Ngay sau khi Từ Trăn đỡ Cố Trường An lên xe, tiểu thư nhà họ Dung cũng đi theo.
Từ Trăn cảm thấy trạng trái của Cố Trường An có vẻ không ổn, anh ta đã cùng hắn ra vào rất nhiều nơi phong nguyệt, chứng kiến được nhiều chuyện dơ bẩn, bộ dạng hiện tại của Cố Trường An không đơn giản chỉ là say rượu.
Anh ta nhìn Dung Hủ qua gương chiếu hậu, Dung Hủ cũng liếc anh ta, không vui nói: "Thất thần làm gì, đến khách sạn đi."
Từ Trăn nói: "Dung tiểu thư, ông chủ không đặt phòng ở khách sạn."
Dung Hủ không kiên nhẫn nói: " Vậy thì đặt phòng ngay đi, anh là người chết rồi sao?"
Ý thức của Cố Trường An rất mơ hồ, bực bội kéo mạnh cổ áo, Từ Trăn nhìn hắn vài lần, đi đến khách sạn nơi anh ta ở với tốc độ nhanh hơn.
Anh ta tiếp tục dìu Cố Trường An vào phòng, cho đến khi Dung Hủ đuổi khách, mới nói: "Dung tiểu thư, người nên đi là cô."
"Cái gì?" Dung Hủ không ngờ rằng một kẻ thấp hèn như anh ta lại dám nói với cô như vậy.
"Trước khi say rượu ông chủ đã dặn tôi phải từ chối mọi sự sắp xếp của cô và gia đình cô.
Cho nên Dung tiểu thư, đã chuẩn bị xe trước cửa khách sạn để đưa cô về, đêm đã khuya, mong cô hãy trở về nhà sớm."
Dung Hủ vung tay định tát anh ta, nhưng Từ Trăn đã bắt lấy giữ chặt cổ tay cô.
"Anh dám làm điều đó với tôi?!" Hai mắt cô ta trợn to, tức giận.
Từ Trăn hất tay cô ra, lạnh nhạt nói: "Mời cô về cho."
"Chỉ bằng anh?! ?!" Dung Hủ hất hàm, khinh Bỉ nhìn anh ta, "Tôi muốn anh lập cút đi, thì sẽ có rất nhiều cách!"
"Đây là trách nhiệm của tôi, mong quý cô đây không làm tôi khó xử."
Dung Hủ nhìn anh ta chằm chằm, hai người từng có giao dịch, cũng không phải lần đầu tiên giằng co: "......Dường như anh không có lòng chấp nhận với bất kỳ ai xung quanh ông chủ mình nhỉ, tôi còn nhớ, khi ấy chính anh là người chủ động cung cấp danh sách tình nhân mà?"
"Đó là vì cô lấy tính mạng của mẹ tôi ra để đe doạ."
"Sự tận tâm tận lực của cậu hình như không giống như bị ép buộc cho lắm, danh sách dài như vậy, cứ như thế không nỡ bỏ rơi bất kỳ ai." Dung Hủ nở nụ cười, xinh đẹp và sắc xảo như một con rắn.
Từ Trăn gọi điện cho những thuộc hạ đang ở dưới lầu và bảo họ lên ngay lập tức.
Đầu óc của Dung Hủ không quá thông minh, đối mặt với tình địch, phụ nữ luôn vượt trội về chỉ số IQ: "Sự thật là tôi đã bị anh lợi dụng, tôi có thể giải quyết tất cả đám người vây quanh anh ấy, mà anh thì biết rõ rằng anh ấy chắc chắn sẽ không kết hôn với tôi.
Trợ lý Từ, tôi nói có đúng không?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Từ Trăn từ đầu đến cuối đều là khách sáo, thậm chí còn kiêu ngạo, đây là thái độ bình thường nhất của anh ta, "Cô là Phú nhị đại, việc gì phải làm loại chuyện ủy khuất bản thân như vậy, một khi bị truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến danh dự nhà cô.
Huống chi ông chủ tôi còn rất yêu thương vợ mình, dù cô có làm gì đi nữa cũng chỉ khiến ngài ấy càng căm ghét cô mà thôi."
"Vậy là anh chẳng làm gì sao, anh nghĩ rằng mình có thể bên cạnh anh ấy mãi mãi sao? Anh quả thật rất biệt ngậm đắng nuốt cay đấy trợ lý Từ à!" Dung Hủ tức đến muốn nổi điên, cô ta đã nghĩ rằng mình có thể có một đứa con của Cố Trường An sau đêm nay, huyết mạch của Dung gia và Cố gia, như vậy thì đến cả Đúng Chính Phi cũng chẳng thể ngăn cản được —— Dung gia tuyệt đối sẽ không để cho con cháu mình vô danh vô phận.
Nửa đường lại lòi đâu ra một Trình Giảo Kim, phá hỏng kế hoạch của cô ả.
Từ Trăn nhìn vệ sĩ cường chế mang Dung Hủ đi, ả phụ nữ kia đi rồi, nhưng dư âm vẫn còn đó, hùng hổ chửi rủa dọa người, như thể anh ta là một con điếm cướp chồng cô vậy.
Dám đối xử với tiểu thư Dung gia như vậy, chắc ăn phải gan hùm mật gấu rồi.
Từ Trăn tự giễu cười cười, đóng cửa phòng lại.
Cố Trường An nằm ở trên giường bực bội gọi người rót nước cho mình, Từ Trăn đứng một lúc, cởi áo lên đi rót nước, vừa đến gần đầu giường lập tức bị hắn nắm lấy cổ tay, Từ Trăn miễn cưỡng đưa nước cho hắn, giằng co qua lại làm đổ nửa cốc nước ra ngoài, Cố Trường Anh hất cốc đi, đè anh ta dưới thân xé rách áo sơ mi.
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Trường An vang lên.
Lúc này mà gọi điện thoại đến khả năng chỉ có một người, Từ Trăn vươn tay với lấy, nhìn thấy Cố Sở trên màn hình, sau đó ấn phím nghe.
Cố Sở không thể không gọi, trước đó bọn họ không nói sẽ qua đêm ở nhà ông nội, mỗi năm chỉ tới quấy rầy một lần, tuỳ tiện ngủ lại không được tốt cho lắm.
Từ Trăn nói: "Ông chủ đã say lắm rồi, cậu có muốn tới đón không?"
Cố Sở có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cọ xát của quần áo và chăn ga gối đệm qua điện thoại, cùng với tiếng thở dốc của Cố Trường An, trong nháy mắt cậu thật sự không thể tin nổi, nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi cậu đã bình tĩnh lại, người kia là Từ Trăn.
Lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ là 6 năm trước, đang trong khách sạn, khi ấy Cố Sở lập tức hiểu rõ Từ Trăn không chỉ đơn giản là một trợ lý, từ trước đến nay Cố Trường An không có tiết tháo, tức là hắn đã lên giường với tất cả người đẹp trong công ty, Cố Sở cảm thấy, cậu cũng là chuyện hết sức bình thường.
Cúp điện thoại mà không hỏi gì sẽ có chút khó xử, bởi vậy Cố Sở hỏi: "Uống say ở nhà họ Dung hả?"
"Đúng vậy." Đầu dây bên kia không nhịn nổi nữa mà hổn hển thở dốc.
Cố Sở nghĩ rằng Cố Trường An có thể đang cắn cổ Từ Trăn, cậu có chút xấu hổ, nhưng càng kinh ngạc hơn với sự thờ ơ của bản thân: "Tình trạng của chú ấy có ổn không vậy?"
Từ Trăn đứt quãng nói: "Không ổn lắm.
Dung tiểu thư vừa rồi, tới đây, cậu có muốn đến đón ngài ấy không?"
Cố Sở vô thức che bụng: "......Trợ lý Từ lo lắng nhiều rồi."
Cậu cúp điện thoại, có chút thất thần, Dung Hủ cũng được, Từ Trăn cũng tốt, bây giờ cậu cũng chẳng quan tâm nữa.
Cậu còn một con Át chủ bài, có lợi thế cho sáu này, Cố Trường An mất hết lý trí sẽ làm ra những chuyện gì, cậu không muốn mạo hiểm.
Hơn nữa, cậu cũng làm gì có cái tư cách ấy.
Cố Sở đứng lên chào tạm biệt ông cụ: "Chú ấy nói, sẽ đến ngay, vậy cháu xin phép......"
"Cứ ngủ ở đây đi." Ông cụ ngắt lời, dường như ông đã biết tất cả.
Cuối cùng, Cố Sở im lặng, không giải thích gì nữa.
Nếu có điều gì trong cuộc đời của Cố Trường An cho đến nay hắn sẽ không bao giờ quên, sau khi tỉnh lại và nhìn thấy người bên gối mình là Từ Trăn, có lẽ là điều tồi tệ nhất đối với hắn.
Từ Trăn bầm tím khắp người, toàn bộ phòng ngủ chính là hiện trường vụ án, Cố Trường An cảm thấy như máu trong người đang sôi lên.
Hắn gọi điện cho Dung Chính Phi trên đường đưa người tới bệnh viện, hắn muốn vùi đầu vào vũng bùn như lúc còn ở trong quân đội: "Dung Chính Phi, cả nhà cậu tới giờ uống thuốc rồi đấy, con mẹ nó cả nhà cậu có bệnh! Cả nhà đều có bệnh!"
Dung Chính Phi đang họp với cấp dưới, vừa nghe lời này lập tức nổi giận: "Ai có bệnh?! Cậu có bệnh hả?! Thử chửi thêm một câu nữa xem!"
Cố Trường An ném điện thoại đi.