Chưa ai gặp lại được vợ của Cố Trường An, cô gái tên Trần Tối, Cố lão thái thái mới đầu rất lo lắng cho vết thương của cô, sau nhiều lần hỏi, ngược lại Cố Trường An còn tỏ ra khó chịu.
Một ngày nọ, trên bàn ăn mọi người đang dùng bữa, hắn cười nói một câu: "Lão thái thái, tôi và cô ta không đăng ký kết hôn cũng chẳng bái đường thành thân, nên không quản được chuyện của người khác đâu."
Những lời này khiến tất cả mọi người trong bàn đều bị sốc, vẻ mặt Cố lão thái thái sượng cứng, bà ta cảm thấy choáng ngợp.
Cố Trường An gọi Cố Thừa Tùng đến, chuẩn bị thêm ghế bên cạnh hắn, rồi vời Cố Sở ngồi lại.
Eo Cố Sở đau nhức, ngồi xuống thì không muốn đứng dậy nữa, dù cho người một bàn đều đang nhìn chằm chằm, cậu cũng sẽ không nhúc nhích.
Cố Trường An giả vờ không vui, trừng mắt nhìn cậu một cái rồi gọi người bưng đồ ăn lên.
Sau bữa cơm này, người trong Cố gia phải đánh giá lại vị trí đứng của Cố Sở.
Vốn trong nhà họ Cố, độ tồn tại của cậu cực kỳ thấp, chưa nói tới cậu chỉ là một cô nhi thân thích họ hàng xa, sau khi trưởng thành thì hầu như không thấy cậu ngủ lại ở nhà lớn, dù là họp mặt gia đình, cũng sẽ không nói chuyện với bất kỳ ai cả, như thể kinh doanh một xưởng nhỏ giống một công ty con, còn rất giỏi lấy lòng Cố Thừa, vì miếng ăn mà bất cứ lúc nào cũng có thể bò lên giường Cố Trường An.
Người vây quanh Cố Trường An rất nhiều, không ai trong Cố gia có thời gian rảnh để đếm nợ phong lưu của hắn, quả thật cách hắn đối xử với Cố Sở khác với những kẻ khác, như một người chú quan tâm đến đứa cháu nhỏ của mình, kim chủ xót lòng tiểu tình nhân, không ai đề phòng trường hợp Cố Trường An thật sự coi trọng một người, chỉ là một cậu con trai, hắn sẽ không cưng chiều vợ đến mức như vậy.
Cố lão thái thái coi đứa con riêng này như con ruột của mình, chỉ cần là chuyện liên quan đến Cố Trường An thì bà sẽ rất dụng tâm, cân nhắc trước sau một lượt, Cố Thừa Tùng lảng tránh đi ánh mắt của bà, như bị sét đánh trúng, suýt chút nữa thì mắc nghẹn cơm ở cổ.
Tối đó Cố Trường An đến phòng bà bồi trà, bà chất vấn có phải hắn đã dự mưu từ trước rồi không.
Cố Trường An rất thẳng thắn: "Là để ứng phó với bà già điên nhà họ Dung kia."
Cố lão thái thái tức giận ném chén trà đi: "Con làm lớn như vậy, kết quả lại không hề kết hôn! Đúng là to gan lớn mật! Tương lai còn ai chịu hả cho con đây?!"
Cố Trường An nói: " Tại sao con lại không hề kết hôn?"
Cố lão thái thái hiểu rằng hắn đang nói đến Cố Sở, sự cưng chiều của hắn đối với cậu từ lâu đã không còn chỉ như một món đồ chơi.
Nhưng Cố Sở là con trai, lại hay là họ hàng thân thích, chuyện dơ bẩn như vậy tự nhà họ Cố biết với nhau là được rồi, sao có thể trắng trợn phô ra trước bàn dân thiên hạ.
Bộ dạng hiện tiện của Cố lão gia tử, toàn bộ người nhà họ Cố không ai dám đối xứng với Cố Trường An, lão thái thái có chút sợ hãi, bà sợ chính tay mình sẽ hủy hoại Cố gia.
Cố Trường An nhìn bà hoảng loạn, thở dài một hơi, tuy không phải mẹ đẻ nhưng bà là thật lòng quan tâm đến hắn, đã từng tuổi này rồi mà vẫn phải lo lắng cho hắn như vậy, Cố Trường An sinh ra lòng trắc ẩn, bởi vậy hắn thay đổi cách nói: " Con đang nói về mẹ của Thừa nhi."
Lão thái thái sửng sốt, hai mắt sáng trưng, không khóc nữa, nắm lấy tay hắn nói: " Con dẫn người về đây cho ta nhìn xem."
Cố Trường An nói: "Không thể xem không."
Cố lão thái thái cắn răng, nói: "Được.
Ta đáp ứng con, chỉ cần nó phẩm hạnh đoan trang hiền lành ngoan ngoãn, mặc kệ xuất thân ra sao, nó vẫn sẽ là phu nhân nhà họ Cố!"
Cố Trường An ai da một tiếng cười than thở, nói: "Ngài không chê, nhưng người ta không muốn.
Hiện tại em ấy đang mang thai, mấy chuyện lung tung rối loạn này để sau nói."
Tim Cố lão thái thái như ngồi tàu lượn siêu tốc: "Lại có nữa?!"
Cố Trường An cười đến xuân phong đắc ý, nghĩ thầm lão thái thái ngài không biết năng lực của ta rồi, đứa cháu gái này của ngài người bình thường là không thể có nổi.
Con gái, con gái, Cố Trường An tâm tâm niệm niệm, không có việc gì thì ngay lập tức đi ôm Cố phu nhân để mơ tưởng, vừa đi ra ngoài bàn chuyện công việc vừa nhìn chằm chằm con gái nhà người ta trên phố.
"Công chúa nhỏ thích váy hoa gì nhỉ, con gái tôi mặc váy này chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, Con gái bé bỏng muốn tết kiểu tóc gì nhỉ, con gái tôi để kiểu này xinh nhất, tiểu công chúa nhà ai đây, sao lại để bé chạy trên nền đất gồ ghề được, công chúa nhỏ của Cố Trường An tôi sẽ đội trên đầu mỗi ngày." =]]]]
Con gái của Cố Trường An hắn, hắn nghĩ, sau này ai đến cưới con mình cũng là kẻ con mẹ nó trèo cao!
Sợ với sự phấn khích hào hứng của hắn, Cố Sở có vẻ có chút lo âu, mãi đến 8 tuần sau Arthur thông báo giới tính là con gái, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, về nhà chuyện quan trọng nhất là lập bản hợp đồng để Cố Trường An ký tên đóng dấu, một nam một nữ, đổi lại sự tự do nửa đời sau của cậu.
Cố Trường An vui vẻ ký vào, sợ không đủ sức thuyết phục, hắn quỳ bên giường với lời thề son sắt, cuối cùng ấn người vào lòng vừa hôn vừa liếm, liếm đến khi Cố Sở không khép được chân lại đá hắn.
Từ Trăn không thể hiểu nổi dã tâm của sếp, vì sao một người vốn thâm sâu như hắn, vào mỗi buổi chiều đều yêu cầu anh ta chuẩn bị đủ các loại trà bánh đưa đến phòng làm việc, nhà ăn còn xây bếp lò nhỏ, người luôn kề kề bên cạnh, vệ sĩ cánh cửa một bước không rời, nghĩ lại từ trước đến giờ ông chủ chưa từng đối xử với ai vừa cẩn thận vừa tinh tế đến như vậy, tất nhiên bà chủ thì phải khác rồi.
Anh ta sợ lật trời, bởi vậy dặn dò thư ký phải cẩn trọng mười phần, không thể tự tiện đến gõ cửa, lỡ khiến chất thiếu gia không vui, sợ là hắn giậm chân một cái thôi, cả toà "Vinh Thịnh" sẽ sụp đổ ngay tức khắc.
Ba tháng đầu, chứng mất ngủ của Cố Sở được cải thiện rất nhiều, hắn theo lời dặn của bác sĩ bồi bổ đủ thứ này thứ kia, theo số liệu của Arthur, thai nhi đã ổn định.
Gặp sự tại nạn nhỏ là chuyện ngòi ý muốn, Cố Trường An xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, trở về nhà thăm lão thái thái, kết quả chỉ lo ăn cục bánh gạo nếp trong tay, trượt chân té ngã ở hoa viên, quản gia tuổi già xa xa nhìn thấy chân mềm nhũn thiếu chút nữa bị dọa cho phát khóc.
Ngày hôm sau, Cố Trường An đã biết chuyện, không nói hai lời đạp hỏng bông hoa sen trạm khắc trăm năm, hạ lệnh từ nay về sau vệ sĩ phải luôn đi theo người không rời, đến nhà lớn Cố gia cũng phải sát bước.
Cố Sở không thể phản đối, Cố Trường An đã biểu hiện ra sự quan tâm lớn nhất của hắn dành cho cậu.
Sau khi cảm giác khó chịu trong thời gian đầu mang thai qua đi, bọn họ từng có một cuộc thảo luận ăn ý, mặc dù Cố Sở mạnh mẽ bày tỏ rằng cậu muốn sống một cuộc sống bình thường để đảm bảo tâm trạng tốt khi mang thai, nhưng Cố Trường An sẽ đồng ý cho cậu trở lại công ty khi đang mang thai công chúa nhỏ nhà họ Cố vẫn vượt qua dự tính của cậu.
Dường như rút ra kinh nghiệm từ lần mang thai Cố Thừa, cả hai đều thể hiện sự điềm tĩnh mà người trưởng thành nên có.
Rất nhanh sau đó Cố Sở quên béng mất Cố Trường An.
Cậu cãi nhau với Khâu Hằng Chi trong công ty mình, Khâu Hằng Chi làm tổng giám đốc nửa năm theo lệnh của Cố Trường An, thấy có nhiều tác nhân xấu ảnh hưởng đến sự phát triển của xưởng nhỏ này, anh ta không dám đao to búa lớn cải cách.
Anh ta nghĩ Cố Sở chính là cháu ngoại của Cố Trường An, bởi vậy sau khi Cố Sở chỉ trích anh ta làm gián đoạn việc hợp tác với xưởng dệt Húc Dương mà không được sự cho phép, anh ta lịch sự đáp lại rằng việc cậu giữ mối quan hệ với những kẻ kia là tự giết chết chính mình.