Cố Sở không thể hiểu được, nhưng dần dần thấy được hàm ý của hắn.
"Nó là con trai." Cố Trường An chưa bao giờ hạnh phúc như giây phút này khi đứa con thứ hai không phải con gái, hắn rất vui, hắn cực kỳ vui.
Bầu không khí trong xe như đống cứng lại trong tích tắc.
Cố Sở kinh ngạc mở miệng, đứa bé đang trở mình trong bụng, vốn dĩ là một cảm giác kỳ diệu, nhưng ngay lúc này cậu không còn tâm trạng đâu để cảm nhận: "Không thể nào! Rõ ràng Arthur đã nói——"
"Tôi là ông chủ của anh ta, tôi nói cái gì thì chính là cái đó."
"Vậy tại sao chú không bảo anh ta phá nó đi?!" Cố Sở không kiềm chế được hét lên, cơn tức giận vì bị lừa gạt khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Cơn chóng mặt của Cố Trường An càng trở nên nghiêm trọng, hắn cảm thấy choáng váng rồi ngã quỵ xuống, như thể hắn đang ở trong một chiếc thang máy đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh.
Hắn nhìn Cố Sở tức giận, nghe cậu chất vấn, hắn cũng cảm thấy rất tức giận, và cả nỗi thương tâm khó lòng nói ra, nhưng hắn không có đủ sức lực để gào to hơn cậu: "Nó là con tôi, nó giống Thừa nhi, là niềm kiêu hãnh của tôi!"
"Nó sẽ phải chịu tổn thương giống Thừa nhi! Tại sao chú lại ích kỷ như vậy?!"
Cố Trường An phá lên cười, Cố Sở nhào đến đánh hắn cho hả cơn tức giận, sự hận thù này đủ để khiến cậu giết chết Cố Trường An trên xe, nhưng chưa kịp hạ của đấm thứ hai, Cố Trường An đã bất tỉnh.
Cố Trường An không bao giờ bị ốm.
Hắn đã lập ra nhiều thói quen khi còn tại ngũ, ngoài việc tập tạ đường dài, leo núi, tán đả, bơi múa đông và các môn rèn luyện thân thể khác, mỗi năm hắn sẽ có ba hoặc hai đồng đội hành quân dã ngoại, đi bộ hơn 1000km, thể lực của hơn bỏ xa một tiểu thư sinh như Cố Sở.
Hắn hôn mê là do tác dụng phụ của thuốc, thứ thuốc uống vào có tác dụng gây ảo giác kích thích ham muốn rất mạnh, ảnh hưởng rất lớn đến tim và mạch máu não, sẽ dẫn tới áp huyết thấp nghiêm trọng, cũng may chỉ là thoáng qua thôi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn, sẽ không để lại tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể.
Một người đàn ông đến độ tuổi này chắc không còn mấy bổn phận nữa, bác sĩ nhìn thấy cũng không khỏi ngạc nhiên, khi thấy bộ dạng bệnh nhân thì cảnh báo người nhà rằng dù sức khoẻ có tốt đến đâu thì cũng không thể làm bậy đến không chống đỡ được như vậy.
Cố Sở cả người rối rắm, cũng không thèm nhìn lấy lão khốn kia một cái, nếu không phải có ba tên vệ sĩ canh giữ, cậu chỉ muốn bỏ đi, làm gì có đủ kiên nhẫn nghe những lời bác sĩ nói.
Cậu đứng ở hành lang bệnh viện gọi điện cho Arthur, vị bác sĩ này chửi rủa chủ nhân của mình qua điện thoại, tiện đà miễn cưỡng giải thích mình là người theo đạo Thiên Chúa, giáo lý đã ngấm vào người không cho phép anh ta phá thai.
Cố Sở muốn chửi người, nhưng đầu dây bên kia đã treo máy như vội vàng đi đầu thai.
Khi Cố Trường An tỉnh lại, Cố Sở đang lo lắng đi loanh quanh trong phòng, sức nóng của máy sưởi khiến cậu phải cởi bớt áo bông, chỉ mặc độc chiếc áo len cashmere rộng rãi, người thì gầy gầy, nhưng có thể che đi phần bụng, đã hơn năm tháng rồi mà bụng vẫn chưa to lên, chỉ lộ ra chút độ cong rất đẹp.
So với mười năm trước, cậu rất thành thục.
Cố Trường An nhớ hồi đó có Cố Thừa, hình như còn chưa cao như bây giờ, khung xương Vân x chưa phát triển hoàn toàn, đi đường trông y hệt một chú chim cánh cụt lắc lư, đáng yêu cực kỳ.
Thật khó để dỗ dành một người khi họ đã trưởng thành, cậu không còn ngốc nghếch khờ khạo như xưa nữa, có lẽ chính sự trưởng thành của Cố Thừa đã giúp cậu có đủ nhận thức về bản thân.
Đây cũng chẳng phải chuyện tốt, nếu cậu có thể hiểu ra mọi chuyện và muốn bỏ đi, vật tuyệt tối sẽ rất khó khăn để níu giữ cậu lại bên mình.
Đặc biệt là khi, cậu không có chút tình cảm nào với hắn nữa.
Cố Trường An đã cố gắng hết sức dùng cái đầu hỗn loạn của mình để nghĩ về đủ thứ chuyện trong suốt nhiều năm qua, hắn cảm thấy Cố Sở vững tâm đến đáng sợ, năm đó cha mẹ đột ngột qua đời cũng chưa từng thấy cậu rơi một giọt nước mắt nào, thân thiện với người khác chỉ là một bản năng sinh tồn, dường như chỉ có lấy lòng người khác, mới có thể tổn tại được.
Nếu cậu có thể bỏ rơi Cố Thừa, tất nhiên cậu cỏ thể vứt bỏ nhiều hơn thế nữa.
Cố Trường An càng nghĩ càng hối hận vì đã bốc đồng nói ra sự thật với cậu, hắn rất mong có con gái, nhưng chỉ cần là cậu đẻ ra, dù có là con trai hắn cũng nhận, khó khăn lắm hắn mới thuyết phục được bản thân rằng con trai cũng tốt, nhưng chỉ trong nháy mắt, có lẽ ngay cả thằng nhóc này cũng không thể giữ nổi.
Dù thế nào đi chăng nữa, ai cũng không thể đến đứa bé này.
Tuy nhiên, Cố Sở làm sao có thể xoay sở được nhiều đến vậy, thậm chí cậu còn đặt sự an toàn của bản thân sang một bên, Không một chút sưởi ấm nào trong phòng có thể làm tan chảy trái tim đã rơi xuống hố băng của cậu, thâm chí còn chưa phát hiện ra lão khốn nào đó đã tỉnh lại, cậu đe dọa Arthur ngay lập tức tới đây giúp cậu phá bỏ cái thai, nếu không cậu sẽ tự mình đi tìm bác sĩ.
Cố Trường An nhắc nhở cậu: "Em định đi đâu tìm?"
Không có sự cho phép của hắn, cậu không thể tiếp xúc với bất kỳ ai, ngay lúc này đây cậu không được ra khỏi phòng là minh chứng tốt nhất.
Cố Sở giữ chặt thanh vịn kim loại ở cuối giường, hơi thở sắc bén như băng giá trên ngọn cây buổi sớm mùa đông: "Chú lấy đâu ra tự tin như vậy, tự tôi còn không thể phá nó sao?"
Cố Trường An suy yếu nói: "Trước hết lại đây rót cho tôi một cốc nước đã."
Cố Sở giận sôi máu, mắt lạnh trừng hắn.
Cố Trường An cau mày "ai da", như bị mắc bệnh nan y: "Lại đây nào......"
Tóm lại không thể để hắn chết khát được.
Cố Sở rót một nửa cốc nước lạnh, tư thế như muốn ném đá vào mặt người kia.
Cố Trường An nắm chặt lấy tay Cố Sở khi cậu vừa đến gần, lực rất mạnh mẽ như kẹp thú, Cố Sở còn chưa kịp nức nở một tiếng đã bị kéo vào trong chăn, theo bản năng cậu gập chân để bảo vệ bụng.
Động tác nhỏ không cần nói cũng biết.
Cố Trường An ôm cậu vào lòng, vừa lột quần vừa táo tợn nói: "Tìm bác sĩ cái gì, muốn phá đứa nhỏ cũng không dễ gì đâu?"
Một tay hắn ôm eo cậu, một tay giữ chân cậu, Cố Sở sợ hãi không thôi, bối rối vùng vẫy, nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, Cố Trường An thẻ cậu ra: "Em không nỡ."
Cố Sở thở hổn hển, sau đó cậu mới nhận ra Cố Trường An hoàn toàn không đè mình.
Hắn đang cố ý dọa cậu, nhưng nhưng cậu không thể chịu được sự cám dỗ dù là nhỏ nhất, cậu dễ dàng bị hắn đánh bại.
Cậu cảm thấy nản lòng và tuyệt vọng, cố kìm nén không để nước mắt rơi, hung dữ nói: "Không phải là tôi không có quyết tâm phá nó!"
Cố Trường An không biết tiếp theo nên hù dọa cậu hay trực tiếp quỳ xuống cầu xin cậu nữa, im lặng không nói, sau cùng vẫn là đau lòng, hắn hôn lên gương mặt trắng nõn của cậu, nói: "Đừng làm chuyện ngu ngốc."
Hắn nghĩ, có lẽ nên gọi cứu binh tới, việc nuôi dạy thằng con cả và nhóc thứ hai, hay một đám cũng cần phải có kỹ thuật.
Dung Chính Phi hôm nay rất bận, sáng sớm đã bị Cố Trường An mắng chửi, nhưng không có thời gian đi tính sổ, đành phải nhờ thư ký viết lại, kết quả là không chờ được thời gian đến xử lý, ngược lại còn nhận được một cuộc gọi từ mẹ già nhà mình.