Ám Độ


Cố Trường An thấy cậu càng ngày càng hung dữ, liền nhịn không được nữa, mà đánh người cũng không được, chuyện khác phải nhanh chóng giải quyết, đơn giản ôm Cố Sở ngồi ở mép giường thao, nắm chặt vòng eo, dùng sức đâm vào, miệng huyệt tham lam mút lấy, Cố Trường An được nếm được ngon ngọt càng thêm tàn bạo, cứ thế mà xỏ xiên.
Cố Sở bị cọ xát phun nước, đầu óc trống rỗng, vừa mới tỉnh táo tỉnh thân được một lúc thì hoảng sợ bởi cơn giao hoan kịch liệt như vậy, Cố Trường An tiến vào rất sâu, sâu đến mức như muốn đâm mở tử cung, cậu không thể trốn thoát, nức nở khóc lên:
"Sâu quá, ưm—— Đừng, đừng đâm sâu vào như vậy!"
Dù là khóc cũng khóc dễ nghe đến vậy, Cố Trường An phải cắn răng nín nhịn để dỗ dành cậu: "Không đi vào, em ngoan chút đi."
Cố Sở trách hắn: "Chú sao vậy, sao lâu thế, đau!"
Cái miệng nhỏ phía trên thì luôn thúc giục hắn, còn phía dưới lại hút chặt không muốn hắn rút ra, nước nhiều đến mức có thể khiến hắn tan chảy ngay tức khắc, Cố Trường An bắn một lần, rất nhanh sau đó lại ngẩng cao đầu cứng lên, hắn cảm thấy cái mạng già của mình sớm muộn gì cũng chết dưới tay tiểu yêu tinh mê người này.
Hàng đêm kích thích như vậy, mặt mũi khó tránh khỏi biến sắc.

Cố Sở đã rất kiềm chế, rốt cuộc chuyện riêng tư giữa hai người là chú và cháu ngoại loạn luân, nếu không phải bị bức đến nổi cơn tức giận thì cậu chắc chắn sẽ không dám để lộ nửa phần.

Ngược lại, Cố Trường An như thể cố tình phô trương, treo tấm hình chụp nghiêm trang không chút ý cười nào lên, loáng thoáng còn thấy bên má có vết cào và dấu răng của người nào đó trên cổ.


Một người bạn cũ hẹn hắn đi chơi bóng, vừa nhìn thấy hắn đã cười nhạo, đám người đó truyền tai nhau rằng nhà hắn có một cô vợ dữ dằn.
Dung Chính Phi đã trở lại Bắc Kinh, nghe được tin nhưng lại không tin hỏi nhiều, hai người làm bạn mãi cho tới tận bây giờ, cũng đã mười mấy hai mươi năm giao tình, anh ta không muốn biến mối quan hệ này trở nên xa lạ, ngầm giúp đỡ cho sự phát triển của Vinh Thịnh, xem như cầu hòa.

Cố Trường An tính tình ngay thẳng, sau khi nhận được ân huệ giúp đỡ từ anh ta lập tức chủ động liên lạc: "Khách khí vậy sao, thế nào, tôi lại xúc phạm gì đến giám đốc Dung hả?"
Dung Chính Phi thở dài, hỏi: "Tiểu Trần đã tốt hơn chưa, tôi nghe nói hai người......"
"Gần đây cô ấy đang nhập cư." Cố Trường An nói, "Đi thì đi thôi, lỗi cũng là do tôi, gả về đây rồi, một ngày được sống yên ổn cũng không có."
Dung Chính Phi im lặng một lúc, nói: " Thế mà tôi cũng không nhìn ra tính tình cô ấy lớn đến vậy."
Cố Trường An hỏi lại: "Phải chăng là tính nóng nảy?"
Dung Chính Phi nói: "Cậu vẫn không chịu bỏ qua sao? Dự án 2 tỷ cho cậu vẫn chưa đủ?"
Cố Trường An không nói lời nào, châm thuốc hút rồi nhả khói.
Dung Chính Phi nói: "Tháng sau là đại thọ 70 tuổi của ông lão nhà tôi, chỉ đích danh mời cậu tới, phỏng chừng là muốn đích thân xin lỗi."
Cố Trường An vội nói: "Tôi đây không dám."
Dung Chính Phi nói: "Tiểu Hủ nhiều lần phá phách, ông lão cũng là vì sĩ diện."
Giờ còn muốn giữ thể diện, sao không làm từ sớm đi, Cố Trường An lười trả lời anh ta.
Cố dung hai nhà giao tình có thể ngược dòng đến tốt nhất cái thế kỷ sơ, hai nhà ông cố cùng triều cộng sự tương giao quá sâu, đến tổ phụ đồng lứa còn từng lòng mang khát vọng cộng đồng du học, chỉ là cố gia tổ tông nhóm nhiều lần rung chuyển nản lòng thoái chí, lựa chọn làm chính trị đã là không nhiều lắm, cố Trường An phụ thân này một chi càng là sớm ly kinh, hiện giờ chỉ ở Giang Nam giàu có nơi giữ khuôn phép làm thương nhân, giàu nhất một vùng cùng thế vô tranh.
Giao tình giữa hai nhà Cố Dung đã có từ lâu.

Các cụ cố của hai gia đình cùng làm việc trong cùng một triều đại và có một tình bạn sâu sắc.

Thậm chí, ông bà từng có tham vọng cùng nhau đi du học.


Tuy nhiên, tổ tiên của nhà họ Cố trở nên điêu đứng sau nhiều biến động và quyết định chọn con đường tham gia chính trị, tuy nhiên số lượng không nhiều, cha của Cố Trường An đã rời Bắc Kinh từ sớm, hiện ông chỉ còn là một thương nhân ở vùng đất Giang Nam trù phú, giàu có.

không cạnh tranh với bất kỳ ai.

Nhưng người làm ăn, tam giáo cửu lưu không thể đắc tội, quan hệ rộng rãi cũng không phải điều xấu, bởi vậy sau khi Cố Trường An trở về nhà lớn không chút ngoài ý muốn nào nghe được lời khuyên nhủ của Cố lão thái thái, cha của Dung Chính Phi đã đích thân gọi điện thoại tới ôn chuyện cũ cũng vì con gái mà tỏ lòng xin lỗi.
Tam gia cửu lưu: dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
"Chẳng lẽ họ đã biết con không có kết hôn?" Lão thái thái lo lắng.
Cố Trường An cười như thể đã chơi khăm thành công: "Vậy thì sao, vẫn muốn tôi cưới bà già điên kia sao."
Lão thái thái tức giận đập hắn: "Không đứng đắn! Đó là Dung gia!"
Cố Trường An nói: "Dung gia thì sao, tôi đã có hai đứa con rồi, nếu muốn cưới vợ hai, vậy còn phải hỏi xem chính cung phu nhân có vui hay không đã."
Lão thái thái cả giận nói: " Thật thất vọng, nếu là người thanh bạch, đường đường chính chính gả vào, làm sao có chuyện hỗn loạn như vậy chứ!"
Lời này lập tức khiến Cố Trường An không vui, ai cũng không đủ tư cách nói ra nói vào Cố Sở của hắn: "Lời này của ngài rất không đúng, vợ có bước vào được cửa hay không là bản lĩnh của thằng đàn ông, hoặc là chính hắn cũng không vào được cửa hoặc là bản thân hắn không làm được việc, cái gì mà trong sạch với không trong sạch, nói thật cho ngài biết, lúc em ấy ở cùng với tôi là trong sạch nhất! Ai mẹ nó lại dám khua môi múa mép trước mặt ngài? Không có ai sao? Không có vậy thì sau này ngài bớt nghi ngờ lại đi, lời này tôi không thích nghe!"
Một tràng ập đến, Cố lão thái thái gần như bật khóc, thậm chí hắn còn không cho bà cơ hội nói một lời phàn nàn, Cố Trường An lập tức bỏ đi.
Trước ngày hẹn gặp mặt Khổng Dương, Cố Sở đã rút ra 3 triệu tiền mặt, cậu không biết vay nặng lãi có thể dùng chi phiếu để trả hay không.

Ba triệu được xếp trong hai cái Vali lớn, hai vệ sĩ đi theo hỗ trợ, ba người mặc áo khoác dày đi ra ngoài, xét đến dáng vẻ của bọn họ như đang chuẩn bị làm chuyện xấu, Cố Sở âm thầm thở dài.
Khổng Dương chờ ở đầu hẻm khu đèn đỏ, gặp mặt cũng không nói lời dư thừa, đương nhiên Cố Sở sẽ không khuyên nhủ gã phải sửa đổi lỗi lầm trong quá khứ, thế giới của người trưởng thành sẽ không có chuyện thay đổi chỉ vì vài ba câu nói, cậu nguyện tin tưởng gã sẽ tỉnh táo trở lại.
Lên lầu, tấm biển dầu mỡ của một quỹ tín dụng nào đó đang treo, văn phòng trật trội hỗn độn nồng nặc mùi khói thuốc lá, theo bản năng Cố Sở lấy tay che bụng, lập tức lùi ra sau, chỉ để một vệ sĩ đi cùng Khổng Dương vào giao tiền.
Không bao lâu sau, hai người trở ra, trong tay xách về một chiếc Vali, đi cùng còn có Cố Lan Sinh: "Tiền lãi tính sai rồi."
Cố Sở nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"
Cố Lan Sinh nói: "Ông chủ sợ cậu bị bắt nạt."
Cố Sở tức điên, Cố Trường An lại nặng thêm một tội.

Mặc dù cậu biết rõ lai lịch của Cố Lan Sinh, nhưng tóm lại vẫn luôn coi đứa nhỏ giống như Cố Thừa mà quan tâm, mặc kệ sau này nó có kế thừa y bát của chú họ hay không, ít nhất hiện tại vẫn chỉ là một cậu bé, là con một của quản gia nhà họ Cố, lão quản gia Cố Thừa Tùng hết mực trung thành và tận tâm, nào có đạo lý ông chủ đẩy con của người khác vào chảo nhuộm bao giờ.
Y bát: hiểu nôm na là vật được truyền thừa từ đời này qua đời khá.
Chảo nhuộm: ý của bạn Sở ở đây là chỉ những mặt tăm tối dơ bẩn, cạm bẫy của xã hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận