Ám Dạ Tình Nhân

Cửa gỗ của địa lao bị đẩy ra, nặng nề phát ra âm thanh ken két.

Tề Trọng Lẫm cuộn tròn thân thể tê cóng, ngay cả động cũng lười động một cái. Hắn cũng không muốn lại nhìn thấy sắc mặt khiến kẻ khác chán ghét của Lục Chấn.

Nhưng đi lại nhẹ nhàng như vậy, không giống với tiếng bước chân phách lối củaLục Chấn. Người mới đến chậm rãi nhích lại gần. Dường như mang theo chút sợ hãi, cuối cùng dừng ở bên ngoài phòng giam của hắn.

Tề Trọng Lẫm có thể cảm nhận được phía sau ánh mắt chăm chú ở phía sau.

“Ngươi phạm vào tội gì mà lại bị giam ở chỗ này?”

Giọng nói trong trẻodịu dàng, khiến toàn thân Tề Trọng Lẫm lủi qua một trận run rẩy.

Hắn ngừng thở, hy vọng có thể lần thứ hai nghe được thanh âm từ phía sau.

Cả người hắn run lên, không dám quay đầu xác nhận, sợ vừa quay đầu liền phát hiện hết thảy đều chỉ là ảo giác của hắn.

Đó là thanh âm của Vĩ Chi! Là thanh âm của Vĩ Chi đã trúng độc mà chết!

“Ê! Ta đang hỏi ngươi a!”

Thanh âm phía sau vang lên lần nữa, đích thật là khẩu khí bất mãn Lục Vĩ Chi thường dùng với hắn.

Tề Trọng Lẫm mừng như điên, bỗng xoay người.

Trong địa lao chỉ có một ngọn đèn dầu lờ mờ, nhưng cũng đủ để soi rõ dung mạo tinh tế tái nhợt đứng ở ngoài phòng giam.

“Ngươi… Ngươi thực sự không chết!? Hay là đã biến thành hồn ma đến thăm ta?”

Con ngươi nóng rực màu đen của Tề Trọng Lẫm một cái cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Vĩ Chi, muốn nhìn rõ cậu là người hay quỷ.

Lục Vĩ Chi sinh mục kết thiệt*, ngốc lăng lăng nhìn Tề Trọng Lẫm chật vật bất kham từng bước đến gần cậu.

(sinh mục kết thiệt: nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc hoặc rơi vào thế bí)

Chợt, bàn tay Tề Trọng Lẫm từ khe hở của song sắt đưa ra ngoài, xuất kỳ bất ý* vồ lấy cẩm áo (áo bằng gấm) của Lục Vĩ Chi, tương Lục Vĩ Chi cố sức xé ra, nhượng hắn kề sát tựa ở song sắt thượng.

(xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng)

Sau khi Lục Vĩ Chi xác nhận người trước mắt thật sự là Tề Trọng Lẫm, viền mắt đột nhiên nóng lên, lệ nóng không tự chủ được chảy xuống.

Cậu đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Phụ thân bắt nhốt Tề Trọng Lẫm, nhưng lại lừa gạt cậu, nói là Tề Trọng Lẫm đã rời đi bỏ cậu lại.

Đều là do bản thân không tốt, quá dễ dàng tin tưởng lời của phụ thân, mới hại Tề Trọng Lẫm bị nhốt ở chỗ này chịu khổ.

“Đừng khóc! Ngươi khóc làm ta chẳng biết phải làm như thế nào cho phải.”

Tề Trọng Lẫm khẽ vuốt ve gương mặt tinh tế đã tưởng rằng sẽ không thể thấy được nữa, thương tiếc giúp cậu lau nước mắt.

Trong lúc hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Lục Vĩ Chi, bên ngoài địa lao lạitruyền đến tiếng bước chânlẫn lộn, chỉ một lát sau, đại đội nhân mã* liền tràn vào bên trong địa lao chật hẹp.

(đại đội nhân mã: một đại đội quân người ngựa, ý nói người đông sức mạnh, hoặc ý nói đội quân hùng hậu, nhiều người)

“Vĩ Chi! Con mau rời khỏi đây đi, nơi này không phải là nơi con nên đến!” Lục Chấn lớn tiếngquát tháo ra lệnh.

“Không được! Con sẽ không rời khỏi đây!” Lục Vĩ Chi bám vào song sắt trước mắt, kiên quyết không chịu rời đi.”Con sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ lời nào của cha nữa!”

“Đừng quấy rối nữa!”

Nhìn thấy nhi tử trước mặt thuộc hạ làm mình khó xử, Lục Chấn tức giận đến râu mép cũng run lên.

“Con không có quấy rối! Con tuyệt đối sẽ không rời đi.” Lục Vĩ Chi lúc này thế nhưng lại vô cùng quyết tâm.

“Ngươi…” Lục Chấn vốn muốn nổi giận lần nữa, nhưng chú ý đến còn có rất nhiều ánh mắt đang chờ xem chuyện vui, chỉ đành phải kiềm chế cơn tức xuống, dặn dò đám nha dịch phía sau: “Các ngươi đi trước đi, ở đây để ta xử lý là được rồi.”

“Vâng.”  Nha dịch nhận lệnh xong đều rời đi, không lâu sau, bên trong địa lao lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, chỉ còn phụ tử Lục Chấn và Tề Trọng Lẫm ba người.

“Vĩ Chi! Con rốt cuộc muốn như thế nào? Hắn thế nhưng chính là một giang dương đại đạo a! Con lại hết lần này đến lần khác bao che hắn, hiện tại thậm chí vì hắn mà muốn phản bội lại cha, con có còn coi con là nhi tử của cha không hả?”

“Ai kêu cha trước nhận hối lộ, sau lại muốn hạ độc, hiện tại còn nói dối lừa gạt con!”

Lục Vĩ Chi cũng không biết bản thân tại sao lại liều mình muốn bảo vệ Tề Trọng Lẫm, cậu cũng không cách nào trơ mắt mặc cho phụ thân làm hại Tề Trọng Lẫm, cho nên chỉ cần cậu làm được gì, cậu nhất định sẽ chống lại cho đến cuối cùng.

“Cha làm vậy tự có đạo lý của cha, con còn nhỏ, sẽ không hiểu được.”

“Con mặc kệ cha đang có cách làm và ý tưởng gì, người mau thả Tề Trọng Lẫm ra là được rồi! Con là nhờ hắn mang thuốc giải đến đúng lúc mới không chết! Hắn thế nhưng đã cứu mạng của con a! Người sao lại có thể lấy oán trả ơn, giam hắn lại như vậy?”

Lục Vĩ Chi nói thao thao bất tuyệt, sắc mặt của Lục Chấn lại càng ngày càng khó coi, cuối cùng ông không thể nhịn được nữa bước lên một bước, cứng rắn muốn kéo Lục Vĩ Chi khỏi song sắt.

“Thật không biết là con bị ma quỷ nào mê hoặc đầu óc, cứ nhất định đối nghịch với ta như vậy!”

“Ta không đi! Không đi!” Lục Vĩ Chi kêu khóc.

Lúc này, Tề Trọng Lẫm vẫn lặng im ở một bên mới lấy ra ống sáo cạnh thắt lưng, hướng cánh tay của Lục Chấn đánh một cái.

“A!” Lục Chấn kêu thảm một tiếng, buông tay của Lục Vĩ Chi ra.

Ông lảo đảo lui về sau, cách xa công kích của Tề Trọng Lẫm, mắt lộ ra hung quang oán giận.”Hừ! Nghĩ rằng ngươi cũng không còn ngông cuồng được bao lâu, tin tức ta bắt được ngươi đã trình lên trên, triều đình đã phái Khâm sai xuống đây, không lâu sau sẽ tới đây thẩm lí và phán quyết ngươi, đến lúc đó xem ngươi còn có thể kiêu ngạo với ta nữa hay không!”

Lục Chấn sau khi bị Tề Trọng Lẫm cho ăn đau, ánh mắt rơi trên người đứa con trai ông vô lực dạy dỗ.

“Nếu như con muốn ở lại nơi địa lao lạnh lẽo, bẩn thỉu này thì ta liền chiều theo ý của con, đến lúc đó chịu lạnh đến ngã bệnh thì ta cũng không quan tâm đếncon nữa.”

“Con thà rằng lạnh chết, bệnh chết cũng sẽ không rời đi!” Lục Vĩ Chi quật cường trả lời.

Nghe được câu trả lời như vậy của nhi tử, Lục Chấn cũng hết cách, căm phẫn mà phất tay áo rời đi.

Sau khi Lục Chấn rời đi, trong địa lao hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, qua thật lâu, Tề Trọng Lẫm mới nhẹ giọng nói: “Ngươi không nên ở lại đây.”

“Ngay cả ngươi cũng đuổi ta đi!?”

Lục Vĩ Chi bỗng quay đầu lại, vẻ mặt giật mình, cậu cho rằng chí ít Tề Trọng Lẫm cũng sẽ giữ cậu lại.

“Nơi này không phải là nơi ngươi nên tới.”

“Những lời này cha ta cũng mới vừa nói qua!” Lục Vĩ Chi cảm thấy bụng đầy ủy khuất.

“Hắn mặc dù là một người hết sức xấu xa, bất quá lời này hắn nói không hề sai.”

“Ngươi!” Mặt của Lục Vĩ Chi đỏ lên, tức giận đến nói không ra lời, thân thể run rẩy, hai chânphảng phất cũng đứng không vững.

Trong lời noí của Tề Trọng Lẫm còn có sự lo lắng, nhưng Lục Vĩ Chi đang vùi trong bi thương, căn bản không nghe ra được.

“Ta là vì lo lắng cho ngươi nên mới muốn ở lại đây, ngươi ngược lại còn không hề cảm kích.” Lục Vĩ Chi buồn rầu nói.

“Ngươi chỉ cần làm việc gì nặng một chút liền trở bệnh, ở lại đây thì có ích lợi gì chứ.” Tề Trọng Lẫm trong lòng âm thầm kêu khổ.

Hắn đương nhiên mong muốn Lục Vĩ Chi ở bên cạnh giúp đỡ hắn, nhất là sau khi thiếu chút nữa đã mất đi cậu, hắn hận không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh cậu, thế nhưng điều kiện trong địa lao quá tệ, hắn căn bản cũng không chịu được.

Thế nhưng dụng tâm của Tề Trọng Lẫm, Lục Vĩ Chi một điểm cũng không hiểu, còn vì lời nói của Tề Trọng Lẫm làm thương tổn lòng tự tôn.

“Ngươi không có nói là chuyện gì, sao mà biết được ta sẽ không giúp được gì chứ!”

“Ngươi thực sự rất cố chấp! Nếu như ta nói ta muốn ôm ngươi, ngươi giúp được ta sao?”

“A!” Lục Vĩ Chi giật mình há hốc mồm, sau đó dần dần, vẻ mặt kinh ngạc biến thành xấu hổ bất an, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện vết ửng đỏ nhàn nhạt. Cậu khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bộ dạng ngượng ngùng của cậu khiến ngực Tề Trọng Lẫm đập thình thịch, thiếu chút nữa liền không nhịn được đưa tay kéo Lục Vĩ Chi, nhưng không ngờ hắn lại cắn răng nhị xuống.

Ai ngờ Tề Trọng Lẫm mới cố nén không chạm vào cậu, Lục Vĩ Chi không ngờ lại dựa sát lại, thanh âm xấu hổ thẹn thùng hỏi: “Tuy rằng bị ngăn cách bởi song sắt, nhưng ngươi vẫn có thể ôm ta được chứ?”

Nói xong lời này, đã làm cho Lục Vĩ Chi đỏ mặt đến không dám ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu cậu yêu thương nhung nhớ một người, cũng là lần đầu đáp ứng để một nam nhân ôm cậu, khiến cậu khẩn trương đến cúi thấp đầu.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười to của Tề Trọng Lẫm khiến Lục Vĩ Chi kinh ngạc ngẩng đầu, ngờ vực nhìn hắn chằm chằm.

“Ta tùy tiện nói một chút ngươi cũng tưởng là thật a! Xem ra ngươi thật sự rất muốn để ta ôm ngươi nha! Đừng vội, chờ ta ra khỏi phòng giam này, nhất định sẽ cùng ngươi dây dưa một phen.”

Tề Trọng Lẫm cố ý lấy thái độ cợt nhả để trêu chọc Lục Vĩ Chi, trong lòng lại có nỗi khổ không nói ra được.

Lục Vĩ Chi không ngờ tới hắn lại sẽ tàn khốc trêu đùa cậu như vậy, nhục nhã, cười nhạo khó chịu nổi như ngọn lửa thiêu cháy toàn thân, khiến cậu không cách nào ở lại địa lao thêm giay phút nào nữa.

“Ngươi cùng cha ta đều giống hệt nhau, đều là tên lường gạt chỉ biết nóidối, ta ghét ngươi!”

Phẫn nộ hét lên một tiếng, Lục Vĩ Chi xoay người chạy đinhư gió, cửa gỗ địa lao rầm một tiếng bị đóng lại.

Thất vọng nặng nề theo tiếng đóng cửa vô tình đánh vào lồng ngực Tề Trọng Lẫm, hắn cảm giác mình rất nhanh sẽ vô pháp hít thở, cảm giác đau lòng khiến hắn không nhịn được muốn điên cuồng gào thét.

Nhưng Tề Trọng Lẫm một tiếng cũng không thốt ra.

Hắn cứng ngắc đứng thẳng hồi lâu, ngón tay cầm chặt song sắt của phòng giam run rẩy trắng bệch, bởi vì cực lực kiềm chế mà đôi môi bị cắn đến chảy máu.

Hắn không hề đưa tay lau máu, chỉ trừng lớn hai mắt nhìn nơi Lục Vĩ Chi mới biến mất.

Lục Vĩ Chi chạy băng băng một đường trở về phòng, hoàn toàn không để ý tới tiểu đồng cậu mang theo đang gọi ở phía sau.

Trở về phòng, cậu liền đem chăn đắp kín đầu.

Cậu không muốn để cho tiểu đồng biết mình đang khóc, lòng tự tôn của cậu không chịu nổi điều đó.

“Thiếu gia! Sao vậy? Người tại sao lại vội vàng chạy như thế vậy?” Tiểu đồng thở hồng hộc hỏi.

Lục Vĩ Chi co rúm người lại ở trong chăn, cuộn người, không để ý đến câu hỏi của tiểu đồng.

“Thiếu gia!” Tiểu đồng bất đắc dĩ gọi. Cậu nhóc biết rõ nếu Lục Vĩ Chi bị kích thích, ai cũng không có biện pháp ngăn cậu lại.”Thiếu gia, người trước hết ngủ một giấc đi! Đến lúc dùng bữa em sẽ trở lại gọi người.”

Lục Vĩ Chi không lên tiếng trả lời, tiểu đồng khẽ thở dài, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Lục Vĩ Chi mới kéo chăn xuống, lộ ra hai mắt sưng đỏ, cùng bị hai gò má ướt đẫm nước mắt.

Vừa nghĩ tới hắn ở trong tù chịu khuất nhục, lệ lại xông lên hốc mắt.

“Đáng ghét! Ta tại sao lại muốn khóc a!”

Lục Vĩ Chi căm giận lau nước mắt, nhưng tổn thương trong lòng lại không cách nào như nước mắt mà lau sạch.

Tại sao? Cậu có ý tốt muốn đi thăm hắn, tại sao hắn lại nói những lời tàn khốc như vậy với mình chứ?

Lẽ nào những việc làm, lời nói trước đây của hắnđều là gạt người sao? Hắn thậm chí từng nói muốn cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc, lẽ nào đó cũng là đùa giỡn sao?

Tâm tư ngày càng hỗn loạn khiến Lục Vĩ Chi rất nhanh không thở nổi.

“Thật thống khổ! Ngay cả trúng độc cũng không thống khổ như vậy, lẽ nào ta chưa hết bệnh sao?”

Lục Vĩ Chi cuộn tròn thân thể, thống khổ níu lấy vạt áo trước ngực, hai hàng mi xinh đẹp nhíu chặt.

Thống khổ dây dưa đuổi mãi không hết, Lục Vĩ Chi mặc dù nằm ở trên giường ấm áp, lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ngay cả muốn chợp mắt nghỉ ngơi một chút cũng không được, bởi vì chỉ cần cậu nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên vẻ mặt cười nhạo người khác của Tề Trọng Lẫm.

Cậu cứ như vậy trằn trọc ở trên giường, bị đau khổ dày vò mà vượt qua một buổi chiều.

Giờ dậu*, tiểu đồng bưng bữa tối tới, còn xách thêm một bếp lò nhỏ tới.

(giờ dậu: từ 5 giờ chiều đến 7 giờ chiều)

“Lạnh! Lạnh quá!”

Tiểu đồng luôn miệng không ngừng kêu lạnh, thân thể co rúm lại, bị đông cứng giống như bị phá hư vậy.

Cậu nhóc nhanh chóng đặt khay xuống, dùng bếp lò nhỏ trong tay châm bó củi trong bếp lò bằng đá ở góc phòng, làm cho trong phòng nhất thời ấm áp lên rất nhiều.

“Thiếu gia thực là làm biếng nha, trong phòng lạnh như thế cũng không thèm châm lửa.”

“Không phải lười, mà là ta căn bản không cảm thấy lạnh.”

Lục Vĩ Chi thực sự không quan tâm đến sự thay đổi của thời tiết, càng không nghĩ tới phải đốt bếp lò.

“Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia trốn trong tấm chăn lớn như vậy, sao lại lạnh được! Là em lỡ lời.”

Lục Vĩ Chi đứng dậy bước xuống giường, y phục trên người cònđược mặc chỉnh tề. Tiểu đồng nhìn thấy vậy, nhịn không được cười khanh khách.

“Cười cái gì! Muốn ăn đòn sao?”

“Thiếu gia người đừng nóng giận, em không cười là được.”

“Hừ!” Lục Vĩ Chi tức giận trừng mắt nhìn tiểu đồng càng ngày càng càn rỡ, lúc này mới ngồi xuống trước bữa tối đã được bày sẵn trên bàn.

Tiểu đồng giúp Lục Vĩ Chi múc canh đưa tới trước mặt Lục Vĩ Chi, nói: “Trước tiên uống chút canh làm ấm thân thể.”

“Bên ngoài thực sự rất lạnh sao?” Lục Vĩ Chi hớp một ngụm canh nóng, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy! Chạng vạng thì tuyết bắt đầu lại rơi, tưởng chừng như lạnh đến tận xương cốt vậy.”

Nghe xong lời của tiểu đồng, Lục Vĩ Chi bưng chén ngây ngẩn cả người. Trên mặt xuất hiện vẻ mặt mâu thuẫn phức tạp, như gặp phải khó khăn gì đó, khiến cậu khó có thể quyết định.

“Sao vậy? Canh không ngon sao?” Tiểu đồng lo lắng hỏi.

Lục Vĩ Chi không trả lời câu hỏi của tiểu đồng, bỗng đứng lên nói rằng: “Ngươi đi chuẩn bị thêm một phần thức ăn giống vậy mang tới đây, càng nóng càng tốt, ngoài ra phải có thêm một bình rượu ngon. Nhớ, gói kỹ tất cả mọi thứ đặt vào trong giỏ, đừng để nó lạnh.”

Tiểu đồng đứng ngốc tại chỗ, không hiểu tại sao Lục Vĩ Chi bất thình lình lại dặn dò như vậy.

“Nhanh đi a! Còn đứng ngây người ở đó làm gì?”

“Vâng! Em đi đây.” Tiểu đồng tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng vẫn đi chuẩn bị những thứ Lục Vĩ Chi dặn dò.

Sau khi tiểu đồng rời đi, Lục Vĩ Chi ở trong phòng bất an đi tới đi lui.

Những thứ cậu muốn tiểu đồng chuẩn bị, là muốn đem cho Tề Trọng Lẫm. Có thể cậu sẽ lại bị cười nhạo một phen, nhưng cậu không cách nào trơ mắt nhìn Tề Trọng Lẫm chịu đói chịu rét.

Cậu vô vị ăn bữa tối trước mặt, đồng thời nôn nóng chờ tiểu đồng đem thức ăn đã được chuẩn bị xong tới.

Ngay lúc cậu gần như không thể chờ được nữa, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của tiểu đồng. Lục Vĩ Chi sốt ruột mở cửa ra, để cho tiểu đồng bước vào.

Tiểu đồng vừa vào phòng, nói cũng chưa kịp nói, Lục Vĩ Chi liền nhấn lấy cái giỏ trong tay cậu nhóc, dặn dò: “Ngươi cuộn cái mền gấm trên giường lại, đi theo ta.”

“A?” Tiểu đồng không tin nổi há to mồm.

“Đừng có há hốc mồm ra nữa, mau đi theo ta.”

Lục Vĩ Chi quay đầu lại giục, không để ý tới tiểu đồng đang kinh ngạc, tự mình đi ra khỏi cửa phòng.

Ngoài phòng quả nhiên so với ban ngày lạnh hơn rất nhiều. Gió lạnh thấu xương, hơn nữa thỉnh thoảng còn có tuyết bay đến, khiến Lục Vĩ Chi không khỏi lạnh đến rúc cổ lại, nhanh chân đi đến địa lao ở tây viện.

Tiểu đồng sau khi biết rõ Lục Vĩ Chi muốn đi đâu, liền hiểu rõ công dụng của thức ăn và cái mền gấm.

Có thể bởi vì tuyết rơi, tất cả nha dịch lén làm biếng trốn đi sưởi ấm, địa lao ngay cả một người trông coi cũng không có.

Lục Vĩ Chi dễ dàng dẫn tiểu đồng vào địa lao.

Vừa vào địa lao, Lục Vĩ Chi không thèm liếc mắt nhìn Tề Trọng Lẫm một cái, chỉ lo dặn dò tiểu đồng.

“Ngươi đem mền gấm cho hắn xong là có thể đi, không cần chờ ta.”

Tiểu đồng chần chờ một chút, nhưng vẫn lặng lẽ đem mền gấm thông qua khe hở của song sắt nhét vào phòng giam, sau đó liền rời khỏi địa lao. Tuy rằng cậu nhóc có chút lo lắng, nhưng trực giác nói cho cậu nhóc biết không nên ở lại làm phiền.

Lục Vĩ Chi mãi đến lúc tiểu đồng rời đi, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, rất sợ nếu tiểu đồng ở trước mặt Tề Trọng Lẫm nói những lời không nên nói, khiến chủ tử như cậu cả đời cũng không thể ngẩng đầu lên.

Cậu tự mình đặt cái giỏ trên mặt đất, bắt đầu xới cơm còn nóng, vừa giải thích: “Ta không ý gì khác đâu, chỉ là không hy vọng ngươi sẽ lạnh chết, khiến cha ta gây nghiệp chướng.”

Lục Vĩ Chi thật cẩn thậnmúc chén canh nóng hổi, chìa tay qua song sắt đưa tới trước mặt Tề Trọng Lẫm.

Tề Trọng Lẫm không nhận lấy cái chén, chẳng qua hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn Lục Vĩ Chi.

“Nhìn cái gì? Ngươi sợ ta hạ độc sao? Vậy ta uống trước một hớp là được rồi.” Lục Vĩ Chi bị nhìn đếnruột gan rối bời, mới vừa muốn rút tay về, Tề Trọng Lẫm lại lấy tốc độnhanh như chớp nắm cổ tay của cậu.

“A!” Lục Vĩ Chi kêu lên một tiếng, bị canh nóng trong chén tràn ra làm phỏng.

Tề Trọng Lẫm lấy cái chén trong tay Lục Vĩ Chi đặt ở một bên, cúi đầu liếm hôn lên ngón tay bị canh nóng làm phỏng của Lục Vĩ Chi.

“Buông ta ra!” Lục Vĩ Chi phút chốc đỏ mặt, muốn rút tay về lại không thể như ý.

Cái lưỡi ẩm ướt của Tề Trọng Lẫm liếm lên lòng bàn tay hết sức nhạy cảm, quấn lấy ngón tay của cậu, hàm răng thỉnh thoảng cắn đầu ngón tay, một cảm giác tê dại kỳ dị từ ngón tay khuếch tán tới toàn thân.

Lục Vĩ Chi mơ hồ nhìn thấy vẻ cười nhạo bên môi Tề Trọng Lẫm, và đôi mắt lóe lên vẻ trêu tức, cậu phẫn nộ hất môi lưỡi dây dưa của Tề Trọng Lẫm ra, đưa tay giấu ở phía sau, rất sợ lại bị Tề Trọng Lẫm bắt được.

“Tại sao ngươi lại trêu chọc ta như vậy? Ta là có lòng tốt đem thức ăn tới cho ngươi a!” Lục Vĩ Chi bụng đầy ủy khuất.

“Bởi vì ngươi thật đẹp, làm cho ta không nhịn được muốn khi dễ ngươi.”

“Ngươi… Nói bậy nói bạ! Làm gì có người nào dùng loại… Loại lý do này để khi dễ người khác!”

Chỉ thấy Lục Vĩ Chi mặt đỏ tim đập, nói tới nói lui cũng lắp ba lắp bắp.

“Đương nhiên là không có, ta bất quá chỉ đùa giỡn chút mà thôi.”

“Ngươi… Đáng ghét!”

Phát hiện mình lại bị Tề Trọng Lẫm trêu đùa, Lục Vĩ Chigiận sôi máu, hận không thể không quan tâmđến hắn, để hắn chết đói, lạnh chết, nhưng hết lần này tới lần khác chính mình lại không thể quay gót rời đi.

Tề Trọng Lẫm mặc dù biết Lục Vĩ Chi đang tức giận, nhưng vẫn khí định thần nhàn bưng canh nóng Lục Vĩ Chi đưa, còn vươn tay ra ngoài phòng gian lấy cái muỗng trong giỏ, tự mình uống.

Ba ngày qua Tề Trọng Lẫm hầu như chưa ăn cái gì, Lục Vĩ Chi đúng lúc đem canh nóng đến cho hắn, không thể nghi ngờ chính là quỳnh tương ngọc dịch. Hắn chỉ dùng muỗng uống hai hớp, đã dứt khoát dùng miệng ừng ực ừng ực uống, một hai cái ngụm liềnhướng cái chén lên trời.

Hắn đem cái chén không đưa cho Lục Vĩ Chi, Lục Vĩ Chi chần chờ một chút, mới đưa tay nhận lấy cái chén.

Cậumúc thêm một chén canh nữa. Nhưng lần này cậu không trực tiếp đưa cho Tề Trọng Lẫm, mà đặt ở nơi hắn có thể đưa tay ra lấy được.

Tề Trọng Lẫm nhìn thái độ thận trọng đề phòng của Lục Vĩ Chi, chỉ cười cười, không nói cái gì hết.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Lục Vĩ Chi đem cơm, thức ăn từng thứ từng thứ đặt vào trong chén của hắn. Rất nhanh, Tề Trọng Lẫm quét sạch hết đống thức ăn.

Lục Vĩ Chi kinh ngạc phát hiện Tề Trọng Lẫm thực sự là rất đói bụng, cậu âm thầm vui mừng vì bản thân đã giúp hắn đem thức ăn và mền gấm đến.

“Ta đi lấy thêm thức ăn nữa nha.”

“Được rồi! Ngươi đừng vội.”

Tề Trọng Lẫm vội vàng gọi Lục Vĩ Chi lại, rất sợ cậu rời đi.

Hai ngày qua, hắn ở trong phòng giam dơ bẩn lạnh lẽo cũng đã quen, nhưng sự xuất hiện của Lục Vĩ Chi khiến hắn cảm thụ được sự ấm áp vô tận; hắn không chắc chắn nếu Lục Vĩ Chi rời khỏi hắn, hắn có thể đối mặt một lần nữa với cô đơn hiu quạnh.

“Thực sự không cần sao?” Lục Vĩ Chi không yên tâm.

“Thực sự!” Tề Trọng Lẫm gật đầu nhấn mạnh.

“Vậy uống chút rượu đi! Ta có mang theo một bầu rượu tới.”

Nhìn Lục Vĩ Chi lấy một bầu rượu từ trong cái giỏ lý ra, trong mắt Tề Trọng Lẫm lóe ra vẻ hưng phấn.

“Không ngờ ngươi lại chuẩn bị chu đáo như vậy, ngay cả rượu cũng đem tới. Vậy ngươi cũng cùng ta uống hai ba chén đi!”

“Không được, ta không biết uống rượu.”

“A! Ta quên mất rằng ngươi còn nhỏ, không thể uống rượu.”

Cảm thấy bị Tề Trọng Lẫm xem thường, Lục Vĩ Chi lập tức ưỡn ngực, mất hứng cường điệu nói: “Ta không còn nhỏ, ta có thể uống!”

Lục Vĩ Chi không chịu tỏ ra yếu thế, rót một chén rượu liền ngửa đầu mãnh mẽ uống, Tề Trọng Lẫm muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Ọe!” Lục Vĩ Chi hô to một tiếng, phun số rượu trong miệngra, vẻ mặt lập tức đau khổ ho khan.

“Ngu ngốc! Có ai uống rượu như vậy chứ!”

Tề Trọng Lẫm trách cứ nhưng trong giọng điệu lại lộ ra thương tiếc cùng quan tâm. Tề Trọng Lẫm vươn tay, vỗ nhẹ thân thể ho đến run lẩy bẩy của Lục Vĩ Chi.

“Thứ này vừa nóng lại vừa cay, sao lại có người muốn uống a!”

Lục Vĩ Chi lau khóe mắt bởi vì kịch liệt ho khan mà chảy nước mắt, cau mày oán giận. Lúc này cổ họng của cậuvẫn còn cảm thấy cay nóng, cực kỳ không thoải mái.

“Là do ngươi uống rượu sai phương pháp, đâu thể nói là do rượu không ngon được.” Tề Trọng Lẫm vươn tay ra bên ngoài song sắt, một lần nữa giúp Lục Vĩ Chi rót rượu, đưa đến bên môi cậu nói: “Ngươi uống một lần nữa xem. Uống từng ngụm nhỏ thôi, để rượu chảy qua cổ họng, nuốt vào trong bụng, ngươi nhất định có thể cảm giác được mùi thơm của rượu.”

Lục Vĩ Chi nhìn chén rượu đưa tới bên môi, rất khó xử, nhưng ánh mắt Tề Trọng Lẫm chuyên chú nhìn hắn, khiến cậu vô pháp cự tuyệt, đành phải miễn cưỡngcầm chén rượu uống một ngụm.

Lần này, hắn dựa theo phương thức Tề Trọng Lẫm nói uống thử rượu, quả nhiên ngoài ý muốn cảm nhận được mùi thơm của rượu mới chưng cất tỏa ra trong miệng.

“Thực sự nha! Thực sự rất thơm nha.” Lục Vĩ Chi vui mừng nói.

“Vậy uống nhiều hơn một chút đi!”

Tề Trọng Lẫm khuyến khích cậu uống rượu, thấy hai gò má cậu đỏ bừng, đôi mắt phủ một lớp sương mù. Hắn trước tiên dùng lời nói giữ cậu ở lại bên cạnh hắn một đêm, dồn hết toàn lực cung cấp sự ấm áp mà cậu cần.

Dưới sự thuyết phục của Tề Trọng Lẫm, Lục Vĩ Chi uống liền ba chén, ý thức cũng dầnmơ hồ.

“Ta… Ta cần phải trở về.”

Ý thức được thân thể mình không khỏe, Lục Vĩ Chi đứng dậy muốn trở về phòng. Ai ngờ mới vừa đứng lên, liền cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, khiến cậu xụi lơ vịn vào song sắt, bước cũng không bước được nửa bước.

“Thật kỳ…quái a! Sao tự nhiên động đất vậy ta!” Lục Vĩ Chi giọng nói không rõ phát biểu lời say.

“Đó là do ngươi uống rượu, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút là ổn.”

Tề Trọng Lẫm vừa mới dứt lời, Lục Vĩ Chi đã co quắp ngồi dưới đất. Tề Trọng Lẫm đem chén dĩa, giỏđặt sang một bên, để tay chân của Lục Vĩ Chi có thể tùy ý xoè ra.

Lục Vĩ Chi ngồi xuống, mùi rượu vận chuyển lập tức khiến cậu buồn ngủ. Tề Trọng Lẫm thông qua song sắt đem mền gấm Lục Vĩ Chi mang tới, một nửa đắp lên người Lục Vĩ Chi, rồi hắn mới ngồi xuống dựa vào song sắt ở bên cạnh cậu, đưa tay ra ngoài song sắt, tha thiết ôm lấy hông của Lục Vĩ Chi.

Lục Vĩ Chi tựa hồ phát hiện có lực tác dụng ở bên hông, cậu chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời ướt át, không nói gì ngắm nhìn Tề Trọng Lẫm.

Tề Trọng Lẫm dưới ánh nhìn chăm chúkiều mị, cũng không nhịn được nữa. Ngón tay hắn run rẩy lướt qua hai gò má non mịn ửng đỏ, âu yếm cánh môi mềm mại đỏ tươi như hoa.

Hắn thật muốn hôn cậu, thật muốn ôm cậu! Nghĩ đến cũng cảm thấy rất muốn điên rồi.

Ngay lúc lý trí của Tề Trọng Lẫm gần như tán loạn, Lục Vĩ Chi bị hắn vỗ về chơi đùa chẳng những không hề cự tuyệt, còn ôn nhu khẽ ngâm dựa sát vào hắn; cử động như vậy không thể nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa, khiến Tề Trọng Lẫm khó lòng kiềm chế.

Hắn vội vàng sờ soạng thân thể của cậu, quyến luyến âu yếm da thịt mong ngóng đã lâu, điên cuồng cướp đoạt.

“A!” Lục Vĩ Chi bởi vì va chạm nóng bỏng trên da thịt, mở choàng mắt. Ngược lại còn thuận theo âu yếm của Tề Trọng Lẫm không ngừng rên rỉ, bị thiêu đốt.

“Đừng mà! A…”

Lục Vĩ Chi gấp rút thở dốc, nhắm chặc hai mắt, toàn thân nóng cháy như bị thiêu đốt, đôi môi lúc muốn nói ra lời kháng cự, thân thể lại không nghe theo sai khiến mà dựa sát vào Tề Trọng Lẫm, cầu xin nhiều yêu thương hơn.

Một tay Tề Trọng Lẫm vuốt ve trên tấm lưng nhỏ gầy của Lục Vĩ Chi, kéo cậu lại gần mình hơn, một tay lại hướng về phía dục vọng nóng rực của Lục Vĩ Chi, bừa bãi vỗ về chơi đùa.

“A!” Lục Vĩ Chi nắm chặt cánh tay của Tề Trọng Lẫm, bởi vì một trận run rẩy lủi qua toàn thân mà hô lớn.

Tề Trọng Lẫm dùng mền gấm quấn chặt lấy thân thể bởi vì vui sướng mà hư nhuyễn của cậu, ôm chặt.

Nhìn gương mặt thuần mỹ (đẹp tinh khiết) ngủ say trong lòng, khiến Tề Trọng Lẫm cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc không thể giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui