Ám Dạ Trầm Luân

Không chỉ đánh cảnh
sát, còn chống cự, đáng sợ hơn nữa chính là người này cư nhiên không mặc y phục ngông nghênh đi trên đường phố.

Lãnh Tử Diễm mới bị đưa
tới đồn, cảnh sát phụ trách giam giữ không chút suy nghĩ liền quăng hơn
mười côn lên tấm lưng trần trụi của hắn.

Sau lưng vốn mang thương tích, lập tức da tróc thịt bong, bất quá Lãnh Tử Diễm bị phụ thân nhà
mình đánh quen rồi, tuy nói dùi cui cảnh sát có phần thô hơn roi của phụ thân, lực đạo cũng nặng hơn một chút, nhưng chỉ hơn mười côn, Lãnh Tử
Diễm ngoại trừ đầu hơi choáng, thật sự không có cảm giác gì đặc biệt.

Cảnh sát thấy hắn cương ngạnh, vừa bội phục vừa tức giận.

" Còn trẻ tuổi, lại không biết học tốt."

" Ta sao lại không học tốt ?"

Lãnh Tử Diễm nhếch nhếch mày, vô luận là ở Trường quân đội quý tộc Đế quốc
trước kia hay ở Học viện Hoàng gia bây giờ, hắn đều là người nổi tiếng,
tên cảnh sát nhãi nhép này lại nói hắn không học tốt.


" Vậy trên cái này của ngươi là sao?"

Cảnh sát dùng dùi cui chọc chọc nụ hoa hắn, bên trên có vết cắn rõ ràng, sưng như anh đào, cảnh sát cười có chút đáng khinh nói.

" Thích người khác cắn chỗ ấy của ngươi?"

Mặc dù hai tay bị còng, chỉ dùng khủy tay thôi, nhưng Lãnh Tử Diễm đã đem
tên cảnh sát không biết sống chết kia thụi đến hộc máu, chỉ sợ nội tạng
cũng bị trọng thương.

Bộ dạng hung thần ác sát của hắn làm các
cảnh sát khác hơi chùng bước, nhưng họ cũng không ngồi yên, nhanh chóng
xáp tới đánh hội đồng, bắt hắn lại.

Dùi cui, quyền cước hạ xuống
không chút lưu tình, Lãnh Tử Diễm chỉ có thể ôm đầu tận lực tránh né.
Đợi tới lúc cảnh sát xả giận xong, Lãnh Tử Diễm toàn thân cao thấp đã
không còn một chỗ nguyên vẹn.

Hắn phun máu trong miệng ra, lạnh giọng.

" Lũ cớm các ngươi cũng nên đổi hết đi."

Một cảnh quan dùng ánh mắt miệt thị chằm chằm nhìn Lãnh Tử Diễm - không có
chỗ nào khác với chó chết nhưng vẫn kiêu ngạo đến không chịu được, thản
nhiên hạ lệnh.

" Đưa hắn tới phòng 01 đi."

Trong phòng 01, tù phạm nếu không phải dũng mãnh nhất, thì chắc chắn là ghê tởm nhất.

Mười kẻ bên trong cũng không ngoại lệ, đều là phạm tội hiếp dâm.


Bộ dạng sa sút của Lãnh Tử Diễm, thấy thế nào cũng là kẻ không quyền không thế, hơn nữa buộc kiện y phục che đậy phía dưới, ngông nghênh đi trên
đường phố.

Người như vậy, vừa vặn đưa vào để uy một đám lang kia.

" Bây giờ mấy giờ?"

Cảnh sát lôi Lãnh Tử Diễm không ngờ người này lại bình tĩnh như thế, hùng hùng hổ hổ nói.

" Hai giờ sáng."

Gã vươn tay nhéo nhéo nhũ tiêm Lãnh Tử Diễm.

" Gia hỏa ngươi tính tình mãnh liệt thế này, hợp với khẩu vị chúng nhất, vào phòng 01 cho ngươi nếm mùi đau khổ."

Nhất định phải chém rớt cái tay kia, Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình nhìn bàn tay không ngừng đảo quanh trên ngực mình, nếu không phải thật sự không
thể bị đánh một lần nữa, hắn sớm đã bạo phát.

" Hắc, Tiểu Lí, không tới vui vẻ sao?"

Cảnh sát bên cạnh ồn ào nói. Đêm dài dần lạnh, tất cả mọi người đều muốn tìm chút việc vui để làm.

Vài năm gần đây, cục trưởng sở cảnh sát cùng Tướng quân quan hệ vô cùng
tốt, ngay cả đám cảnh sát tép riu họ cũng ngang ngược lên. Người vô gia

cư bị ném vào tù nếu nhìn thuận mắt, mấy cảnh sát thường thay nhau ra
trận, làm tới chết người là chuyện bình thường.

Hoàng thất cùng
Quân bộ bận bịu đối phó mấy Đại gia tộc kia, đối với những thứ dơ bẩn
vây khắp sở cảnh sát thường mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không chọc tới
người của họ, căn bản không quan tâm.

Lãnh Tử Diễm thân hình cao to, bộ dạng anh tuấn, có thể nói rất hợp với khẩu vị mấy tên cảnh sát.

Có người thẳng thắn đề nghị.

" Làm biếng đưa tới phòng 01 quá, mấy người chúng ta hưởng dụng liền hảo."

Nắm nhũ tiêm Lãnh Tử Diễm, Tiểu Lí lập tức ngắt nhéo, thân thể nghiêng qua
muốn hôn cổ Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm thế nào lại để gã đạt được, luồn
chân đá một cái.

Tiểu Lí một tay ghìm cổ chân hắn, mặt mày nham hiểm, chậm rãi dụng lực...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận