Ám Dạ Trầm Luân

Trở mình đem người ép xuống dưới, liều mạng cởi áo ngủ trên người y, trên lồng ngực trắng nõn phủ kín vết bầm tím thô to, thoạt nhìn như vết roi, nhưng lại không
sưng lên, hơn nữa, màu sắc rất nhạt, không nhìn kỹ căn bản không phát
hiện được. Lãnh Tử Diễm vươn tay ấn xuống, người nọ lập tức đau đến run
lên.

" Phụ thân ngươi đánh ngươi?" Trong thanh âm nghe không ra vui giận.

Lăng Diệp gãi gãi đầu có chút lúng túng, bị phụ thân đánh là chuyện rất mất
mặt, nhưng y lại muốn biết người này có đau lòng không, cho nên hơi gật
đầu.

Người kia quả nhiên không đau lòng, bĩu môi hết sức khinh bỉ, hừ mấy tiếng lại nằm lại.

" Phụ thân ngươi xuống tay thật nhẹ."

Dùng roi sắt đánh năm trăm roi vẫn còn nhẹ?


" Hắn đánh ngươi ngươi có kêu không?" Lãnh Tử Diễm trở thân tò mò hỏi.

Lăng Diệp suy nghĩ, mình đều chịu đựng, sẽ không kêu. "Ngươi phải kêu?"

Lãnh Tử Diễm đem tay gác trên trán, nhẹ giọng nói. "Phải đếm."

Lăng Diệp phì cười, càng cười càng suồng sã. "Đếm thế nào? Mỗi roi đếm một
cái? Một, hai, ba....? Phụ thân ngươi cũng thật biến thái."

" Cái rắm!" Lãnh Tử Diễm lại không cho người ngoài nói xấu phụ thân, hung hăng lôi đầu Lăng Diệp qua, thô bạo cắn lên mũi y.

Lăng Diệp sửng sốt ba giây, ngẩng đầu lên, mặc người nọ cắn triệt để, không chút lo lắng mũi sẽ bị cắn méo.

Cắn xong mũi, Lãnh Tử Diễm cảm thấy còn chưa đủ, đem đôi môi khô khốc sớm
đã nhìn không vừa mắt liếm một trận từ trên xuống dưới, cho tới lúc trơn bóng đến hồng hồng mới thoả mãn, trên trán chụt một cái. "Lăng đệ đệ
ngoan, đừng khóc, ca ca bọc ngươi."

" Ai ca ca ai đệ đệ?" Lăng Diệp nheo mắt một chút, mâu quang đen nhánh cực kỳ nguy hiểm.

Lãnh Tử Diễm điềm nhiên nhún nhún vai. "Ai lùn là đệ đệ."

Việc này vẫn là nỗi khổ tâm của Lăng Diệp - y thấp hơn Lãnh Tử Diễm một xenti.

Hai người thoạt nhìn cao bằng nhau, nhưng hồi đó Lãnh Tử Diễm cho rằng mình cao hơn, kéo Lăng Diệp đi đo, một người 189, một người 188, Lăng Diệp
nháy mắt muốn hộc máu, đem người nhét vào tiệm cắt tóc, thấy tóc phồng
phía trên bị xén, lúc đó mới hơi bằng một chút.


" Không ai có thể nhìn ra." Lăng Diệp không phục.

Lãnh Tử Diễm bóp bóp cổ họng phát đau, nói vang vang. "Lăng thiếu gia, một li cũng là khoảng cách."

Lăng Diệp cong con ngươi lên, ý cười nhẹ nhàng. "Nếu ngươi thừa nhận ta sinh sớm hơn ngươi hai tháng đồng thời gọi ta Lăng Diệp ca ca, ta liền thừa
nhận ngươi cao hơn ta."

" Nằm mơ!" Lãnh Tử Diễm không chịu theo y. "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

" Nhỏ mọn! Trốn tránh sự thật! Ngu muội! Rùa đen rút đầu! Mông lạnh! Bò đầu heo!"

" Nháo nữa đi!"

" Không nháo không được!" Lăng Diệp cậy mạnh. "Lãnh Tử Diễm là một cái
đầu heo bự, Lãnh Tử Diễm là đại ngu xuẩn, Lãnh Tử Diễm..." Âm phía sau
phát không được, vì người kia lại hôn y... Lăng Diệp trong lòng cười híp mắt nghĩ, quả nhiên hôn người cùng được người hôn vẫn không giống
nhau... Tuy người này vừa ngốc vừa dở... Tuy tiếp một nụ hôn như cẩu
đang gặm... Nhưng hôn y chính là Lãnh thiếu gia... Ngô... Ửng hồng nổi
trên khuôn mặt lạnh băng kia kỳ thực là đang "Ngượng ngùng"....?


Thích!

Lăng Diệp nói y muốn đến Quân bộ, Lãnh Tử Diễm suy tư một chút, cũng liền
nghĩ ra căn nguyên của vết roi trên người y, chống đối phụ thân còn đến
chìa tay đòi đồ, không bị đánh mới là lạ.

Bất quá da báo quả thật rất dày, dấu vết bị đánh thảm như vậy qua mấy ngày liền mất. Buổi tối
ngủ lại có thể nghe thấy rên rỉ như có như không, Lãnh Tử Diễm buồn cười vuốt lên lông mày nhăn lại của y.

Không phải rất giỏi sao? Kêu rên cái gì!

Lăng Diệp lúc ngủ không vênh váo hung hăng như bình thường, ngũ quan sắc bén nhu hòa không ít, miệng cũng lơ đãng dẹp dẹp, thỉnh thoảng còn có thể
chảy nước miếng - không khác lắm với bộ dạng chảy nước mũi hồi còn nhỏ - đây là Lãnh Tử Diễm quan sát cả đêm phát hiện. Qua mấy ngày này, người
sẽ phải đi, hắn muốn nhìn y nhiều chút, mặc dù.... Bộ dạng ngủ thật đúng là không có gì hảo mà nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận