Ám Dạ Trầm Luân

Dây dưa cùng Tạ thúc mấy câu, hai người mới đi vào, Lãnh Tử Diễm nằm trên
giường bệnh, xem ra chưa tỉnh. Lăng Diệp chuyển một cái ghế liền thủ bên cạnh hắn, còn cố ý nắm lấy tay người cướp vào trong ngực.

Địch ý của Lăng Diệp, cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được, huống chi là Quân Ngân cách y không đến một thước.

" Chúng ta nói chuyện."

" Ta và ngươi không có gì để nói."

Quân Ngân quay đầu, kéo khóe miệng cười. "Ngươi cho là ngươi thô bạo bắt lấy tay hắn, hắn chính là của ngươi? Ngươi có từng tôn trọng ý nguyện của
hắn không?"

" Hắn buông ta không được..." Lãnh Tử Diễm nằm sấp
trên giường bệnh, Lăng Diệp liền vươn một bàn tay ra, vuốt ve gáy hắn.
"Điểm ấy đủ chưa, Quân Ngân?"

" Ý của ngươi là, vì chút ðiểm
'luyến tiếc' của hắn, ta liền phải khoan nhượng ngươi, để ngươi không
kiêng nể gì chen vào thế giới của ta và hắn? Đổi lại là ngươi, có làm
được không?"

Tay Lăng Diệp run lên, đừng nói khoan nhượng, nếu đổi vai lại, y cũng có thể xử lý Quân Ngân.

" Không nói lời nào?" Quân Ngân hơi cúi thân, vừa vặn kề sát tai Lăng
Diệp, ánh mắt lại chằm chằm nhìn người trên giường. "Lăng Diệp, đừng
không thừa nhận, ngươi đuối lý, dù theo như lời ngươi, dù ngươi chưa bao giờ châm ngòi ly gián, nhưng ít nhất, ngươi cũng là một kẻ thứ ba đáng
xấu hổ." Vỗ vỗ bả vai Lăng Diệp, Quân Ngân một lần nữa đứng thẳng thân
thể, mỗi chữ ngừng một chút. "Việc này phiền Lăng công tử, gắng sức suy
nghĩ một chút!"

Không lâu sau khi khôi phục ý thức, hạ thân liền đau một trận như xé rách, Lãnh Tử Diễm cắn răng hít vào một hơi.

" Tỉnh?"

Thanh âm này...

Lãnh Tử Diễm quay đầu... Quân Ngân?

" Ngươi sao lại ở đây?" Lãnh Tử Diễm rất kinh ngạc, đây là Lãnh gia mà... Quân Ngân sao lại ở đây?

Chờ một chút!

Lãnh Tử Diễm nhấc người, kéo chăn vội vàng che hạ thân lại, bọc chặt phía dưới, lại nhăn mày.

Nếu Quân Ngân ở đây, vậy tức là y đã biết... Hắn bị một con báo thao!

Đầu Lãnh Tử Diễm rất đau.

" Bịt như vậy chẳng lẽ không sợ hầm?" Quân Ngân thở dài. "Kéo đến thương khẩu thì làm sao đây?"

Đã kéo đến rồi.

" Quay đầu qua..." Người nọ chôn đầu trong gối, không chịu quay, Quân Ngân không thể không cố tình nghiêm nghị. "Lãnh Tử Diễm!"

" Ngươi đến làm gì?" Thanh âm trong gối đầu rất ngột ngạt.

" Đến xem ngươi."

" Xem ta làm trò cười?"

" Ngươi cho rằng... Ta là người như thế?" Quân Ngân bỗng nhiên cảm thấy
nơi nào đó trong lòng bị đâm xuống, tại sao hắn lại nghĩ y như vậy, nếu
là Lăng Diệp, liệu hắn còn có thể hoài nghi như thế? "Ở cùng ta, ngươi
liền có cảm giác bất an như vậy? Thời thời khắc khắc đều lo sợ ta sẽ vứt bỏ ngươi, cho nên muốn dùng mọi biện pháp lấy lòng ta, chỉ sợ mình có
chỗ không tốt? Lãnh Tử Diễm... Ngươi... Tại sao phải làm bản thân cực
khổ như vậy?"

" Quân Ngân, ngươi suy nghĩ nhiều."

" Nếu là ta nghĩ quá nhiều, ngươi kéo chăn làm gì? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ
bởi vì ngươi bị một thứ không phải người làm liền tâm sinh chán ghét?"

" Phụ thân ta mắng ngươi?" Quân Ngân rất ít khi nói chuyện công kích như
vậy, Lãnh Tử Diễm chỉ có thể nghĩ y bị phụ thân đối xử như Lăng Diệp,
nóng ruột sờ má Quân Ngân, thấy không bị đánh, nhẹ nhàng thở ra.

Người như Quân Ngân, sao có thể bị tát?

" Không liên quan tới Lãnh bá phụ." Quân Ngân rũ đồng tử xuống. "Lãnh Tử Diễm... Chúng ta ra nước ngoài không?"

" A.... A?" Mấy tiếng a liên tiếp, biểu đạt bản thân kinh ngạc. Lãnh Tử
Diễm níu chặt tóc xuống, hoài nghi mình phía dưới đau quá dữ dội, đến
nỗi nghe lầm. "Ngươi nói... Ra nước ngoài? Quân gia thì sao?"

Quân Ngân cười khổ, Quân gia.... Giao cho Quân Hi... Chỉ sợ nó sẽ oán chết ca ca này.

Đang phát sốt sao... Sờ sờ trán Quân Ngân, lại sờ sờ mình, rất nóng...

" Hoá ra là ta đang phát sốt."

" Lãnh Tử Diễm!" Quân Ngân có chút tức giận. "Lăng Diệp nói hắn muốn dẫn ngươi ra nước ngoài, ngươi tin sao?"

Lãnh Tử Diễm không biết Quân Ngân nói tới Lăng Diệp là ý gì, cẩn thận nói.
"Hắn đầu óc hơi khét, trơ tráo nói muốn lôi ta đến thú tộc định cư cũng
có khả năng."

“Đổi thành ta lại không tin được?"

Cái này
bắt hắn.... Làm sao mà tin? Người này, hắn dù sao cũng quen biết nhiều
năm như vậy, người vạn sự lấy gia tộc làm đầu đột ngột kích động nói
muốn vì hắn mà buông bỏ tất cả những thứ này.

Lãnh Tử Diễm hắn còn không thể, đừng nói chi tới Quân Ngân!

" Là vì bị kích động bởi chuyện của ta sao?" Lãnh Tử Diễm nghiêng đầu,
không dám nhìn Quân Ngân, chỉ chừa một cái gáy cho y. " Việc Dã Kê... Dù sao... Ta là không sao, ngày nào đó nghĩ cách làm thịt hắn là được...
Ngươi nếu không ngại, đừng để trong lòng, lại càng không cần phải tự
dưng an ủi ta, ngươi như vậy, ta sẽ cảm thấy rất kỳ quái!"

"
Ngươi tại sao không hiểu, Dã Kê cùng Lăng Diệp căn bản không đồng dạng." Quân Ngân lại cười khổ. "Lần trước ngươi cùng Lăng Diệp, ta lại tức
giận như vậy, đều là vì... Vì thái độ ngươi đối với hắn.”

Lãnh Tử Diễm nói ðến thở không kịp. "Ta ðối với hắn có thể có thái ðộ gì?"

Cửa bị gõ mấy cái, sau đó từ bên ngoài đẩy ra.

Lãnh Tử Diễm quay đầu, người mới nhắc đang đứng ở cửa, đường nét khuôn mặt
căng rất chặt, môi cũng mím, xem chừng là ai đó thiếu y tiền.

" Ta đã nghĩ thông suốt." Lăng Diệp nói.

Quân Ngân nhếch mày.

Lăng Diệp nhìn thẳng phía trước, cất cao giọng nói. "Thi nhân nói cho chúng
ta biết, tình yêu là một đóa hoa, ngươi không hái, nó liền cảm tạ."

Lãnh Tử Diễm sặc một hơi.

Quân Ngân chậm rãi đứng lên, diện vô biểu tình.

" Căn cứ theo điều một trăm ba mươi hai luật hôn nhân chỉnh sửa ba mươi
năm trước." Lăng Diệp đi tới, hơi khom người, vươn tay mình ra. "Nếu ba
bên đồng ý, một nam hai nữ có thể đồng thời đi vào lễ đường hôn nhân."

Khí Lãnh Tử Diễm thở lại sặc trở về.

Người này đang phát điên cái ǵ?

Vương quốc Thần Vũ trước khi Tướng quân cầm quyền có thể nói là một quốc gia
hoàn toàn do quý tộc thống trị. Cuộc sống quý tộc hoang dâm vô độ, bấy
giờ mới có " điều một trăm ba mươi hai luật hôn nhân đổi mới", lúc ban
bố làm toàn quốc dân oán, tầng tầng lớp lớp biểu tình ngồi ngoài hoàng
cung ba ngày ba đêm. Dưới áp lực bức bách, điều luật này chỉ tồn tại
trên danh nghĩa, các quư tộc vẫn âm thầm nuôi bọc t́nh nhân như ngày
trước. Không ai dám lên dài, trở thành bia ngắm công kích duy nhất.

" Ngươi là nói... Ta và ngươi giả nữ nhân?" Quân Ngân trầm tiếng hỏi.

Trong lòng Lăng Diệp vặn vẹo, trên mặt lại bất động thanh sắc, tay vẫn cứ
trống rỗng vươn ra ngoài. "Ta về sinh lý là nam nhân, về hành vi là nam
nhân, về năng lực..." Y nhìn ánh mắt Lãnh Tử Diễm, đem câu về hành vi
tính dục cũng là nam nhân nuốt vào bụng, nói. "Nhưng cũng có lúc, ta vẫn có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lại không biết..." Y kiêu
ngạo nhếch môi. "Quân thiếu gia có chịu ủy khuất một chút hay không."

Mặt Lãnh Tử Diễm sắp co cứng, hắn yên lặng vùi đầu vào gối, thật sự không đành lòng lại thấy người này mất thể diện.

" Thứ nhất, ngươi là Tướng quân công tử, giới truyền thông biết mặt
ngươi, trừ khi ngươi nấu lại rồi nặn chế, nếu không, muốn giấu giếm e
rằng hơi khó khăn. Thứ hai, đồng thời lấy hai người, ngươi là muốn Lãnh
gia trở thành đối tượng công kích cho các nhân sĩ qua đường?" Quân Ngân
nhìn cái tay kia nửa ngày, cười lạnh. "Thứ ba, ta cự tuyệt!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui