Ám Dạ Trầm Luân

" Lãnh Tử Diễm là mông bò, mông bò à, mau dậy đi..."

Ba một tiếng đập xuống.

Năm phút đồng hồ sau, đồng hồ báo thức cài trong di động lại tưng bừng vang lên, Lãnh Tử Diễm hung hăng hít mũi, mơ hồ mở mắt ra.

Đồng hồ
báo thức là Lăng Diệp cài, thanh âm lạnh băng của y nháo nhào không gián đoạn, thần kinh Lãnh Tử Diễm có cường hãn tới đâu cũng không chịu nổi,
đương nhiên, bánh ít đi bánh qui lại, đồng hồ báo thức trong di động
Lăng Diệp là do Lãnh thiếu gia cài, chẳng qua "mông bò" được đổi thành
"mông heo".

Sở dĩ lại như vậy là vì Lãnh Tử Diễm cảm thấy màu da
Lăng Diệp trắng nõn như heo chết, buổi sáng hắn lại thích giành giường,
không dùng nhiều lực đạp xuống, người này liền ôm hắn không buông tay.

Y không buông tay, hắn ăn cái gì?

Tám giờ có lớp, nếu là bình thường, Lăng Diệp sớm đã bị hắn đạp xuống gây

sức ép bữa sáng, bây giờ người không có ở đây, hắn chỉ có thể lề mề đứng lên, chuẩn bị đến nhà ăn uống chén sữa đậu nành, cổ họng khô đến gay
gắt, sợ là đã sưng lên.

Tuyết càng rơi càng lớn, Học viện Hoàng
gia đều là học sinh văn khoa, thân thể hơi yếu, từng người áo lông khăn
quàng găng tay mũ trùm vũ trang hạng nặng, chỉ lộ một cái mặt ở bên
ngoài, so ra, Lãnh thiếu gia có thể coi là nhẹ nhàng khoan khoái, bất
quá, trả giá cho nhẹ nhàng khoan khoái là chứng cảm cúm của hắn thật sự
rất thảm. Uống xong sữa đậu nành, dạ dày ấm xuống, một lát sau, khí chua dâng lên, nôn đến không còn một mảnh.

Toàn bộ người ở nhà ăn đều nhìn hắn, dù sao, người lớn như vậy vẫn còn nôn mửa nơi công cộng, quả
thực không thể nào nói nổi, hơn nữa, người nôn này còn là Lãnh gia thiếu gia.

Lãnh Tử Diễm cũng không muốn, hắn chính là nhịn không được.

Khí chua kia nói đến là đến, ép không cho hắn có thời gian chạy tới toilet.

Nói tiếng xin lỗi với người quét tước, Lãnh Tử Diễm tính tiền ra khỏi nhà
ăn, tuyết lông ngỗng* rất lớn, trong lòng hắn lại thật sự nổi hỏa.

Gọi điện thoại cho Lăng Diệp, vẫn không có ai bắt máy, đây là tình huống
chưa bao giờ có, chỉ ngoại trừ lần trước, y bị nhốt ở nhà.

Trên
mặt tối sầm mấy phần, Lãnh Tử Diễm cất di động, theo đám người vào phòng học, lơ mơ nghe giảng trên lớp, giáo sư nói cái gì hắn hoàn toàn bỏ
ngoài tai, trên đường suýt nữa lại ói ra một lần, may mà nhận ra nhanh,
uống nước vào dạ dày, kiên quyết đè ép dục vọng muốn nôn xuống.

" Lãnh Tử Diễm?" Nhận được điện thoại của người này, Hoàng Ảnh rất kinh ngạc.

Lãnh Tử Diễm sờ sờ cái mũi lạnh đến đỏ bừng, nhìn trái phải. "Lăng Diệp đâu?"


" Hắn không có ở trường học?" Lăng Diệp bỏ nhà ra đi, Tướng quân thay
Hoàng Ảnh tìm gia sư, không cho y đến trường học nữa, nói là tránh cho
thấy hai người kia mà ấm ức.

"Ân." Lãnh Tử Diễm vừa hút khí vừa nói. "Hắn tối hôm qua không trở về, ta tưởng rằng hắn ở Lăng phủ."

" Chờ một chút, ta gọi cho ngươi."

Trong hành lang, Hoàng Ảnh cau mày xuống, suy tư một lát, nhẹ đẩy cửa ra.
"Giáo sư, hôm nay ta có việc, có thể kết thúc sớm không?"

Nếu Lăng Diệp không có ở trường học, Lãnh Tử Diễm lại không tìm thấy, như vậy quả thực ở Lăng phủ là khả năng lớn nhất.

Hoàng Ảnh bồi Lăng phu nhân trên giường bệnh nói chuyện, không kiếm ra chút
tin tức của Lăng Diệp, trái lại phải nghe nàng một hồi oán hận, một hồi
nói Tướng quân dẫn con riêng trở về, không chút tôn trọng nàng, một hồi
nói Lăng Diệp hài tử kia, vốn hảo hảo, đều là để một nhân loại lừa gạt.

" Hoàng Ảnh, nam nhân kia chắc chắn không lưu được." Lăng phu nhân thân
thiết xoa tay hắn, lời nói thấm thía. "Tướng quân không có người thích,
còn đối xử với phu nhân chính quy ta như vậy, đừng nói tới Lăng Diệp..." Nàng lắc đầu thở dài. "Nếu Lăng Diệp cố ý muốn nam nhân kia sinh hài tử cho hắn, ngươi biết làm sao đây?"

" Sẽ không." Hoàng Ảnh an ủi

nàng. "Lăng Diệp ca ca không giống bá phụ, Lăng Diệp ca ca là Thiếu chủ, hài tử của hắn không thể từ người khác sinh ra."

" Ai biết
được." Lăng phu nhân hơi khép mắt. "Trước kia ta cũng cho rằng Tướng
quân sẽ chú ý đến địa vị ở nhà của ta, mặc đứa trẻ kia tự sinh tự diệt ở Hắc Phố, nhưng hắn vẫn mang nó về, thừa nhận trước cả nước đây là con
của hắn." Nàng che miệng ho mấy tiếng, yếu ớt nói. "Những người đi ra từ học viện thư thú chúng ta đều quá quy củ, mọi việc lấy hùng thú làm
trọng, rất nhiều chuyện dây dưa không dứt khoát, như vậy, kỳ thực tuyệt
đối không hảo."

" Lãnh Tử Diễm cũng rất khinh bỉ học viện thư thú." Hoàng Ảnh cười nói.

" Hài tử này, nói thế nào cũng không nghe, còn nhắc tới người kia. "Lăng
phu nhân có chút tức giận. "Hơn nữa, hắn đã là thư thú của Dã Kê, thân
thể bị hùng thú khác dùng qua có tư cách gì hầu hạ Lăng Diệp nữa?"

Hoàng Ảnh gãi gãi đầu. "Hắn không có gì bất hảo. Dã Kê... Chuyện Dã Kê, Lăng
Diệp ca ca sẽ xử lý, Lăng Diệp ca ca thích hắn. "Hoàng Ảnh thấp đầu,
thanh âm có chút mơ hồ. "Lăng Diệp ca ca thích hắn, vậy là đủ rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận