Âm Dương Giới

Đứng trên đỉnh núi cao Văn Thiếu Côn đang thầm khen khí phách phi thường của Xích Ly chưởng của Lăng Trung song kỳ, thì ánh lửa bừng lên và tiếng rú thất thanh của bao nhiêu con người đang lâm đại trận.

Một cột lửa bốc thẳng đứng lên cao hơn mấy trượng rồi cháy lan ra mau lẹ phi thường.

Xích Ly chưởng của Lăng Trung song kỳ dầu ghê gớm đến đâu cũng không thể phát ra sức lửa mãnh liệt đến chừng ấy.

Bỗng nhiên Ngũ Bá Hoa thét lớn :

- Lửa của địa cực, trời!

Thì ra sức nóng của Xích Ly chưởng đã làm mồi cho nguồn lửa ngầm từ địa cực phát cháy dữ dội.

Kế theo đó từ trong lòng hang tiếng sấm nổ long trời hình như tiếng sấm trợ oai cho thần hỏa, thế rồi sấm nổ lửa bùng tràn lan, từ chu vi bốn năm trượng đã tỏa rộng mau như chớp. Trong hang đã biến thành một biển lửa đỏ rực.

Văn Thiếu Côn thất sắc ôm mặt không biết nói năng gì hết.

Chu Diệp Thanh chép miệng nói :

- Số kiếp đã định rồi khó bề tránh nổi. Những kẻ này từ tánh hiếu kỳ đến lòng tham xua khiến, đã tự tìm đường chết, bây giờ biết trách than ai.

Nàng liếc mắt một vòng, nắm tay Văn Thiếu Côn bảo :

- Chúng mình cũng phải chạy đi thôi. Ngọn lửa sắp tran lan tới tận nơi đây rồi. Nếu không lo trước e không kịp nữa.

Lúc ấy ngọn lửa cháy bung bùng cất cao hàng mấy trăm trượng, tựa hồ như cả núi Kỳ Liên sơn đều nhuộm ánh hồng. Lửa cháy sinh gió, gió giúp lửa cháy, mỗi lúc càng thêm to. Chỗ hai người đứng nấp đã thấy nóng rang chịu không nổi.

Văn Thiếu Côn bàng hoàng, rối loạn cả tâm trí, chàng nhớ lại câu nói của Chu Diệp Thanh vừa rồi :

- Quan tài của Văn Tử Ngọc đã được bốn tên lão bộc khiêng luôn vào hang Vô Nhân cốc. Hang này đã cháy, ngọc đá đều tan, nếu quả thế thì còn gì nữa.

Nhất thời chàng sửng sốt đứng yên chẳng nói một lời, lòng đau như cắt.

Thình lình một tiếng sấm nổ mãnh liệt. Cả núi đá rung rinh cơ hô sụp đổ.

Đất chuyển động như trải qua cuộc địa chấn. Sau đó, đám cháy phựt tắt liền.

Một quả núi lửa khổng lồ đang bộc phát tự nhiên không còn nữa. Vạn vật lại chìm trong yên lặng. Thật là một hiện tượng quá bất ngờ xưa nay chưa bao giờ có.

Văn Thiếu Côn, Chu Diệp Thanh lạ lùng sợ hãi, trợn mắt nhìn nhau rồi cùng ngó xuống hang đá.

Lửa đã tắt rồi, nhưng còn một làn khói đen đặc vẫn âm ỉ bốc lên mù mịt cả trời đất. Cả hang Vô Nhân cốc và rừng núi xung quanh đều bị che khuất trong màn khói đen xì.

Một đám cháy vĩ đại vừa bộc phát, kế lại tắt ngay, lập tức một trận cuồng phong nổi lên cuốn tới ào ào đưa luồng khói đen đặc bao phủ khắp nơi, ngay cả chỗ hai người đang ẩn nấp cũng bị che hết.

Trong tiếng gió ầm ỉ còn văng vẳng tiếng rên xiết và kêu cứu của các nạn nhân.

Văn Thiếu Côn vốn giàu lòng nghĩa hiệp không thể nào điềm nhiên trong hoàn cảnh ấy. Chàng muốn tung người nhảy xuống chực giải cứu cho những kẻ còn sống sót.

Đã hiểu trước tâm trạng chàng thiếu hiệp, Chu Diệp Thanh vội nắm áo kéo lại nói :

- Không nên, anh không thể đi được.

Văn Thiếu Côn cau mày nói :

- Đám cháy vừa tắt biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt lâm nạn còn sống sót dưới kia, nếu hành động kịp thời sẽ cứu thoát được biết bao nhiêu mạng khỏi nanh vuốt tử thần. Cùng người trong đám võ lâm, chả lẽ chúng ta nỡ điềm nhiên nhìn họ chịu chết oan hay sao?

Trong lời nói, chàng lộ vẻ bực tức và cương quyết. Đối với Chu Diệp Thanh, chàng đã ló mòi nóng giận và bất mãn rồi.

Chu Diệp Thanh đỏ mặt nói :

- Sở dĩ không bằng lòng là vì lo đến tánh mạng của thiếu hiệp đó thôi.

Đám cháy tuy tắt, nhưng biết đâu lại bùng lên trở lại. Họ đối với thiếu hiệp không phải bà con thân thích, tại sao phải hy sinh mạng mình để cứu những kẻ cầu danh trục lợi. Nếu rủi bề nào, cả bao nhiêu sự việc phải làm đều bỏ dở hết hay sao?

Văn Thiếu Côn định trả lời, bỗng nhiên từ đàng sau một giọng nói như chuông nổi lên bất ngờ :

- Đúng đấy, ngọn lửa sắp cháy lại. Lời em ba quả chẳng sai.

Văn Thiếu Côn giật mình quay đầu nhìn lại thì có hai bóng người nhẹ nhàng xuất hiện cách đấy năm thước. Rõ ràng là hai nữ lang núi Trường Bạch, Lệ Minh Nguyệt và Tề Mãn Kiều.

Văn Thiếu Côn bị hoàn cảnh bất ngờ chi phối, bao nhiêu tinh thần dồn hết vào đám cháy và bọn quần hùng sống sót dưới kia, hơn nữa trên đỉnh núi cao ngất vô cùng hiểm trở này tưởng không có ai lên được nên chẳng để ý đề phòng.

Nhờ thế mà Lệ Minh Nguyệt cùng Tề Mãn Kiều lên đến bên cạnh mà không hề hay biết.

Lệ Minh Nguyệt tươi cười hớn hở nhìn chòng chọc vào khuôn mặt sáng rỡ của Văn Thiếu Côn giải thích :

- Hang Vô Nhân cốc địa thế khác biệt lại có những làn hơi rất dễ bốc cháy từ các kẽ hở trong vách đá phát ra, càng nhiều càng dễ cháy lớn.

Bao nhiêu núi đá khắp vùng tiết ra chất hơi này, quy tụ về đây gặp lửa bùng cháy đốt sạch. Khi lửa đá cháy sức ép lại tăng thêm, do vách đá bịt bùng, các luồng hơi bị nghẹt không đủ dưỡng khí tự nhiên bị dập tắt. Do đó sự bộc phát hay dẹp tắt không thể nào đoán trước được.

Khẽ đưa mắt nhìn qua thái độ của chàng, Lệ Minh Nguyệt nói luôn :

- Tuy nhất thời lửa tắt, nhưng trong hang còn chứa đầy hơi. Nếu có luồng gió lộng làm bén lửa thì lập tức phát cháy hãi hùng không kém hồi nãy đâu nhé.

Văn Thiếu Côn miễn cưỡng nói :

- Cám ơn cô nương! Chẳng hay cô nương từ đâu đến đây.

Lệ Minh Nguyệt hớn hở cười nói :

- Lẽ tự nhiên vì thiếu hiệp mà đến. Phen này nhất định sẽ không còn lão hòa thượng điên điên phá đám và quấy rầy nữa.

Văn Thiếu Côn cau mày hỏi :

- Cô nương có việc chi cần dùng tới tại hạ xin cứ nói rõ. Nếu có thể làm được, tại hạ sẽ xin hết sức với cô nương.

Chàng vì Tề Mãn Kiều và Lệ Minh Nguyệt có ơn cứu mạng, cố nhẫn nại nói năng hòa nhã chứ không tiện dùng lời gắt gỏng hay bộc lộ tư tưởng bất mãn bên trong.

Lệ Minh Nguyệt tươi cười nói :

- Được lắm, như thế thì xin Văn công tử cảm phiền đưa chị em thiếp về tới nhà. Sau khi gặp được chị cả, thiếp sẽ nói chuyện nhiều.

Văn Thiếu Côn nói :

- Nơi này đã có đủ mặt cả ba cô nương rồi, ai ai cũng có bản sự cao cường, đủ sức giải quyết mọi việc. Nếu có gì chúng ta nên bàn ngay, còn phải đưa tôi đi đâu nữa. Bây giờ việc cứu người vô cùng cấp bách, xin các cô nương vui lòng tha thứ, xin tạm biệt.

Nói xong quay mình toan đi xuống núi.

Lệ Minh Nguyệt thốt lớn :

- Hãy khoan.

Thân hình nàng nhẹ như chim én vụt, một cái đã vút đến chận ngay phía trước mặt.

Thân thế nàng vừa nhẹ nhàng vừa ẻo lả, hành động đã đi đến chỗ xuất thần nhập hóa.

Nàng nói :

- Hình như mỏm đá trước mặt có người núp.

- Có lẻ đúng.

Nói xong chàng vung tay điểm một luồng phong xẹt đến như sao băng.

Luồng chỉ phong xé gió rít vu vu vút thẳng về phía trước điểm vào một mỏm đá cheo leo cách đó ba trượng.

Dụng ý của chàng là biểu dương thần oai để chị em Lệ Minh Nguyệt sợ hãi rút lui khỏi gây chuyện với mình, nhưng không ngờ lại xảy ra một việc khác khiến chàng kinh sợ không ít.

Luồng chỉ phong xé gió lao đi sức mạnh kinh hồn, nhưng khi đi được nửa chừng hình như chạm phải một kình lực vô hình từ đâu đưa lại hóa giải gần hết.

Khi luồng chỉ phong chạm vào đến mỏm đá thì chẳng những không làm xây xát một hòn sỏi mảnh bụi, mà không gây một tiếng động nào.

Chàng giật mình, ngạc nhiên quá sức, phóng mắt nhìn về lối ấy. Trước mặt, đá dựng thành lối thẳng tấp, không ai có thể nấp được, nên nhất thời chưa rõ luồng tiềm lực ấy từ đâu phát ra.

Lệ Minh Nguyệt quát lớn :

- Ai thế?

Một tiếng lảnh lót đáp lại :

- Ta một.

Thanh âm lạnh lùng như băng giá nghe ra hình như không phải tiếng người mà hình như từ cõi âm đưa lại. Năng lực thị thính của Văn Thiếu Côn ngày nay đã đến mức siêu quần, trên đời này há ít có ai hơn được. Thế mà chàng vẫn chưa đoán được tiếng ấy từ hướng nào đưa lại và kẻ ấy hiện nấp ở đâu.

Tề Mãn Kiều và Chu Diệp Thanh mặt mày tái mét, run run nói :

- Chị hai, U Linh đã xuất hiện.

Văn Thiếu Côn hoảng sợ vung chưởng sắp đánh ra, Lệ Minh Nguyệt vội vàng cản lại nói :

- Văn công tử, không nên lỗ mãng.

Nàng vừa nói vừa khều nhẹ vào vai chàng, tỏ ý bảo phải nên dè dặt hơn.

Văn Thiếu Côn hứ một tiếng xoay cánh tay một vòng khiến bàn tay nàng bật ngược trở ra, gần trẹo khớp xương.

Lệ Minh Nguyệt cau mày nói :

- Tôi thừa rõ võ công của anh ngày nay tăng tiến khá nhiều, đem đối phó với U Linh trong hang này cũng không kém sút, tuy nhiên sự cản ngăn này là do tấm lòng tốt, việc gì anh lại nặng tay như vậy.

Văn Thiếu Côn đưa tay túm lấy cánh tay nàng. Một mặt theo dõi sự phản ứng của kẻ lạ mặt, một mặt đề phòng sự tấn công bất ngờ của Tề Mãn Kiều và Chu Diệp Thanh.

Trên chỏm đá cao chót vót nhìn xuống dưới là vực sâu trăm trượng, nhưng Văn Thiếu Côn vẫn ung dung chẳng thèm quan tâm.

Trong lúc đang dằn co, thình lình một chuỗi cười rùng rợn từ xa vọng đến.

Tiếng cười tựa hồ như từ không gian vọng xuống lanh lảnh như chuông rung, rầu rĩ như quỷ hờn khiến bốn người cảm thấy rợn gáy, sửng sốt.

Văn Thiếu Côn vừa giận vừa sợ, buông tay Lệ Minh Nguyệt ra tung chưởng quét mạnh một đường như sấm sét.

Trong lúc đang bực tức, chưởng lực đánh ra với tám thành công lực đủ sức bạt núi lấp sông, lộng gió ầm ầm muôn phần lợi hại. Nhưng vì chưa phát hiện được kẻ ấy nơi nào nên chưởng này chỉ đánh vãi lên không chứ chẳng gây tác động nào hết.

Lập tức tả chưởng quét ngang một đòn nữa mau hơn điện giật, trúng ngay một mõm đá nhô ra ngoài đánh đùng một tiếng cả đỉnh núi rung rinh, nhiều sỏi đá tung lên cao rồi rơi xuống bay mất hút.

Lệ Minh Nguyệt chận không kịp, la hoảng lên :

- Anh điên rồi sao, đây là U Linh của Vô Nhân cốc, nếu chọc tức y, anh đã đến ngày tận số rồi đấy.

Văn Thiếu Côn vẫn ngơ ngác chưa hiểu.

Người vừa phát tiếng cười chẳng khác gì đấng U Linh. Con người làm sao quá lẹ làng, bí ẩn như thế?

Chàng cũng chưa hiểu vì sao Lệ Minh Nguyệt biết rõ đó là đấng U Linh của Vô Nhân cốc.

Suy nghĩ không ra, Văn Thiếu Côn cứ đứng đờ người nhìn trân trân về phía đó.

Tề Mãn Kiều và Chu Diệp Thanh đều lộ vẻ sợ sệt khúm núm. Cả hai dần dần đứng sát vào nhau như để che chở lẫn nhau cho thuận tiện lúc cần phải đối phó cùng cường địch.

Trong khi còn sợ hãi bỗng nhiên từ mõm đá xa xa cách đó năm trượng, xuất hiện một bóng người, tiếp theo đó là một chuỗi cười khanh khách.

Văn Thiếu Côn xưa nay không bao giờ tin chuyện ma quỷ, lần này cũng phải rợn tóc gáy, mất bình tĩnh.

Lệ Minh Nguyệt nắm áo Văn Thiếu Côn sấn bước lại gần, chắp tay vái chào :

- Kính thưa lão tiền bối.

Bỗng lúc ấy trỗi lên một chuỗi cười rồi vẫn giọng nói lạnh lùng lảnh lót bảo :

- Vô Nhân cốc là chỗ thiêng liêng không nhận chứa bất cứ một kẻ nào hết.

Lệ Minh Nguyệt cười nói :

- Nếu vậy chắc hẳn lão tiền bối là lục địa thần tiên rồi.

Người ấy lạnh lùng nói :

- Ta chẳng thèm nói chuyện cùng ngươi. Hãy lui ra cho khuất mắt.

Lệ Minh Nguyệt sửng sốt nói :

- Vì sao không thể nói chuyện được, chúng tôi lúc nào cũng kính nể lão tiền bối cả.

Nói xong nàng liếc quá Chu Diệp Thanh bảo :

- Em ba, sao không đến nơi đỡ lão tiền bối xuống.

Chu Diệp Thanh dạ một tiếng rồi cuốn mình thoăn thoắt chạy về trướng môn.

Văn Thiếu Côn vừa nhìn qua sắc diện và thái độ hai nàng, đoán Chu Diệp Thanh sẽ dùng thuật mê hồn đem cái sắc đẹp của mình phục vụ một quái vật người chẳng phải người, ma không phải ma.

Nhưng người ấy quát lớn :

- Con tiện tỳ khốn nạn! Vô Nhân cốc này đâu có khi nào dung những hạng người có tà thuật hạ lưu đê tiện như mi.

Một cái phất tay nhè nhẹ của người ấy gây một luồng gió thoảng qua rồi cuốn vào người Chu Diệp Thanh.

Văn Thiếu Côn vừa trông thấy động tác ấy giật mình kinh sợ, tuy phất rất nhẹ nhưng kình lực vận chuyển ầm ầm, âm lưu ào ạt cuốn tới như thác lũ. Luồng kình lực này nếu chạm trúng, nhất định Chu Diệp Thanh phải ngã nhào xuống hố sâu ngàn trượng, không thể nào tránh khỏi nát thịt tan xương.

Văn Thiếu Côn không kịp suy nghĩ, lật ngang bàn tay đẩy ra một chưởng, nghênh chiến.

Hai luồng chưởng chạm nhau, tuyệt nhiên không phát ra tiếng nổ lớn. Thì ra sức chưởng của người kia thuộc âm nhu, mà sức chưởng của Văn Thiếu Côn thuộc dương cương, hai loại xung khắc gặp nhau tự nhiên hóa giải rồi tan mất trong vô hình.

Nhưng mặc dầu chưởng lực đã tiêu hóa mất chỉ còn một phần nhỏ mà Văn Thiếu Côn cũng cảm thấy khí huyết bị chấn động, sôi sùng sục, thân hình lảo đảo cơ hồ không đứng vững.

Chu Diệp Thanh khẽ rên một tiếng nhỏ rồi riu riu rút lui về.

Lùi được mấy bước, thân hình nàng nghiêng nghiêng rồi ngã ra sau.

Cũng may Tề Mãn Kiều cùng Lệ Minh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn đưa tay ra đón thân hình nàng nên chưa đến nỗi ngã lăn xuống núi.

Kình lực của người ấy vừa phất ra trong phần lớn nhờ nội lực Văn Thiếu Côn hóa giải như dư lực vẫn khiến nàng bị tổn thương nặng.

Người kia thu chưởng cười khà khà, đắc chi nói :

- Không ngờ trên thế gian này còn người có công lực hùng hậu ghê gớm đến mức ấy.

Riêng Văn Thiếu Côn sau khi nếm qua sức phất tay của người ấy cũng thầm thẹn trong lòng.

Chu Diệp Thanh bị chưởng lực đánh vào người tuy không đến nỗi chết nhưng da mặt đã tái xanh, đôi mắt lờ đờ như không còn minh khí. Chập sau nàng ngất lịm, bất tỉnh nhân sự.

Lệ Minh Nguyệt hoảng vía nói :

- Trúng độc, quả nhiên trúng độc rồi!

Người kia há miệng cười lớn rồi ngạo nghễ hỏi :

- Khu thi bách độc của Vô Nhân cốc, thế gian này chưa ai giải cứu nổi đâu.

Văn Thiếu Côn vừa sợ vừa tức suy nghĩ :

- “Sau khi chạm sức, kẻ này công lực phi thường. Nếu đấu tay đôi chưa chắc gì ta chịu sút, nhưng khốn một nỗi là có các cô này làm trở ngại. Nếu ra tay, hai bên xung độc, các nàng này ắt phải bị thọ thương hay bỏ mạng. Ta cần sắp đặt cho khéo léo để tránh khỏi liên lụy đến họ tội nghiệp”.

May thay người kia vẫn đứng yên một chỗ, không ra tay đánh tiếp, nhờ đó tâm não chàng cũng bớt căn thẳng.

Chàng luôn nhìn về phía đó đề phòng cẩn thận rồi quay sang hỏi thăm Lệ Minh Nguyệt :

- Chu cô nương thọ thương thế nào, có trầm trọng lắm không?

Lệ Minh Nguyệt cười nói :

- Con người sống chết đều có số mạng, dù muốn dù không cũng không tránh khỏi. Chúng ta đừng qua quan tâm cho lắm.

Văn Thiếu Côn sửng sốt muốn cãi lại thì Lệ Minh Nguyệt nhìn về phía Tề Mãn Kiều :

- Mau mau mang tam muội về giao cho chị cả và thưa rằng ta nhờ Độc Vương Sa Thiên Lý giải độc cho nhé.

Người kia nghe nói cười lớn bảo :

- Khỏi cần phải tốn công nữa. Con tiện tỳ không đến nỗi chết đâu. Chỉ cố chờ trong thời gian bốn mươi chín ngày tự nhiên khỏe mạnh như cũ.

Văn Thiếu Côn nổi giận nạt lớn :

- Nhà ngươi nỡ nào dùng độc thủ với một người con gái yếu đuối như vậy.

Nàng đã làm nên tội lỗi gì mà phải chịu sự đau đớn trong bốn mươi ngày trường.

Chàng tuy không cảm tình gì với tác phong của bốn cô gái Trường Bạch, ngoài ra còn bất bình với thái độ cùng thủ đoạn nhơ nhuốc của Chu Diệp Thanh.

Nhưng vì người kia đã ra tay ác nên bao nhiêu căm hờn chàng trút hết vào hắn.

Người nọ lanh lảnh nói :

- Chỉ tại chúng nó dám tự nhiên xâm nhập vào Vô Nhân cốc. Tội này đáng lẽ phải xử tử.

Ngừng một lát, y nói luôn :

- Giá không được công lực thâm hậu của nhà ngươi hóa giải phần nào chưởng lực của ta thì có lẽ cả bọn đã về chầu Diêm chúa rồi.

Văn Thiếu Côn cố dằn lòng làm thinh không nói. Chàng nghĩ thầm :

- “Chờ cho ba cô gái này đi xa đỡ vướng tay thì chừng ấy sẽ thi tài cao thấp cùng ngươi một phen cho biết”.

Khi ấy Lệ Minh Nguyệt nói Tề Mãn Kiều :

- Em nhắm có thể mang nổi chị ba đến tận chân núi Tề Thiêu Phong không?

Tề Mãn Kiều đáp :

- Em nghĩ có thể làm được, nhưng chỉ có một điều là...

Nàng nóng nảy nói luôn :

- Sao chị hai không rời nơi này cho rồi?

Lệ Minh Nguyệt cau mày nói :

- Chuyện của chị, em đừng xen vào làm chị lo, hãy làm xong những điều vừa căn dặn. Hãy về thưa cùng chị cả rằng, mau thì một ngày, chậm thì ba hôm, thế nào ta cũng về tới nơi.

Nàng nói thêm :

- Nếu trong ba ngày ta không về thì chị em cũng khỏi cần đợi nữa mà phải lập tức quay về núi Trường Bạch nhé.

Tề Mãn Kiều ra đi không nỡ, đưa cặp mắt buồn buồn nhìn Lệ Minh Nguyệt một cách trìu mến thiết tha. Nhưng vì không dám sai lệnh, nàng cởi chiếc dây lưng lụa ra buộc ngang lưng Chu Diệp Thanh, cõng nàng ta lên vai.

Chu Diệp Thanh đã mê man bất tỉnh, mồm sôi bọt, da mặt trắng bệt, đôi mắt như một thây ma.

Quay qua phía Văn Thiếu Côn, Tề Mãn Kiều nức nở gọi :

- Văn công tử!

Văn Thiếu Côn vội hỏi :

- Tề cô nương có điều chi dạy bảo?

Tề Mãn Kiều khóc sướt mướt và thổn thức nói :

- Xin Văn công tử chiếu cố hộ chị hai của em nhé.

Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :

- Cô bé đã khùng rồi chăng? Chị hai đâu có gì ai phải chiếu cố săn sóc.

Hãy đi mau lên.

Tề Mãn Kiều gạt lệ nói :

- Em luôn luôn chờ chị, xin chị hãy cẩn thận bảo trọng lấy thân đừng quá mạo hiểm.

Nói xong nàng cõng chị ba đi dần xuống núi.

Thân hình nàng mảnh mai nhó bé, lại cõng Chu Diệp Thanh trông thật thương hại. Tuy nhiên động tác của nàng ta rất lanh lẹ, tuy phải đi rừng mõm đá nhưng đi xuống rất nhanh không khác gì một con kiến đang tha mồi.

Lệ Minh Nguyệt thở dài, bảo Văn Thiếu Côn :

- Bây giờ anh có thể rảnh tay đối phó với U Linh của Vô Nhân cốc.

Người kia vẫn đứng sừng sững trên mõm đá cao, không nhúc nhích, y nhìn Lệ Minh Nguyệt quát lớn :

- Này con bé, sao mi không cút luôn đi cho rồi.

Lệ Minh Nguyệt cười dài đáp :

- Ta đây chẳng quản đường xa dám thẳng tới đây, có lý nào lại bỏ đi vì một lời hăm dọa của ông? Hơn nữa ta không phải kẻ sợ chết, dù ông có tài ba đến đâu cũng không ngán.

Liếc mắt nhìn người ấy rồi nàng nói thêm :

- Nãy giờ ta phải dùng lời lẽ khiêm nhường kính trọng ông là vì có một hai đứa em nơi đây. Hiện nay chúng đã đi xa rồi, nếu ông muốn gây sự thì xin cứ tự tiện, ta sẵn lòng hầu tiếp vài chiêu tuyệt nghệ.

Người kia nạt lớn :

- Con tiện tỳ, mày lại muốn chọc tức bổn tòa hay sao?

Lệ Minh Nguyệt hỏi lại :

- Ông tự xưng là bổn tòa, có lẽ chính ông là chủ nhân Vô Nhân cốc chăng?

Người kia nạt lớn :

- Bổn tòa đã bảo hang Vô Nhân cốc không có người, như thế thì làm sao có chủ được?

Văn Thiếu Côn cười nhạt hỏi gằn :

- Nếu Vô Nhân cốc chẳng có người, vậy các hạ là ma chăng?

Người ấy cười dài đáp :

- Bổn tọa cũng không phải người, cũng không phải là quỷ. Vừa rồi con bé đã nói đúng, bổn tòa chỉ là u linh trong hang thôi.

Chàng mỉm cười nói :

- Tại hạ xưa nay không bao giờ tin chuyện ma quỷ quái, đừng đem chuyện ấy ra mà nói nữa.

Người ấy lạnh lùng nói :

- Nhà ngươi thử thi thố tài nghệ xem sao?

Văn Thiếu Côn đùng đùng nổi giận, vung quyền đánh thốc lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui