Bên này khí thế ngất trời, chuông cửa vang lên trong chốc lát mới có người nghe thấy, sợ là khách của Lạc Đồng, Tạ Khác Thiên thành thật ngồi đó, đưa mắt nhìn Lạc Đồng đi về phía cửa.
Trời mưa, lại là giờ này, Lạc Đồng cũng không rõ ai sẽ tới đây.
Vừa mở cửa thấy mặt Quan Tắc, nghi vấn trong lòng tự động tán loạn.
Có lẽ là hắn dầm mưa, quần áo cả người ướt đẫm, trên tóc cũng dính bọt nước, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, ánh mắt của hắn thoạt nhìn cũng ướt sũng, rất giống hình dung trên mạng, cún con bị mưa xối ướt.
Lạc Đồng không thể tránh khỏi có chút mềm lòng, nhưng biểu tình vẫn lạnh nhạt: "Sao anh lại tới đây?""Anh, muốn gặp em, muốn cùng em ở một chỗ.
"Lạc Đồng không có đáp lại.
Mấy tháng nay cũng không gặp lại một lần, bây giờ động một chút là chạy tới nói nhớ nhung.
Hắn biện hộ cho mình, nghe vào tai Lạc Đồng lại thành châm chọc, mỗi một câu bây giờ của hắn đều giống như đang lăng trì cô trong quá khứ.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói, Tạ Khác Thiên đi từ phía sau hỏi: "Bà xã, ai vậy?"Thân thể Lạc Đồng cứng đờ, lúc quay đầu mở to hai mắt, đối với xưng hô nhất thời này còn chưa tiếp thu được.
Tạ Khác Thiên lại cực kỳ tự nhiên ôm lấy bả vai cô, sau khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa có vẻ kinh ngạc, như là suy tư hai giây, lễ phép mỉm cười nói: "Quan Tắc, Quan tiên sinh! Đúng không?"Lúc Quan Tắc nghe được giọng nói này liền ngây ngẩn cả người, biểu tình trong nháy mắt trở nên đặc biệt xám xịt, hắn mạnh mẽ kéo khóe miệng: "Vâng, gọi tôi Quan Tắc là được rồi.
"Tạ Khác Thiên đồng ý, quan sát toàn thân hắn: "Cậu không mang dù sao?""Ừm.
" Quan Tắc nói xong, nhìn về phía Lạc Đồng.
Lạc Đồng mặc kệ hắn rốt cuộc có ý gì, hỏi: "Hạ Vũ đâu?""Cậu ấy không tới, anh tự mình lái xe đến đây, không mang theo dù.
" Hắn nói, lại bổ sung, "Bây giờ cũng không khởi động được xe.
"Làm sao có thể.
Ba người ai cũng hiểu rõ đây là lời nói dối, Tạ Khác Thiên cười cười, nói với Lạc Đồng: "Không mời bạn của em vào ngồi một chút sao?"Lạc Đồng nghi hoặc mà khiếp sợ nhìn về phía anh, len lén nháy mắt hai cái, Tạ Khác Thiên cho cô một ánh mắt trấn an.
Tóm lại, cuối cùng Quan Tắc cũng ngồi vào bàn.
Nồi lẩu đã ăn hơn phân nửa, nhưng đồ ăn còn lại chưa bỏ vào cũng đủ để đối phó một bữa, lúc đầu hắn còn có chút câu nệ, về sau thì ăn uống rất thoải mái, không có chút tự giác mình đang là khách, bảo Tạ Khác Thiên rót thêm chút rượu cho mình, Tạ Khác Thiên cũng thật sự rót thêm cho hắn.
Lạc Đồng ghét bỏ nhìn hai người kia, thấy Quan Tắc mò lung tung vài thứ trong nồi, Lạc Đồng cầm đũa gõ vào tay hắn: "Tôm mà cũng muốn ăn, không muốn sống nữa à.
"Quan Tắc "À" một tiếng liền đem đồ trong muỗng dài bỏ lại, gắp một đũa thức ăn khác ăn.
Tương tác rất tự nhiên, Tạ Khác Thiên yên lặng nhìn, bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ ánh mắt, đã thấy Lạc Đồng đang nhìn mình, vẻ mặt có chút khó xử, giải thích nói: "Anh ấy dị ứng hải sản! "Sự khó chịu trong lòng đột nhiên biến mất, Tạ Khác Thiên gật đầu, nói với cô: "Anh không có dị ứng gì.
"Lạc Đồng dừng một chút, nói: "Đã biết.
".