện của mình. Còn về đế quân Lam Vũ và những chuyện khác, chỉ cần cho bọn họ mượn Loan Cầm các để diễn một vở kịch là được.”

Nói xong cũng không chờ hai huynh đệ phản ứng lại, Thiển Ly Du liền thong dong trở về phòng. Đến khi đã đóng cửa phòng, nụ cười mị nhân của Thiển Ly Du khi đối diện với Ngụy Thanh Sương và Ngụy Thanh Hoằng tựa như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức tiêu tan thành mây khói. Mèo con đã lớn hơn trước, đang nằm ngủ gật trên giường, vừa thấy chủ nhân trở về liền gầm nhẹ một tiếng nhảy xuống giường, nháy mắt đã xuất hiện ở trong lòng Thiển Ly Du, tốc độ nhanh tới mức ngay cả Thiển Ly Du cũng không nhìn rõ động tác của nó. Có lẽ là nhận thấy cảm xúc khác thường của chủ nhân, mèo con không hề quấy rối, chỉ dùng đuôi quấn lấy cánh tay Thiển Ly Du, nhẹ nhàng liếm liếm mu bàn tay y. Thiển Ly Du ôm mèo con ngồi xuống bên giường, một tay vỗ nhẹ bộ lông tơ màu xanh nhạt của nó, hai tròng mắt như hắc diệu thạch lộ ra một tia hoang mang, trong đầu y xuất hiện bộ dáng của Minh tại lần đầu tiên gặp mặt vào hai năm trước.

“Ta là Minh, không cha không mẹ không họ! Sư phụ là Vô Duyệt đại sư của Thanh Sơn tự.”

Thanh niên cao gầy có khuôn mặt luôn luôn tái nhợt kia đã giới thiệu chính hắn như vậy. Sợ rằng bắt đầu từ khi đó Minh đã tính kế y đi? Hoặc có lẽ… Còn sớm hơn? Từ khi biết những gì Minh làm đều là để chiếm được Trào Phượng, trong lòng Thiển Ly Du vẫn luôn có một nghi vấn – tại sao lại là y? Vì sao phải từ Lang Tê cách hơn ngàn dặm đi tới Diệu quốc tìm y, dùng mọi cách tính kế để khiến y đến Lam Vũ lấy trộm Trào Phượng cho hắn? Nghi vấn đó vốn chôn sâu dưới đáy lòng, mấy ngày nay gần như đã quên. Nhưng giờ đây, uy hiếp tới từ Lang Tê lại tiếp tục xuất hiện, Thiển Ly Du bất giác liền nhớ tới việc này. Thiển Ly Du có cảm giác, Minh lựa chọn như vậy không phải là ngẫu nhiên. Dẫu sao, từ khi y chiếm được Trào Phượng, Dẫn Chậm trong cơ thể y không trị mà lành, sau đó con mèo con chạy ra từ tẩm cung của Dạ Quân Hi lại nhận định y là chủ tử, Chung Ly nói mèo con là ấu thú của Trào Phượng… Chung Ly… Thiển Ly Du nhớ tới ân sư đã truyền thụ y, hai hàng lông mày nhíu càng thêm chặt. Chung Ly cũng là người vô duyên vô cớ xuất hiện ở bên cạnh y, mang theo dòng họ khiến kẻ khác phải suy ngẫm, mang theo rất nhiều bí mật trên người. Mà nay Chung Ly lại đột nhiên đem chuyện y mang theo ký ức chuyển thế nói cho Dạ Quân Hi rồi biến mất tung tích… Tất cả tất cả, từ khi y đi tới Lam Vũ đều bắt đầu trở nên không bình thường.

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì a?”

Thiển Ly Du thấp giọng lẩm bẩm, nhưng đáp lại y chỉ có tiếng kêu đầy nghi hoặc của mèo con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui