Ám Dạ Ma Vương

"Bây đâu! Truyền Nhiễm Vân phó tướng tới gặp ta!!" Chu Úc trở lại chánh đường, ngồi ở trên ghế phân phó người làm.

Qua chừng nửa canh giờ, một nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn lãng, khí vũ hiên ngang vội vã đi tới, nửa quỳ ở trước mặt Chu Úc... "Mạt tướng Nhiễm Vân ra mắt thái tử điện hạ..."

"Nhiễm tướng quân không cần để ý nhiều..." Chu Úc đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ nhìn sắc trời.

Nhiễm Vân thấy Chu Úc nửa ngày không nói lời nào, nhíu mày một cái, không nhịn được mở miệng, "Lần này Thái tử điện hạ gọi mạt tướng đến, không biết vì chuyện gì?..."

"Nhiễm tướng quân" Chu Úc lạnh lùng quay đầu, "Mặc dù bây giờ ngươi là thủ hạ của tướng quân, chẳng lẽ bản thái tử muốn tìm ngươi, còn cần tự mình đến sao?"

"Nhiễm Vân không dám!" Nhiễm Vân vội vàng cúi đầu sợ hãi trả lời.

"Nhiễm Vân, ngươi đi theo bản thái tử nam chinh bắc chiến, đã có bảy năm rồi..."

"Hồi thái tử, đã hơn bảy năm..." Nhiễm Vân ngẩng đầu nhìn nam nhân khôi ngô phía trước cửa sổ, trong mắt chợt lóe không muốn xa rời rồi biến mất...

"Nhiễm Vân, bản thái tử muốn biết, Kiến Vương là một người như thế nào?"

"Kiến Vương hắn... Tính khí âm tình bất định, rất khó nắm lấy, bất quá lại liệu sự như thần, công phu cao thâm khó lường..."

Hừ... Yêu nhân, Chu Úc lạnh lùng hừ một tiếng, xoay mặt nói với Nhiễm Vân, "Nhiễm Vân. Bản thái tử có việc cầu xin ngươi, không biết có nguyện ý giúp hay không..."

"Thái tử điện hạ cứ nói đừng ngại, Nhiễm Vân muôn lần chết không chối từ..."

"Tốt!", Chu Úc cười, vỗ vỗ vai Nhiễm Vân, "Bản thái tử muốn ngươi thu góp tội chứng Kiến Vương làm phản, đọat binh quyền của hắn! Ha ha ha..."

Nhiễm Vân ngơ ngác nhìn Chu Úc điên cuồng cười đi ra ngoài, trong mắt lóe lên một tia bi thương, ngay sau đó lắc đầu một cái thật nhanh rời đi...

Từ ngày đó Chu Úc tức giận rời đi, đảo mắt qua nửa tháng có thừa, Hoán Nguyệt một mình ở trong Ly cung cũng thanh nhàn, ngày hôm đó một mình hắn ngồi ở trong đình hậu hoa viên, đùa bỡn cổ cầm trên tay, đột nhiên phía trước truyền đến một hồ tiếng trêu chọc...

"Không muốn chứ sao... Điện hạ thật là xấu..."

Hoán Nguyệt tìm theo tiếng nhìn lại, Chu Úc một thân mùi rượu, ôm lấy một cô gái trang điểm xinh đẹp, dọc theo đường nhỏ đá cuội đi tới, môt vị nam tử thần sắc lúng túng đi theo sau... Hoán Nguyệt nhàn nhạt cười, ôm cầm xoay người muốn rời đi, lại bị Chu Úc kéo lại...

"Hoán Nguyệt, hôm nay khó được thật hăng hái, bản thái tử sớm biết tài đánh đàn của ngươi cao siêu, không ngại đàn một khúc, trợ hứng cho chúng ta..." Chu Úc dùng sức nắm tay Hoán Nguyệt, ánh mắt bi thống giống như con dã thú bị thương... Hoán Nguyệt nhàn nhạt thở dài, nhìn về nam tử một mực yên lặng không lên tiếng, "Nhiễm tướng quân, mấy năm không gặp, có khỏe không à..."

"Dạ... Cám ơn hoán Nguyệt đại nhân quan tâm..." Nhiễm Vân nói một câu, trốn tránh ánh mắt sáng của Hoán Nguyệt, Hoán Nguyệt nhẹ nhàng cười, thiên hạ khổ nhất là người cuồng dại... Tình cảm của Nhiễm Vân đối với Chu Úc, vào ba năm trước hắn đã phát hiện, bất quá bởi vì chuyện Dạ Yểm, không rảnh bận tâm, lần này có thể gặp lại lần nữa, cũng nên để cho giữa bọn họ có một kết thúc... Cho dù, ta đã giống như cây gỗ, sinh mạng còn dư lại không có mấy rồi, cũng hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc a...

"Nhiễm tướng quân..." Hoán Nguyệt thoát khỏi tay nắm chặt của Chu Úc, cười nói với Nhiễm Vân, "Đở thái tử điện hạ ngồi xong, Hoán Nguyệt khảy một bản cho mọi người..."

Dứt lời, xoay người đặt đàn tốt, ngồi vào chỗ của mình rồi, chậm rãi khảy đàn...

Buổi cuối thu, Phút dội sân hiên, lất phất mưa.

Giậu cúc chưa tàn, Lá ngô vàng rụng, khói may mờ.

Lạnh lùng, Nhìn Giang quan.

Mây bay u ám buổi chiều tà. Năm nao Tống Ngọc thương cảm, Cũng từng non nước ngắm bao la.

Đường dài dằng dặc, Người đi buồn tẻ, Mệt nghe nước chảy lững lờ.

Trong lá úa ve kêu, Cỏ già dế dóng, Rên rỉ nhịp hoà.

Quán khách ngày tựa năm dài. 

Gió sương biến đổi, Canh khuya vắng như tờ.

Trời yên lặng, Sông Ngân trong vắt, Trăng sáng nõn nà. Nghĩ miên man,

Đêm dài ngắm cảnh, Bấm đốt tay nhớ, Lại buổi ngày xưa.

Chưa danh chưa lộc, Lầu hồng đường gấm, Năm chầy lần lữa trôi qua.

Kinh đô phong cảnh đẹp, Trẻ trai đang độ, Tiệc sớm trà trưa.

Huống nữa bạn bè ngông gỡ, Gặp đàn hay, Rượu ngọt đắm say sưa.

Chia tay ngày tháng thoi đưa, Bạn chơi tựa mộng, Dặm ngàn khói nước xa.

Bước lợi danh, Trăng khói mãi không tha.

Ôn chuyện cũ, Nét mặt thẫn thờ.

Giờ khắc trôi, Hơi lạnh nhẹ lùa.

Nghẹn ngào thổi, Rời rạc tiếng tù và.

Ngồi bên song vắng, Khêu đèn chờ sáng, Ôm bóng ngẩn ngơ. [1]

Tiếng đàn réo rắt thảm thiết bi thương, từ ngón tay thon dài mảnh khảnh đổ ra, như gió nhẹ sau giửa trưa, vang vọng ở trong đình viện tràn đầy mùi hoa, tóc dài tùy ý xõa theo gió tung bay, xõa ở giữa bờ môi, làm như cười như có như không, làm như tiên nhân hạ phàm... Bay bổng xinh đẹp..., Hoán Nguyệt nhẹ nhàng ngâm, cho đến khúc cuối cùng, mọi người vẫn đắm chìm ở trong giai điệu du dương, hắn đã sớm ôm cầm bồng bềnh đi xa, chỉ có câu nhẹ nhàng cuối cùng "... Đừng đến nhanh như cạnh, quá khứ tựa như mộng, khói nước quy mức nào..." Vẫn vọng về bên tai mọi người...

"Hoán Nguyệt...", Chu Úc nhìn bóng dáng đi xa, lẩm bẩm  hô, nhưng không thấy ánh mắt bi thương của người bên cạnh...

"Nhiễm Vân... Chuyện bản thái tử phân phó ngươi, làm thế nào..."

"Thuộc hạ đang làm... Sắp tốt lắm..."

"Ha ha... Không để cho ta thất vọng..." trong mắt  đi xxuất hiện lửa giận, ngắm vào trong mắt Nhiễm Vân, để cho hắn có chút bi thương cúi đầu, hắn biết, đó là... Ghen tỵ...

Hoán Nguyệt mới vừa trở về phòng một hồi, mới vừa rót trà chuẩn bị uống, chỉ thấy một bóng người chặn lại ánh sáng ở cửa, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về..."Chu Úc?..."

"Nhiễm tướng quân đâu?... Hắn không có cùng tới đây sao?... Ngươi..." Lời của hắn xuống thấp, đã bị Chu Úc kéo vào trong ngực ôm thật chặt, đôi môi khí phách sắp hôn lên môi của hắn...

"Dừng tay..." Hoán Nguyệt ra sức giãy giụa, làm thế nào cũng không đẩy ra cánh tay cường tráng ôm mình...

Pằng! Tràng pháo tay chát chúa vang lên, Chu Úc bụm mặt ngơ ngác nhìn Hoán Nguyệt sắc mặt tái nhợt, đôi môi hơi tím bầm run rẩy, hai tay siết chặt y phục ở ngực, "... Hoán Nguyệt!" Chu Úc vội vàng nhào tới, vịn bóng dáng mềm nhũn...

"Chu Úc... Không muốn, đừng cố chấp theo đuổi ảo ảnh xa không thể chạm phía trước, mà bỏ quên cảnh trí xinh đẹp hơn bên cạnh..." Hoán Nguyệt nhàn nhạt cười, trước khi lâm vào hôn mê lo lắng nói với Chu Úc.

"Cái gì xa không thể chạm? Cái gì phong cảnh, tất cả ta đều không biết... Trong mắt của ta, chỉ có ngươi... Hoán Nguyệt...", Chu Úc bi thống ôm Hoán Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, cơ hồ khóc không thành tiếng... Ta nhất định phải giết người thương tổn ngươi!!

"Nhiễm tướng quân, mấy ngày gần đây dường như bận rộn nhiều việc..." Dạ Yểm ngồi trên ghế thái sư ở đại sảnh lạnh lùng nhìn nam tử đứng yên trước mặt, giọng lạnh lẽo làm cho người ta không nhịn được có chút lạnh lẽo...

Nhiễm Vân có chút lúng túng ngó hắn một cái, "Kiến Vương nói quá lời, hiện tại không trận chiến để đánh, Nhiễm Vân rất rỗi rãnh..."

"Vậy sao?..." Dạ Yểm cười lạnh một tiếng, "Ở Bổn vương xem ra, Nhiễm tướng quân giống bận rộn nhiều việc... Không biết đang bận những thứ gì đây?"

"..." Nhiễm Vân có chút chột dạ cúi đầu, cặp mắt ma mỵ của Dạ Yểm khiến cho hắn không chỗ nào che dấu.

"Nhiễm tướng quân" Dạ Yểm đứng lên, một tay vịn chặt cổ Nhiễm Vân cười nhẹ, "Hoán Nguyệt đại nhân khỏe không?"

"Hắn... Rất tốt..." bên trán Nhiễm Vân bắt đầu hơi rỉ ra mồ hôi... Kiến Vương dường như có thể nhìn thấu tim của hắn, chơi trò chơi mèo vờn chuột, từng chút diệt trừ lý trí của hắn...

"Vậy sao? Vậy, thái tử điện hạ?..."

"Vậy... Cũng rất tốt..."

"Oh..." Dạ Yểm buông tay ra ngồi xuống, ánh mắt đùa vui quan sát Nhiễm Vân thần sắc quẫn bách, cười thật thấp...

"Kiến Vương... Nếu như không có những chuyện khác, thuộc hạ xin được cáo lui trước..."

"Ha ha... Nhiễm tướng quân vội vã rời đi thế sao? Bổn vương cũng không tiện ngăn trở... Bất quá..." Dạ Yểm cố ý dừng lại một chút, "Nhiễm tướng quân đến tột cùng là thuộc hạ người nào đây?... Ha ha..."

Nhiễm Vân sợ hết hồn hết vía nghe xong lời Dạ Yểm nói, đầu cũng không dám ngẩng, vội vã rời đi...

"Dạ chủ nhân..." Trương Cư xuôi tay đứng ở một bên, nhìn bóng dáng của Nhiễm Vân đi xa, nghi ngờ nhìn Dạ Yểm...

Dạ Yểm lạnh lùng cười, tay chống cằm như có điều suy nghĩ ngắm người ngoài cửa, "Ngày mai theo ta vào cung gặp lão thất phu kia..."

"Vào cung?"

"Ha ha... Ngày mai, có trò hay để xem..." Trong mắt cô đơn của Dạ Yểm để lộ ra sát ý khát máu, và mong đợi săn thú sắp thành công... Hắn lạnh lùng cười, hôm nay Nhiễm Vân bị kinh sợ, chắc chắn tăng nhanh bước chân, ngày mai, chính là thời điểm nghiệm thu thành quả... Nhân lọai ti tiện đó, được ân huệ của Bổn vương không những không biết hồi báo, ngược lại hợp mưu làm phản với người, mà nay, lại tính toán tìm người mưu hại ta..., Bổn vương nhất định mượn hoa hiến Phật... Các ngươi chờ tự ăn quả ác đi...

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, đã có người tới thông báo, nói hoàng thượng có việc gấp triệu kiến, Dạ Yểm không nhanh không chậm thay triều phục, dẫn Trương Cư đi tới hoàng cung...

Vừa bước vào trong cung, không khí ngưng trọng khiến cho Trương Cư lui về phía sau một bước, Dạ Yểm lạnh lùng quay đầu lại nhìn hắn một cái, đứng ở trong điện, không có ý chút nào hành lễ,... Đột nhiên nhìn, chỉ thấy nhóm lớn thị vệ cung đình giương cung rút kiếm vọt vào điện, bao quanh bọn hắn...

"Bệ hạ, đây là vì sao?" Dạ Yểm hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn Chu Ôn...

"Kiến Vương lớn mật! Cư nhiên mưu phản!"

"Mưu phản? Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy? Tiểu Vương không biết rõ..."

"Kiến Vương... Có người có bằng chứng... Hơn nữa mới vừa rồi ngươi rời phủ, bản thái tử dẫn người lục soát quý phủ, phát hiện những thứ đồ này..." Chu Úc phất tay, chỉ thấy một thị vệ cầm hoàng bào ngọc tỷ hoa lệ trên tay xuất hiện ở ngoài điện...

"Trình lên cho trẫm!"

Lão thái giám vội vàng run rẩy nhận đồ trình lên...

"Kiến Vương! Hiện tại chứng cứ phạm tội xác thật, ngươi còn lời gì để nói?!" Chu Úc hừ lạnh nhìn về Dạ Yểm...

"Chứng cứ phạm tội xác thật??? Thật là buồn cười, chỉ bằng những thứ đồ này liền muốn định bản vương có sao?"

"Chỉ những thứ này đồ, ngươi đã chết mấy trăn lần!" Chu Úc tức giận nhìn hắn vẫn thái độ thờ ơ, không khỏi trong cơn giận dữ, xoay mặt nói với Chu Ôn: "Phụ hoàng, Kiến Vương cầm binh tự trọng, coi rẻ triều đình, tụ chúng mưu phản, giết hại trung lương... Những tội trạng này đủ để phán hắn tội chết! Xin phụ hoàng xử lý!!"

"Ha ha... Lý do của Thái tử điện hạ thật buồn cười, cầm binh tự trọng? Thủ hạ của ta đều là thân tín của thái tử điện hạ ngài... Tụ chúng mưu phản? Có người chứng minh sao? Chỉ bằng những thứ đồ này?... Càng buồn cười chính là nói ta giết hại trung lương? Ta có gièm pha với Hoàng thượng, làm hại cả nhà ai bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội sao? Về phần coi rẻ triều đình, tội danh này quá lớn, Tiểu Vương đảm nhận không nổi..."

Dạ Yểm giống như xem náo nhiệt dùng yếu thắng mạnh đỡ toàn bộ tội danh của Chu Úc, một bộ nhàn nhã nhìn Chu Úc tức giận bộ mặt xanh mét và Nhiễm Vân tay chân luống cuống... Hắn hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn hoàng đế không biết nên như thế nào cho phải...

"Bệ hạ, Tiểu Vương đến thật có một chuyện thú vị muốn nói cho bệ hạ, không biết bệ hạ có hứng thú nghe một chút..." Hắn liếc Nhiễm Vân và Chu Úc một cái, cười lạnh, "Bệ hạ có còn nhớ rõ Hoán Nguyệt đại nhân không?"

"Hoán Nguyệt??"

"Ngươi nói Hoán Nguyệt làm cái gì!!" Chu Úc vội vàng chen vào nói.

"Ha ha... Thái tử điện hạ cần gì chột dạv, có phải có việc gì trái với lương tâm hay không?"

"Ngươi!!..." Chu Úc không nói gì nhìn Dạ Yểm cười âm trầm. Đột nhiên đứng ra nói với Chu Ôn nói: "Phụ hoàng, đừng nghe yêu nhân này nói bậy, hắn với Hoán Nguyệt có thù oán, cố ý khích bác Hoán Nguyệt!"

"Hoán Nguyệt không phải là mất tích vào ba năm trước sao?" Chu Ôn nghi ngờ hỏi.

"Này..." Chu Úc không biết nên giải thích như thế nào, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói.

"Bệ hạ, Hoán Nguyệt đại nhân chẳng những không có mất tích mà đang ở phủ thái tử điện hạ, hơn nữa, thân thế của hắn bệ hạ nhất định cảm thấy hứng thú..."

"Câm mồm!!" Chu Úc gấp gáp rút kiếm ra, trên đại điện loạn làm một đoàn, "Ngươi yêu quái này, đừng mơ tưởng tới gieo họa triều ta!!"

"Yêu... Yêu quái???..." Chu Ôn sợ vội vàng tìm người bảo vệ, trên đại điện càng thêm một mảnh hốt hoảng...

"Ha ha ha..." Dạ Yểm lắc mình tránh thoát, cuồng cười lên tiếng... Tiếng cười trầm thấp có lực khiến cho trong điện an tĩnh, trong con ngươi lạnh như băng vô tình của Dạ Yểm lóng lánh lãnh khốc sát ý... "Tất cả cũng vì Hoán Nguyệt đại nhân ra, không bằng tìm hoán Nguyệt đại nhân tới đối chứng đi!!"

Chu Ôn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn về Chu Úc, "Truyền Hoán Nguyệt!!..."

"Truyền Hoán Nguyệt......" Bên ngoài cung cao giọng gọi đến, sắc mặt Chu Úc nhất thời biến đổi, muốn ngăn cản đã tới không kịp...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Đây là bài thơ Thích thị của Liễu Vinh. Được dịch bởi Nguyễn Xuân Tảo. Bản gốc Hán Việt là:

Vãn thu thiên,

Nhất thiếp vi vũ sái đình hiên.

Hạm cúc tiêu sơ,

Tỉnh ngô linh loạn nhạ tàn yên.

Thê nhiên,

Vọng giang quan.

Phi vân ảm đạm tịch dương gian.

Đương thì Tống Ngọc bi cảm,

Hướng thử lâm thuỷ dữ đăng san.

Viễn đạo điều đệ,

Hành nhân thê sở,

Quyện thính Lũng thuỷ sàn viên.

Chính thiền ngâm bại diệp,

Cung hưởng suy thảo,

Tương ứng huyên huyên.

Cô quán độ nhật như niên.

Phong lộ tiệm biến,

Tiễu tiễu chí canh lan.

Trường thiên tịnh,

Giáng hà thanh thiển,

Hạo nguyệt thiền quyên.

Tứ miên miên,

Dạ vĩnh đối cảnh,

Na kham khuất chỉ,

Ám tưởng tòng tiền.

Vị danh vị lộc,

Ỷ mạch hồng lâu,

Vãng vãng kinh tuế thiên diên.

Đế lý phong quang hảo,

Đương niên thiếu nhật,

Mộ yến triêu hoan.

Huống hữu cuồng bằng quái lữ,

Ngộ đương ca,

Đối tửu cạnh lưu liên.

Biệt lai tấn cảnh như thoa,

Cựu du tự mộng,

Yên thuỷ trình hà hạn.

Niệm lợi danh,

Tiều tuỵ trường oanh bạn.

Truy vãng sự,

Không thảm sầu nhan.

Lậu tiễn di,

Sảo giác khinh hàn.

Tiệm ô yết,

Hoạ giốc sổ thanh tàn.

Đối nhàn song bạn,

Đình đăng hướng hiểu,

Bão ảnh vô miên.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui