Lạc Tề Anh dạy ngữ văn ở trường tiểu học trong thị trấn.
Những năm đó, ông là một trong ít người từ trong thôn đi ra làm công tác văn hóa, mười dặm tám xã đều biết ông.
Ông thường nói với Lạc Đồng, cuộc sống dù vất vả, nhưng trái tim phải lãng mạn.
Lúc Lạc Đồng còn nhỏ không hiểu, hỏi ông lãng mạn là gì, ông liền ôm con gái ngồi ở trên đùi đung đưa qua lại, nói lãng mạn chính là, nhàn rỗi vô sự, nhìn trời cả ngày.Hiện tại ông giống như chính lời nói của mình vậy, cả ngày si ngốc, ngày qua ngày nhìn bầu trời.
Nhưng những người khác không biết, chỉ có Lạc Đồng hiểu được, về chuyện lãng mạn này, ai cũng không thực hiện tốt bằng ông."Chị nhớ ba." Lạc Đồng nhắm mắt lại, cảm thấy Tạ Khác Thiên sắp phá sản, mua viên kim cương quá lớn.
Cô cầm nhẫn trong lòng bàn tay, nói với đầu dây bên kia, "Lần này chị muốn dẫn một người về.""Ai vậy?""Chị kết hôn rồi." Lạc Đồng nói, "Muốn trực tiếp nói chuyện này với ba, cũng cho ông ấy xem mặt luôn."Lạc Tiêu lập tức kinh hỉ nói: "Chuyện khi nào?!""Chỉ vài ngày trước, còn chưa tổ chức hôn lễ.""Anh Quan về cùng chị à?"Lạc Đồng im lặng: "Không phải anh ấy."Đầu kia nhất thời yên tĩnh, Lạc Tiêu im lặng thật lâu, thở dài: "Còn tưởng hai người cuối cùng cũng có thể ở bên nhau."Lạc Đồng nhàn nhạt cười cười, nói: "Như bây giờ cũng rất tốt."-Khi phần lớn mọi người chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cuộc sống về đêm của những người sống xa hoa trụy lạc chỉ vừa mới bắt đầu.
Ánh đèn nê ông mập mờ, thân thể tươi trẻ đầy sức sống lay động theo giai điệu trên sàn nhảy.
Mục đích của những người tới đây vừa là thợ săn cũng vừa là con mồi, ánh mắt lúc nhìn nhau như có tia lửa bắn ra, giây tiếp theo có thể ôm nhau ra ngoài.Tình yêu kiểu ‘thức ăn nhanh’ này cũng chẳng có gì lạ ở thành phố này, nghiêm túc nói chuyện yêu đương ngược lại giống như kẻ ngốc.
Tạ Khác Thiên liên tiếp từ chối mấy người đến gần, xuyên qua đám người đi tới phòng bao.Đoạn Vi nổi hứng mở một cuộc hẹn, bảo anh kết hôn đột ngột, nhất định phải tổ chức lại một bữa tiệc độc thân, để chính thức từ biệt cuộc sống độc thân tôn quý.
Đa phần mọi người trong phòng bao đều là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn, cũng có vài người là bạn bè của bạn bè.
Đoạn Vi không sao cả, dù sao anh ta cũng thích náo nhiệt, người càng nhiều càng tốt.Tạ Khác Thiên không hề nghi ngờ là chủ bữa tiệc hôm nay, vừa mới đến đã bị đám bạn ồn ào rót vài chén rượu.Đoạn Vi không khách khí vỗ vai Tạ Khác Thiên nói với những người khác: "Tạ tổng ở nước Anh không phải câu nệ, chút rượu này là xem thường người ta đó, rót đầy lên!"Trên mặt Tạ Khác Thiên cười cười, quay đầu thấp giọng uy hiếp: "Cũng bình thường thôi.""Thì sao, chị dâu không cho uống à?"Tạ Khác Thiên liếc anh ta một cái, rót một nửa rượu vào chén của anh ta."Này..." Đoạn Vi muốn trốn lại sợ rượu rơi ra, luôn miệng cầu xin tha thứ, "Tôi sai rồi!"Đang ăn uống chơi đùa vui vẻ, cửa phòng bỗng nhiên lại mở ra, Đoạn Vi buồn bực nói: "Còn ai nữa à?"Kết quả người vừa tiến vào, cả gian phòng nhất thời lặng ngắt như tờ..