Âm Dương Giới

Văn Thiếu Côn cùng Khúc Tự Thủy nín hơi chờ đợi và theo dõi từng cử chỉ của Độc Nhãn Thần Cái. Ông ta từ từ đưa tay vào bọc trong, rút ra một gói lụa vàng, lớn bằng nắm tay, gói thật kỹ, chỉ nhìn qua cũng đoán được bên trong có đựng một vật vô cùng quý giá.

Độc Nhãn Thần Cái cầm cái gói nhưng không mở ra, đưa lên cao cho hai người nhìn thấy và hỏi :

- Các ngươi có biết thứ gì bên trong không?

Văn Thiếu Côn vừa mừng vừa lo đáp :

- Chắc là Tam túc ngọc thiềm, con cóc ngọc ba chân mà chúng cháu đang mong đợi. Tấm lòng rộng rãi nhân từ của lão tiền bối, cháu xin thay mặt cho Khúc cô nương thành thật ghi ơn.

Độc Nhãn Thần Cái xua tay nói :

- Thôi đừng nhiều lời làm gì nữa. Con ngọc thiềm ba chân này là một vật quý vô giá, nhưng ở trong tay lão phu chẳng dùng được việc gì hết.

Nói xong liền đưa tay mở gói ấy ra.

Văn Thiếu Côn chú ý nhìn xem.

Bên ngoài là lần lụa vàng, bên trong còn một lần lụa nữa. Nhưng vẫn chưa hết, ông ta lần lượt mở ra hết lớp lụa này sang lớp giấy khác, trước sau có cả thảy mười lần gói. Cuối cùng chỉ còn một gói nhỏ, Văn Thiếu Côn và Khúc Tự Thủy ngạc nhiên quá, cùng nghĩ :

- Không biết con cóc ngọc hình dáng ra sao mà nhỏ nhắn như thế này.

Hai người đang ngẫm nghĩ thế, Độc Nhãn Thần Cái đã mở nốt lần giấy mỏng cuối cùng, lấy ra một vật giống như một con ếch nhỏ xinh xắn đáng yêu, toàn thân trắng như tuyết, hai mắt đỏ như son, hai màu trắng đỏ xen nhau trông rất đẹp mắt.

Quả nhiên con cóc ngọc có ba chân thật. Hai chân đàng trước, một chân đàng sau. Chân sau không có ngón, nho nhỏ thon thon tựa hồ như cái đuôi nòng nọc chưa biến thành hình.

Con cóc này chết đã lâu, xác đá cứng khô. Độc Nhãn Thần Cái để con cóc trong lòng bàn t ay rồi cười hà hà nói :

- Vật này tuy nhỏ mọn nhưng tìm ra được thật là thiên nan vạn nguy. Già giữ của này đã bao năm qua không biết bao nhiêu cao thủ cố tình tìm cách chiếm đoạt nhưng cuối cùng vẫn còn giữ được đây.

Văn Thiếu Côn và Khúc Tự Thủy đều cảm thấy ngượng nghịu vì sự việc quá bất ngờ.

Một báu vật vô giá như thế mà vô cớ lại giao cho mình sử dụng một cách dễ dàng, thật là điều không ngờ tới. Có lẽ sự liên hệ ngày xưa của đôi bên phải có những tình tiết vô cùng đặc biệt nên mới được sự biệt đãi như ngày nay. Độc Nhãn Thần Cái nhìn cả hai hỏi :

- Các ngươi chỉ biết qua công dụng của cóc này không?

Văn Thiếu Côn đáp :

- Chúng cháu có biết nó có khả năng tiên trị bách độc, ngoài ra không được biết gì thêm nữa.

Độc Nhãn Thần Cái cười hà hà nói :

- Cóc này không những giải được một trăm thứ độc, công hiệu mau chóng phi thường mà còn giúp công lực của người ta tăng gấp bội. Vì hai chỗ ấy mà bao nhiêu người luyện võ đã liều mạng sống để giành cho kỳ được.

Khúc Tự Thủy hỏi :

- Đối với một báu vật quý giá như thế này mà sao lão tiền bối giữ hàng bao nhiêu năm lại không chịu dùng đến?

Độc Nhãn Thần Cái lộ vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ, nhưng lại cười lớn đáp :

- Lão hủ đây, danh lợi không màn, ăn uống chẳng thiết tha, hà tất đi phí phạm của quý của trời đất làm gì.

Nói vừa dứt lời, ông đưa ngón tay búng nhẹ một cái. Cửa đá mở ra.

Thì ra cửa nọ có liên hệ với tấm vách đá cạnh giường, cách Độc Nhãn Thần Cái độ vài thước, chỉ cần với tay là đến ngay, mở đóng rất thuận tiện.

Cửa động vừa mở ra, bỗng nghe bên ngoài có tiếng thưa vào :

- Đệ tử xin đợi lệnh ân sư sai khiến.

Tiếng nói rõ là của lão ăn mày râu bạc, nãy giờ vẫn đứng trực ở phía trước cửa.

Độc Nhãn Thần Cái chậm rãi nói :

- Mang hai chén nước vào đây.

Lão già dạ một tiếng rồi rút lui ngay.

Văn Thiếu Côn và Khúc Tự Thủy băn khoăn chưa rõ ông dùng hai chén nước làm gì. Nhưng vì không hỏi ngay, cả hai đều đứng yên chờ xem ra sao.

Một chập sau, tiếng lão già vang lên bên ngoài :

- Kính bẩm ân sư, nước đã đem đến rồi.

Độc Nhãn Thần Cái đưa tay đón lấy đặt trên giường đá. Lấy tay xé con cóc ngọc ba chân ra làm hai mảnh bỏ vào hai chén nước.

Bỗng nghe hai chén nước phát ra tiếng xào xào. Hai nửa con cóc ngọc tức thời da thịt đều tan rã, hoàn toàn hòa lẫn với nước, nhìn thấy trong vắt không có màu sắc hay cặn bã gì hết.

Văn Thiếu Côn lặng thinh chờ đợi.

Đợi hai chén nước hoàn toàn tan hết xác con cóc ngọc, Độc Nhãn Thần Cái nói :

- Các ngươi mau chia nhau mỗi người một chén, mau mau uống đi. Chén này giải độc cho con bé, chén nọ tăng thêm công lực cho nhà ngươi.

Văn Thiếu Côn vội đáp :

- Không, Khúc cô nương trúng độc, không có ngọc thiềm không giải nổi, nên cần uống. Cháu đây nào có bệnh tật gì, cho nên...

Độc Nhãn Thần Cái lộ vẻ giận dữ gằn giọng hỏi :

- Chả lẽ nhà ngươi không chịu uống sao?

Văn Thiếu Côn đáp :

- Cháu không bệnh tật, uống làm gì cho phí của quý hiếm có, xin nhượng lại cho lão tiền bối.

Độc Nhãn Thần Cái hậm hực nói :

- Lão phu tốn công bảo tồn báu vật mấy chục năm nay không phải chuyện dễ. Nay đem cho nhà ngươi là do lão phu tự ý muốn, không ngờ ngươi lại phụ lòng lão như vậy.

Văn Thiếu Côn cảm thấy rất khó xử, ngẫm nghĩ một lát nói :

- Lão tiền bối hàng ngày ở trong nhà kín, thân thể chắc chắn bị tổn hại nhiều, tiền bối nên dùng một chén để bồi dưỡng sức khỏe. Còn chén kia dành cho Khúc cô nương chữa thương trị độc.

Nói xong đưa tay cầm một chén nước trên giường đá.

Nhưng khi tay chàng sắp chạm vào chén nước, Độc Nhãn Thần Cái đã hét lớn :

- Không được, hãy dừng lại!

Vừa nói, cánh tay phất nhẹ một cái. Một luồng kình lực ào ào tuôn ra như thác lũ sóng trào.

Văn Thiếu Côn giật mình hốt hoảng, vội vàng vận dụng hộ thân cương lực ra đón lấy.

Lúc này công lực của Văn Thiếu Côn đã tiến tới mức nhiệm màu. Trong lúc gấp rút, cương lực đã phát ra đến bảy thành.

Tuy nhiên cái phất tay của Độc Nhãn Thần Cái nặng đến ngàn cân. Văn Thiếu Côn tuy ứng biến mau lẹ nhưng cũng bị xô mạnh, lảo đảo toàn thân, thối lui ba bước mới đứng vững.

Khúc Tự Thủy hốt hoảng kêu lớn :

- Văn công tử, anh có hề chi không?

Thì ra, khi cái phất tay phát ra, nàng ngửi thấy có mùi hôi thối khó chịu, hình như là độc công của các môn phái tà đạo. Do đó nàng lo lắng cho Văn Thiếu Côn bị trọng thương.

Văn Thiếu Côn không thấy cảm giác khó chịu, tuy bị đẩy lui mấy bước, nhưng đã đứng thẳng người lại ngay, trở về chỗ cũ, chắp tay nói :

- Đây chỉ là lòng tốt của cháu, mong tiền bối chớ hiểu lầm.

Độc Nhãn Thần Cái hừ một tiếng nói :

- Lão phu chẳng cần biết xấu hay tốt mà chỉ hỏi, ngươi uống hay không uống?

Nghĩ một lát rồi nói :

- Nếu nhận uống thì cả hai cùng uống một lúc. Nếu không thì già này cũng không bằng lòng cho cô bé này uống một mình.

Nhất thời chàng chưa biết xử trí ra sao cho phải.

Quả nhiên là một việc làm không hợp lý hợp tình. Từ lời nói đến việc làm, qua bao nhiêu cái bất ngờ, kỳ quái, chàng chưa nhận thức được dụng ý cao thâm của con người lạ lùng ấy.

Trong khi chàng đang suy tính, Độc Nhãn Thần Cái lại nói :

- Tam túc ngọc thiềm, khi đã tan ra nước rồi, không uống sẽ mất hết công dụng. Cho nên các người chỉ có thể uống trong thời gian nửa giờ thôi.

Nói xong, lão lặng thinh luôn.

Tuy ngồi yên nhưng hai đầu gối và đôi vai của ông cứ run run mãi, chẳng hiểu về bị kích động hay ông có điều gì đau đớn trong thân thể.

Văn Thiếu Côn hết nhìn Độc Nhãn Thần Cái lại nhìn qua hai chén nước, trong lòng sôi động vì nhiều ý nghĩ thắc mắc lại bốc lên. Chàng tự hỏi :

- “Độc Nhãn Thần Cái đã ở trong nhà đá kín mít tại sao còn dùng vải đen che phủ cả đầu mặt tay chân? Chả lẽ ông không dám mở mắt nhìn ai hay đã quen đời sống tối tăm không muốn để cho một tia ánh sáng nào chạm đến người chăng?”

Khúc Tự Thủy lúc nào cũng đứng sát bên cạnh Văn Thiếu Côn, đưa mắt nhìn bốn mặt đang chìm đắm trong bóng tối hoàn toàn.

Sự việc đang đi vào chỗ bế tắc, Văn Thiếu Côn cau mày ngẫm nghĩ, ngần ngại không quyết định được.

Khúc Tự Thủy dùng truyền âm nhập mật khẽ hỏi :

- Văn công tử, chúng ta đi đi thôi!

Văn Thiếu Côn sửng sốt hỏi :

- Tại sao lại đi? Còn vết độc thương của cô nương không chữa ư?

Thật ra, ngoài vấn đề chữa thương cho nàng, còn một vấn đề quan hệ nữa là tìm ra thân thế của chàng, một thân thế mơ hồ phức tạp, ngoài Độc Nhãn Thần Cái ra, chưa chắc có kẻ nào biết được.

Bỗng nhiên Độc Nhãn Thần Cái nói lớn :

- Lão phu không chờ đợi được nữa. Uống hay không các ngươi quyết định cho rồi, đừng léo nhéo mãi như thế.

Ý nghĩ đã quyết, Văn Thiếu Côn không chờ Khúc Tự Thủy nữa, tự mình nói :

- Lão tiền bối, cháu đã quyết định rồi.

Độc Nhãn Thần Cái nói :

- Quyết định như thế nào?

Văn Thiếu Côn đaá :

- Được lão tiền bối quá yêu, đem của báu hiếm có ban cho, nếu từ chối là bất kín, nếu nhận, thì tự xét hổ thẹn vì không xứng đáng đối với sự biệt đãi ấy.

Độc Nhãn Thần Cái nói :

- Nói vậy là cả hai đều quyết định uống cả rồi?

Văn Thiếu Côn đáp :

- Phải, cung kính không bằng tuân lệnh. Ơn của tiền bối rất cao dày, không biết làm sao để đền bù cho xứng đáng.

Độc Nhãn Thần Cái nói :

- Phải lắm, như thế tỏ ra là người biết xử thế lắm.

Quay đầu nhìn về phía Khúc Tự Thủy, lão hỏi luôn :

- Cô bé, nghĩ thế nào?

Khúc Tự Thủy chấp tay thưa :

- Đa tạ thịnh tình của lão tiền bối.

Độc Nhãn Thần Cái tỏ ý hài lòng, đưa tay cầm hai chiếc chén giao lại và nói :

- Đây là báu vật do lão phu đã tổn hao tâm huyết bảo tồn hơn chục năm qua, bây giờ có chỗ đắc dụng rồi, thật là việc đáng mừng. Ha... ha... ha...

Văn Thiếu Côn đưa hai tay tiếp lấy hai chén nước trao cho Khúc Tự Thủy một chén, còn lại một chén không chút ngần ngại đưa ngay lên môi nhấp.

Bên tai có tiếng Khúc Tự Thủy nói bằng lời truyền âm nhập mật :

- Đừng có vội!

Văn Thiếu Côn ngạc nhiên, cũng dùng truyền âm nhập mật hỏi lại :

- Vì sao thế? Cô nương còn thắc mắc gì nữa?

Độc Nhãn Thần Cái thấy Văn Thiếu Côn bưng chén lên rồi bỗng nhiên dừng lại, môi mấp máy dường như dùng truyền âm nhập mật nói chuyện gì với cô gái kia, thì nổi giận đùng đùng nạt lớn :

- Sao không uống mau đi, còn lải nhải gì nữa đấy. Nếu không thích thì trả lại cho ta.

Nói xong định giật lại hai chén nước trong tay hai người.

Khúc Tự Thủy và Văn Thiếu Côn cùng lùi lại ba bước để tránh né.

Độc Nhãn Thần Cái càng giận dữ, gầm lên :

- Không bằng lòng thì đem trả lại đây cho lão uống. Nếu để chần chờ, Tam túc ngọc thiềm không còn linh ứng nữa.

Khúc Tự Thủy cau mày nói :

- Không phải chúng cháu không uống, nhưng mà...

Nàng dùng truyền âm bảo Văn Thiếu Côn :

- Hãy để thiếp uống trước rồi công tử sẽ uống sau.

Thật ra đối với những hành vi cổ quái của Độc Nhãn Thần Cái, nàng đã có lòng nghi ngờ thắc mắc, sợ trong thuốc có chất độc, muốn uống trước để tránh sự bất hạnh cho Văn Thiếu Côn.

Văn Thiếu Côn cũng biết ý nàng nên ngừng lại không uống nữa.

Độc Nhãn Thần Cái la lớn lên rằng :

- Mau đi, còn muốn gì nữa?

Khúc Tự Thủy đưa chén lên môi uống một hơi cạn ráo và đáp :

- Chẳng qua chúng cháu không muốn cùng uống một lần, chia nhau kẻ trước người sau để uống đấy thôi.

Nói xong nàng dùng truyền âm nói :

- Văn công tử, hãy xê ra đứng ở góc nhà, chờ xem phản ứng của thuốc ra sao đã nhé!

Văn Thiếu Côn liếc mắt nhìn qua như đã hội ý. Tức thì mỗi người ra sau, đứng hai góc nhà, cách xa chỗ ngồi của Độc Nhãn Thần Cái hơn một trượng, cố chiếm một vị trí thuận tiện để cảnh giác đồng thời lúc cần tiếp ứng lẫn nhau.

Độc Nhãn Thần Cái cười khà khà nói :

- Cũng được, thôi các ngươi cứ tùy tiện.

Nói rồi cúi đầu yên lặng, hình như không còn để ý gì đến hai người nữa.

Trước thái độ mặc kế của lão, Văn Thiếu Côn và Khúc Tự Thủy càng thêm ngơ ngác nghĩ :

- “Tại sao lúc đầu lão buộc hai người cùng uống một lúc, rồi chỉ trong nháy mắt lại để tùy ý muốn uống hay không cũng xong? Cứ như thái độ ấy, thật chẳng hiểu thật tâm lão Thần Cái muốn gì?”

Hai người lặng yên chờ kết quả.

Khúc Tự Thủy uống xong chén thuốc Tam túc ngọc thiền, nàng nhắm mắt điều tức đưa dần thuốc xuống Đan điền, rồi lần lượt xung kích đẩy đi khắp châu thân.

Trong chốc lát chất độc ứ tụ trước kia hình như đã dần dần hóa giải và không có hiện tượng gì khác thường xảy ra.

Nàng yên chí trở lại bình tĩnh như thường.

Văn Thiếu Côn tay bưng chén nước, liếc mắt nhìn Khúc Tự Thủy, chờ đợi sự phán đoán của nàng về tác dụng nội tại của thuốc.

Chàng yên tâm khi thấy nàng vẫn giữ được tư thái bình thường.

Chập sau Khúc Tự Thủy vui mừng nói :

- Chúng mình đã nghi lầm cho Tam túc ngọc thiềm, bây giờ mới hay quả là vật báu hiếm có, chữa bệnh như thần. Bao nhiêu chất độc của thiếp đã được Ngọc thiềm trục giải hết rồi, hay quá!

Độc Nhãn Thần Cái ngồi trên giường đá nghe nói, thân hình run lên hình như bị xúc động mãnh liệt.

Khúc Tự Thủy và Văn Thiếu Côn mãi nhìn nhau nên không thấy một hiện trạng bất thường ấy.

Khúc Tự Thủy ngừng một chập rồi nói :

- Văn công tử, hãy mau mau uống nốt chén thuốc ấy đi. Cứ như thần công hiện nay của công tử, thêm thuốc này vào sẽ tăng tiến gấp đôi. Về sau trên khắp võ lâm, chàng sẽ trở nên thiên hạ vô địch.

Văn Thiếu Côn vừa sợ vừa mừng, chàng không còn ngần ngại gì nữa, theo lời khuyên của nàng bưng chén thuốc uống luôn.

Thuốc uống vào bụng có cảm giác mát mẻ dễ chịu, thấm suốt gan phổi, quả nhiên là thần dược.

Chàng nhắm mắt vận công điều tức, đưa thuốc thấm vào kinh mạch đi khắp tứ chi.

Độc Nhãn Thần Cái thấy chàng đã uống thuốc rồi, thở phào một hơi dài rồi quay sang nhìn Khúc Tự Thủy hỏi :

- Con bé, vừa rồi ngươi đã nói gì, hãy lặp lại thử?

Khúc Tự Thủy ôn tồn thưa :

- Hồi nãy chúng cháu hiểu lầm, tưởng rằng lão tiền bối cho uống thuốc độc, không ngờ bây giờ...

Độc Nhãn Thần Cái cười hô hố nói :

- Bây giờ thế nào?

Khúc Tự Thủy thẹn đỏ mặt nói nhỏ :

- Bây giờ chúng cháu mới biết rõ đó là một phương thánh dược trị độc như thần, giúp cháu chữa lành vết thương và tăng thêm công lực. Ơn đức của tiền bối không biết nên báo đền thế nào cho phải.

Độc Nhãn Thần Cái lẩm bẩm nói :

- Kỳ quái thiệt!

Khúc Tự Thủy sửng sốt hỏi :

- Sao, tiền bối bảo là kỳ quái như thế nào?

Độc Nhãn Thần Cái nói :

- Kỳ quái thật, vì tại sao thuốc ấy uống vào mà không thấy phản ứng gì hết?

Khúc Tự Thủy cười nói :

- Có phản ứng lắm chứ.

Độc Nhãn Thần Cái nổi nóng hỏi gằn :

- Phản ứng như thế nào?

Khúc Tự Thủy nói :

- Sau khi bị trúng độc, cháu đã dùng giải pháp của bản môn tụ hết độc khí vào đơn điền. Vừa rồi, nhờ Tam túc ngọc thiềm, bao nhiêu chất độc đều hóa giải hết rồi.

Độc Nhãn Thần Cái hỏi :

- Thật vậy sao?

Nàng ngạc nhiên nói :

- Quả thật như vậy, lão tiền bối không tin lời cháu sao?

Lão đáp :

- Tin chứ, nhưng chỉ thấy toàn chuyện kỳ quái và trái ngược cả.

Khúc Tự Thủy bất giác giật mình, trợn mắt nhìn trừng trừng vào ông ấy.

Nãy giờ Độc Nhãn Thần Cái toàn nói chuyện bằng tiếng khàn khàn, nhưng tại sao câu chót vừa rồi lại oang oang như chuông ngân? Té ra ông ta đã cố tình thay giọng đổi tiếng, mà để làm gì, thật rắc rối.

Tuy nhiên nàng vẫn cố nén lòng hỏi thêm :

- Lão tiền bối bảo chuyện kỳ quái và trái ngược là ở điểm nào?

Độc Nhãn Thần Cái nói :

- Lão phu rất lấy làm quái dị vì thấy thuốc này đối với nhà ngươi không có một mảy may hiệu lực nào hết.

Khúc Tự Thủy cãi ngay :

- Cháu đã nói rồi, thuốc này công hiệu như thần, bao nhiêu chất độc trong mình cháu hiện nay đã bài tiết ra ngoài hết rồi.

Độc Nhãn Thần Cái cười gằn nói :

- Lão phu ngạc nhiên ở điểm đó, vì thật ra thuốc này không thể có được tác dụng như thế.

Nghĩ một chập rồi nói luôn :

- Uống thuốc này vào rồi, đáng lẽ phải làm cho ngươi máu động vào tâm, khí cạn ở Đan điền mới phải.

Khúc Tự Thủy hốt hoảng thét lớn :

- Hay là... thuốc này không phải là Tam túc ngọc thiềm?

Độc Nhãn Thần Cái từ từ đáp :

- Nó không phải là Tam túc ngọc thiềm mà là Truy Hồn Đoạt Mệnh đơn.

Chính lão phu đã bào chế ra thuốc ấy và nắn thành hình con cóc ba chân như ngươi đã thấy.

Khúc Tự Thủy hoảng kinh hồn vía, vội quay về phía Văn Thiếu Côn gọi lớn :

- Văn công tử.

Nhưng nàng vừa gọi dứt tiếng, lắng nghe tiếng giãy giụa đùng đùng rồi Văn Thiếu Côn đã ngã vật ra sau nằm bất động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui