Ám Độ


Trong phòng ngủ chính, Cố Sở yêu cầu Cố Trường An phải ôm khoá cậu trong vòng tay mình, lưng dựa vào lồng ngực ấm áp, cái miệng nhỏ phía dưới được lấp đầy bằng gậy thịt, tư thế nửa ôm như này khiến cậu không thể cựa quậy được, giống như một thứ đồ chơi tình dục, mục đích tồn tại là để thoả mãn dục vọng không đấy của Cố Trường An.
Cậu bị tóm lại khi đang chạy đi tìm Cố Thừa, cậu chỉ muốn ăn ủi trái tim tan nát của đứa nhỏ nhà mình thôi, nhưng cậu đã bị bắt lại và bị lột phăng quần áo ra, Cố Sở không dám liều mạng phân cao thấp với Cố Trường An, sợ đứa nhỏ trong bụng thật sự sẽ bị ảnh hưởng, như vậy cậu sẽ chẳng thể đi đâu được nữa.
Nỗi sợ hãi khiến cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm, không lâu sau thì xuất tinh, cơ thể co giật liên tục, Cố Trường An gần như mất đi tỉnh táo, hắn cắn tai cậu và chịch từ phía sau, vòng tay ôm chặt lấy, bàn tay đặt trên bụng, Cố Sở kiệt sức, ngã xuống mặc kệ tiết đâm rút đằng sau, mỗi lần ngồi xuống sẽ đâm vào rất sâu, lên xuống nuốt nhả, Cố Trường An càng hăng tiết hơn, Cố Sở khóc rất nhiều, không ngừng cầu xin hắn: "Đừng đâm mạnh như vậy, xin chú......"
Cố Trường An làm cho cậu khóc đến nghẹn hơi, vừa bế cậu lên mặt đối mặt chịch, vừa hôn cậu dỗ dành: "Không dùng sức mà cục cưng."
Miệng thì nói như vậy, nhưng một hai lại cứ đâm chọc cho người ta bắn ra, Cố Sở không chịu nổi nữa, cắn bả vai hắn, dưới thân ngậm chặt lấy như ngọc trai, Cố Trường An như muốn điên rồi thúc mạnh thêm vài chục lần nữa, cuối cùng sung sướng thỏa mãn bắn ra.
Mãi cho tới lúc cơn khoái cảm qua đi hắn mới bình tĩnh lại, nhìn xuống Cố Sở đã hôn mê trong ngực hắn từ lúc nào, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, trên người đủ loại tinh dịch của hai người lẫn lộn, bộ dạng không khác gì bị người ta chơi đùa đến hỏng, rất đẹp mắt.

Đang người vốn dĩ đã gầy gò, mỗi phần mông còn có chút thịt, hai tháng nay cũng lên được vài cân, hai bên ngực dựng đứng lên như dùi nhỏ, so với lúc mang thai Cố Thừa, thân hình lúc này của cậu có hương vị hơn, đường cong đặc biệt mượt mà, sờ lên sẽ cảm nhận được sự mịn màng bóng loáng tinh tế, như viên ngọc bích làm người ta yêu thích không thôi.

Hai tay Cố Trường An lưu luyến vuốt ve bụng Cố Sở, bất ngờ bị vật nhỏ trong bụng đạp một cái, khiến hắn sửng sốt một lúc, sau đó là cảm xúc vui sướng quá đỗi, kích động đến nỗi có khi giây tiếp theo trên đỉnh đầu sẽ mọc ra một đóa hoa.

Cố Sở đã có một giấc mộng dài, cảnh trong mơ rất ly kỳ, cậu mơ thấy một con quái vật to lớn vô hình muốn ăn thịt Tiểu Thừa bé nhỏ của mình.

Cố Thừa mới bắt đầu tập tễnh biết đi, lăn lộn cười khúc khích như viên thịt nhỏ, cậu ôm thằng nhỏ trốn vào trong một toà tháp, nhưng Cố Thừa trong nháy mắt đã không còn trong vòng tay cậu nữa, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nó đang chạy về phía cổng chùa, chân nhỏ chạy rất nhanh, vỗ tay ngâm nga bài hát, thằng bé sắp chạy ra ngoài rồi, Cố Sở hoảng hốt tỉnh dậy.
Lúc tỉnh dậy, bên ngoài có tiếng nổ rất vang, tiếng pháo trúc thành tế tổ, làm màng nhĩ người nghe phát đau, bấy giờ mới giật mình cảm nhận cơn đau tức ập đến, cố gắng gượng dậy uống chút nước vì cổ họng khô khốc, chỉ nhúc nhích một chút thôi là khắp người đau đến vã mồ hôi, mắt trợn tròn đối diện với trần nhà.
Cố Trường An rất đúng, cậu chỉ muốn trốn tránh thôi, không muốn nhớ lại cơn ác mộng tuổi 17 khi ấy, đối với tình hình hiện tại đã là điều không thể rồi.

Ngày dự sinh là tầm giữa hè, mấy tháng nữa, bụng sẽ phình to quần áo ngày càng mỏng càng dễ bị lộ hơn, một nơi an toàn kín đáo có thể cách ly mỗi sự quấy nhiễu, cũng không cần lo lắng chuyện sau này.
Cố Sở cảm thấy bản thân vẫn chưa sẵn sàng, nếu nói Cố Thừa là kết quả của việc bị cưỡng bức, vậy thì đứa thứ hai cũng chẳng khác gì, chỉ khác ở chỗ Cố Thừa là ngoài dự đoán, còn đứa nhỏ này nằm trong kế hoạch.

Cậu có thể đối mặt với việc thụ thai bị động, cảm giác khó chịu trong thời kỳ đầu và những thai đổi nhỏ ở bụng, nhưng trên thực tế, những thay đổi mang lại khi có con là không thể che dấu được, và dù có chấp nhận hay là không, cậu cũng phải tỉnh táo thỏa hiệp.
Vì sự tự do có thể thấy trước trong tương lai, cậu thực sự phải nên cảm thấy vui mới đúng.
Tết Âm Lịch chỉ có mấy ngày nghỉ, Cố Thừa phải nhanh chống quay lại Anh, lúc phải chia tay nhóc cứ lưu luyến ôm chặt lấy Cố Sở, nhưng lại nhanh chóng bị đẩy ra.
"Anh à, anh nhất định phải chăm chỉ tập thể dục." Nhóc tưởng Cố Sở xấu hổ vì bụng bia, "Ngày nào anh cũng ăn nhiều đồ quá."

Cố Sở cười nói: "Được rồi." Tất nhiên là cậu không thể nói cậu đẩy thằng bé ra là vì cậu không muốn nó cảm nhận được thai động.
Cố Thừa nghĩ đến đứa em trai trong bụng mẹ, càng lo lắng hơn cho tình trạng của Cố Sở, mặc dù Cố Trường An chưa bao giờ nhắc đến chuyện liệu có đón mẹ về nhà hay không, nhưng trực giác mách bảo nó, mẹ và em trai sẽ cùng trở về, nếu là như vậy thật, nhóc tất nhiên sẽ rất chờ mong, nhưng anh trai phải đi đâu đây.

Anh trai chỉ có một thân một mình, tất cả mọi người đều biết ba ba lên giường với anh trai, vậy cuộc sống sau này anh trai phải làm sao.

Liệu rằng mẹ có thể chấp nhận anh trai của nhóc không đây, và liệu Cố Trường An có còn đối xử với anh tốt như bây giờ không.

Nhóc không dám hỏi Cố Sở, bởi vậy đành phải ám chỉ với cậu, không thể béo lên, không thể để có bụng bia được, phải luôn xinh đẹp, ít nhất là ngang bằng với mẹ của nhóc.
Bởi vì mẹ nhất định sẽ rất xinh đẹp, Cố Thừa cũng không chắc lắm mẹ của nhóc ấy rất đẹp.
Nhóc không nỡ để anh trai phải rơi vào tình thế khó xử.
Thế nhưng mà không ai thấu nỗi lòng của thằng bé, Cố Sở không biết, Cố Trường An càng không biết, bọn họ đã nhất trí với nhau rằng sẽ không để xảy ra những cuộc cãi vã không cần thiết vì đứa bé thứ hai, Cố Sở đồng ý sang Anh, đồng thời Cố Trường An cũng hứa sẽ hoàn thành hợp đồng, cô công chúa nhỏ chưa chào đời này sẽ là đứa cuối cùng của hai người.

Cố Trường An không ép Cố Sở phải sang Anh ngay lập tức, Cố Sở không muốn để cho Cố Thừa biết, muốn tìm một căn nhà khác để ở, để bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của hai mẹ con, phải cần một chút thời gian để sắp xếp chuẩn bị.
Cố Sở cũng cần thời gian để gom đủ 3 triệu tệ tiền nợ, sau những ngày nghỉ xuân cậu vẫn luôn quan sát, dự định khi nào lãi lớn sẽ lập tức bán một ít cổ phiếu, tính đến tính đi vẫn không đủ, cậu có ý muốn bán đi căn hộ ở chung cư kia đi.

Nhà tuy nhỏ nhưng vị trí gần trường học, khẳng định có thể bán ra giá cao, cứ như vậy, có thể để lại một ít cho con của Khổng Dương.
Cậu đến gặp mẹ của Khổng Dương một lần nữa, để lại một số tiền cho hai ông bà coi như lời chúc Tết, lúc vợ Khổng Dương bỏ con ở chỗ hai ông bà thì không thấy cô ta xuất hiện nữa, cả hai vợ chồng cứ như bốc hơi biến mất.

Cố Sở nghĩ đến bộ dạng ông lão lấy tay gạt nước mắt, sau khi cân nhắc thì quyết định nhà cho thuê chứ không bán nữa, tiền thu được sẽ gửi vào thẻ tiết kiệm cho ông lão, để có thể sống trong một thời gian dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận