Ám Dạ Trầm Luân

Trong đấu trường, gương lạnh tứ phía đã nhiễm không ít vết máu bắn ra.

Hai con báo lớn, không, chúng không hẳn là báo.

So với bất kì con báo nào trong tự nhiên, chúng đều to lớn, đẹp đẽ, cao
sang hơn, phảng phất như vương giả kiêu căng không ai bì nổi.

Chiều dài hai thước, thân hình to lớn, tứ chi cường tráng, cơ thịt gồ lên dưới da lông hoa lệ, hiện rõ sức mạnh tuyệt đối.

Chúng nó cũng không nóng lòng tiến công, mà bán ngồi xổm ở hai đầu sàn đấu, nhìn nhau từ xa, ánh mắt hung hãn như đao kiếm.

Phảng phất như ngay sau đó liền muốn nhào lên cắn đứt cổ họng đối phương!

Trong đó, một con báo màu vàng thuần, da lông phiêu lượng vấy máu, chẳng
những không làm kẻ khác cảm thấy chật vật, ngược lại còn gia tăng không
ít khí tức dã tính nhanh nhẹn dũng mãnh cho nó.

Một con báo khác, lông bạc tinh khiết, nó thoạt nhìn còn muốn uy vũ hơn kim báo, đồng tử
cũng là màu bạc, khóe mắt hơi xếch, phảng phất như thợ săn kéo căng dây
cung, dũng mãnh lại không mất vẻ tao nhã thong dong.

Hai dã thú, đồng thời nhảy lên.

Phảng phất như trở lại thời đại hoang dã khai thiên lập địa, thanh âm cắt xé không khí, va vào nhau thật mạnh.

Vuốt nhọn bất chấp tất cả kéo xé đối phương, máu tung tóe cuồng loạn vẩy ra từ trên cao.


Phang một tiếng, rớt xuống, miệng kim báo phát ra tiếng nức nở dồn dập.

Ngân báo gắt gao ép kim báo dưới đất, há cái miệng chứa đầy máu ra, xé cơ thịt sau lưng kim báo xuống.

" Ngao ô...."

Đau đớn kịch liệt kích động kim báo phát cuồng, nó lật mạnh thân, chân sau
hữu lực co lại, bạo kích, cái đuôi tựa như roi da hung hăng quất về phía đối phương, nó thành công thoát khỏi tầm khống chế, nhanh chóng trở
người dậy.

Nhưng.....

Hành vi của nó chọc giận ngân báo.

Y chỉ muốn cắn nó, cũng không muốn đem nó cắn chết!

Thứ không biết sống chết này cũng dám khiêu chiến quyền uy của y?

Nó chẳng lẽ không biết quyền uy của y là thứ đầu tiên không được khiêu khích?

Ngân báo từng chút đến gần, cảm giác áp bách cực đại cơ hồ khiến kim báo bán khụy xuống đất.

" Ngao..... Ngao....."

Ánh mắt ngân báo tựa như đang cảnh cáo, nhưng thực chất là nhìn nó, như nhìn một thần dân hèn mọn.

Khí tức dã thú thuần khiết đập vào mặt!

Tất cả tế bào trong não đều quay cuồng, nhắc nhở nó nguy hiểm, nguy hiểm!

Nó oán hận ánh mắt này.

" Ngao....."

Kim báo điên cuồng gào rống, muốn đuổi gia hỏa đáng sợ này ra khỏi địa bàn của mình.

Đôi mắt màu bạc, bắt đầu từ con ngươi, từng chút chuyển sang màu đỏ máu chảy, dần dần phóng đại.

Cũng trong thời khắc đó, đồ đằng cổ xưa trên trán y phát sáng, tất cả cơ
thịt đều phồng lên, da lông mơ hồ nổi ra màu đỏ, phảng phất như máu
trong huyết quản đang gào thét, dã man mà cuồng loạn.

" Ngao....."

Y lại gầm rống, thanh thế kinh người, phảng phất như sau lưng có đứng người khổng lồ xưa cổ.

Dã thú gầm thét có to cỡ nào cũng không truyền đến tai Lãnh Tử Diễm trên núi.


Hắn đang ghé sấp trên tay lái, vừa uống vừa run tay nhấn di động.

Hắn muốn gọi điện thoại, lại không biết nên gọi cho ai.

Đành phải dùng một đôi mắt say lờ đờ mờ mịt, chằm chằm nhìn di động, như muốn đem di động nhìn đến chọc ra một cái lỗ.

Cái tên Lăng Diệp nhấp nháy trên màn hình, thanh âm y cũng ồn ào nháo ra
theo, tất cả đều là lời châm chọc hắn, làm hắn vừa tức vừa hận.

Uất nghẹn nhất chính là hắn không đánh lại cái quái vật không phải người kia.

Lãnh Tử Diễm ném mạnh di động xuống.

Trong xe thể thao đều là vị thối, qua năm phút đồng hồ, Lãnh Tử Diễm rốt cuộc không thể chịu đựng được.

Nhặt di động lên, tìm đến số của Quân Ngân, một mạch ấn xuống.

Phút điện thoại khai thông, hắn đột nhiên có chút hỗn loạn.

Hai người cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng thở hai bên, càng lúc càng thô nặng.

Cuối cùng, Quân Ngân cười.

" Là Tử Diễm sao?"

"Ân.” Hắn trầm trầm đáp.

"Nghe nói ngươi bị bắt vào cục cảnh sát, họ không làm khó dễ ngươi chứ?"

"Chuyện nửa tháng trước, hức..."

"Ta bận nhiều việc, không kịp quan tâm đến ngươi..."


Ân, bận hẹn hò cùng Tần Hiên của ngươi.

" Hức..... Ngươi bây giờ đang làm cái gì?"

Quân Ngân nhìn cửa phòng họp, đi xa một chút, nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Không bận gì cả! Ngươi uống rượu?"

Di động áp tai có chút nóng, Lãnh Tử Diễm đổi sang tai kia.

"Uh, còn ói ra một xe, không dám lái xe, muốn tìm ai đó tới đón, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ngươi, ai kêu ngươi rảnh!"

Quân Ngân dở khóc dở cười, nếu như y cũng có thể gọi là rảnh, vậy trên thế giới liền không có người bận.

"Ngươi ở đâu?"

Xem ra chỉ có thể tạm dừng hội nghị đang tiến hành phân nửa.

" Hạnh Tử Sơn, đỉnh núi."

Lãnh Tử Diễm bưng đầu, không biết bản thân thật sự say hay chỉ mới mơ hồ.

Nếu say thật, sao hắn có thể rõ ràng ý thức được mình đang lặp lại chuyện mất mặt ba năm trước ?

Nếu chỉ mới có chút hồ đồ, sao lại rất muốn Quân Ngân đến?

A.... Đều là Lăng Diệp làm hại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận