Âm Dương Khế


Thẩm Húc đứng trong sương mù trắng xóa, suy nghĩ xuất thần, trong đầu vẫn luôn vang vọng câu nói “Không có lựa chọn nào khác”.

Nhưng với hắn, rốt cuộc lựa chọn đặt ngay trước mặt hắn.

Thích Thất thấy hắn không nói, cũng không thúc giục, liền đứng bên cạnh hắn, an tĩnh đợi.
Thật lâu sau, Thẩm Húc quyết tâm: “Được, ta muốn thấy.”
Thích Thất gật đầu, rút đoản đao bên hông ra.

Trường Uyên Đằng trên đoản đao dường như suy yếu hơn hai ngày trước không ít, lộ ra lưỡi đao loang lổ dưới ánh mắt của Thích Thất.

Y dùng đao rạch một đường ở ngón cái, máu chảy ròng.

Y bảo Thẩm Húc nhắm mắt lại, bôi máu lên trên mí mắt đối phương một cách gọn gàng lưu loát.
Thẩm Húc chỉ cảm thấy mí mắt lạnh như băng, thầm nghĩ máu của Thích Thất quả thật lạnh giống như tính tình của y.
Hắn lại mở mắt, cảnh sắc trước mắt lập tức thay đổi.

Nào còn có sương mù sâu không thấy đáy, sương mù kia chỉ có một tầng hơi mỏng, bốn phía lại có rất nhiều Yêu linh nửa trong suốt.

Chúng nó lớn nhỏ khác nhau, bám vào phía trên hoa cỏ cây cối, chớp mắt liền phá thành vô số bọt khí, biến mất theo gió.
Ngoài linh chi thảo mộc ra, bốn phía còn chiếm đầy xà trùng, còn không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt kia đen đến tỏa sáng, nhìn chằm chằm hai người bọn họ không bỏ.
Khe sâu vốn vắt ngang ở trước mặt bọn họ biến mất không thấy, thay thế chính là một con đường quấn đầy rễ cây.
Tiêu Chính Khôn không nhớ lầm, nơi này thật sự có thể đi lên đỉnh núi Sừng Trâu.
“Thì ra đây là cảnh sắc ngươi nhìn thấy… máu của ngươi cũng thật lợi hại.” Thẩm Húc thở dài, “Nếu đường đã có, chúng ta đi lên trên thôi.”
“Chờ đã.” Thích Thất ngăn hắn lại.

Chỉ thấy đầu ngón tay đối phương dựng lên, một tia sáng trắng bay ra từ tay áo Thích Thất, bắn thẳng đến cây bên đường.

Chỉ nghe thấy cây rung lên sàn sạt, báo đốm nhận thấy nguy hiểm, sớm tránh tránh thoát Linh quạ, rơi xuống mặt đất.

Thích Thất chỉ là muốn cho Linh quạ uy hiếp nó, cũng không thật sự muốn lấy tính mạng của nó.


Thấy nó tới trước mặt mình, Thích Thất nói: “Đi nói với quản sự nơi này, chúng ta muốn lên.”
Báo đốm không nghĩ tới thế nhưng người này chỉ khiến nó đưa lời, nhịn không được hung dữ với hai người một cái, thả người nhảy vào trong lùm cây.
Thẩm Húc đi lên theo Thích Thất, khó hiểu nghi hoặc: “Vì sao ngươi muốn nói cho đối phương biết chúng ta muốn đi lên? Lỡ như nó bố trí mai phục ở trên thì sao...”
“Nó sẽ biết chúng ta không có ác ý.

Yêu linh không đáng sợ giống như ngươi nghĩ.”
Thẩm Húc vốn định phản bác, nhưng nghĩ nghĩ, số lượng tri thức không nhiều lắm của mình đều có được từ việc nghe kịch đọc tiểu thuyết, ngay cả kiến thức nửa vời đối với thế giới kia cũng chưa đến.

Vừa thấy Thích Thất chính là túi sách của thế giới kia, nghe y hẳn là không sai.
Có lẽ là do lời đã truyền đến, dọc theo đường đi cũng chưa gặp lại sương mù, đi đến vô cùng thuận lợi.

Dù vậy, Thẩm Húc vẫn không dám cách Thích Thất quá xa, sợ chỉ trong chớp mắt Thích Thất sẽ biến mất không thấy giống như lần trước.

Hơn nữa dọc theo đường đi những ánh mắt chăm chú thật sự có chút quá phận hơn, gắn kim sau lưng, khiến Thẩm Húc cảm thấy cảnh tượng của thế giới kia thật sự không phải thứ thoải mái gì.
Không biết Thích Thất nhìn thấy mỗi ngày, làm sao để quen với nó?
Một đường này đi rất xa, ít nhất nửa canh giờ.

Vốn bình thường lên đỉnh núi ước chừng phải nửa ngày, rễ cây đan chéo tạo thành một cây cầu nối thẳng lên trời.

Có nhiều chỗ rõ ràng vốn không có đường, lại cứng rắn khiến cho rễ cây leo lên.

Thẩm Húc đi chưa được bao lâu đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm.
“Tới rồi.”
Hắn nghe thấy Thích Thất ở đằng trước nói một câu, không khỏi dừng chân ngẩng đầu.

Một gốc đại thụ chọc trời mọc ở cách đây trăm bước, chỉ nhìn một cách đơn thuần thân cây kia chính là năm sáu người đều ôm không xuể.

Trên đỉnh là cành lá rậm rạp, giống như một cái dù lớn, cung cấp che chở cho hoa cỏ cùng động vật nhỏ phía dưới.
Thẩm Húc đứng yên bên cạnh Thích Thất, lau mồ hôi trên mặt, quay đầu vừa thấy, được lắm, vì sao ngay cả một giọt mồ hôi đều không có chứ?!

Báo đốm đi xuống từ trên đại thụ, chậm rãi đi đến trước mặt hai người, đặt hai quả táo ngậm trong miệng đến trước mặt bọn họ.

Thẩm Húc thấy Thích Thất không cản, đi lên nhặt trái cây dưới đất, cầm trong tay xem kỹ một phen.

Này không phải táo, chỉ là giống táo.

Hắn đưa trái cây đến trước mặt Thích Thất, hỏi: “Đây là Văn Hành có thể trị bệnh điếc?”
Thích Thất nhìn hắn, lắc đầu nói: “Ta không biết, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Thẩm Húc thấy Thích Thất không biết, cũng không để ý, cất hai quả kia vào trong túi.
“Nhưng thụ này có phải chính là Thần thụ trong truyền thuyết hay không, gốc cây lớn như vậy, này phải sống bao nhiêu năm nha…” Thẩm Húc cảm thán, nhịn không được lại đi đến chỗ thân cây.

Báo đốm thấy hắn muốn đi lên trước, xù lông gầm gừ để cảnh cáo.
Không đợi báo đốm uy hiếp tiếp, Linh quạ đã bay ra khỏi ống tay áo Thích Thất, lóe sáng một cái rơi xuống trên vai Thẩm Húc.

Thẩm Húc sau khi thấy được Linh quạ, chỉ cảm thấy chim này nhỏ như vậy, còn hoàn toàn không có thực thể, như thế nào liền khiến một con báo lớn sợ tới mức co vòi chứ? Nhưng tâm tư lúc này của hắn căn bản không ở chỗ này, hắn thầm nghĩ vòng quanh gốc cây Văn Hành một vòng, nhìn rõ loại thực vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết này có bộ dạng như thế nào.
Càng gần thân cây, rễ cây càng thô to càng tươi tốt, chen lấn nhau giống như rắn lớn nhiều đếm không xuể.

Thẩm Húc leo lên những rễ cây nhấp nhô cao thấp đó, quả nhiên liền thấy nhân sâm còn đang nở hoa.

Thật là rồng vàng, Thần thụ này, đều giấu thứ tốt cho mình.

Thẩm Húc thầm mắng.
Hắn càng đi vào trong bóng râm, liền cảm thấy tán cây quả thật chính là một bảo tàng, thế nhưng còn có các loại nấm cùng linh chi màu sắc cực phẩm.

Không biết có phải hấp thu chất dinh dưỡng dồi dào từ đại thụ này hay không, những sơn trân này lớn hơn trong mấy cửa tiệm một vòng.
Thẩm Húc theo bản năng muốn duỗi tay hái, khóe mắt liếc thấy Ngũ bộ xà* vẫn luôn giám thị mình lập tức phun lưỡi rắn ra, vội giấu tay ra sau lưng, tay còn lại nhéo cái tay không nghe lời kia một cái.

ngôn tình sủng
(*五步蛇: ngũ bộ xà; rắn độc vipe, rắn lục mũi hếch; tương truyền người bị loại rắn này cắn, chưa đi khỏi năm bước đã chết.)

Hắn nghĩ mau chóng cách xa rắn này, nếu bị nó cắn một cái, đừng nói phải chặt tay, ngay cả mạng nhỏ đều phải ném.

Hắn cảm thấy sốt ruột, không thấy rõ dưới chân liền nhảy lên phía trước, chân liền dẫm đến cỏ rêu.

Không biết dưới đất đã sinh ra một cái hang từ lúc nào, hắn còn chưa kịp ôm mắt cá chân bị trẹo của mình, liền bổ đầu vào hố, lăng lộc cộc xuống dưới giống như củ cải trắng.
“A ——”
Theo tiếng la của Thẩm Húc, một đám chim Tước bị dọa.

Thích Thất nheo mắt, lập tức đuổi theo dựa vào mùi vị của Linh quạ.

Đã không có Linh quạ, báo đốm liền không còn kiêng kỵ Thích Thất nữa, lập tức bày ra tư thế săn thú, lộ ra răng nanh của nó.

Vẻ mặt Thích Thất lạnh lùng, quạt xếp bên hông đã ở trong tay y.
“Tránh ra, ta không muốn sát sinh.”
Quạt xếp chợt được y mở ra, gió lạnh từ tâm quạt thổi tới, vén lên tóc mai y.

Y thấy báo đốm kia còn muốn tiến lên, giấy quạt hơi động, vẽ ra một đường sáng, chém thẳng vào chính giữa rễ cây giống như lưỡi đao, bắn ngược lại đống gai băng.

Báo đốm lách mình tránh thoát, chuyển sang tấn công từ bên trái.

Nó há mồm muốn cắn lên bả vai Thích Thất, Thích Thất trở tay rút đoản đao bên hông ra, lưỡi đao quét ngang, báo đốm thoáng cái liền cắn lên Trường Uyên Đằng, đầu lưỡi bị lưỡi đao lộ ra ngoài cắt đến máu chảy đầm đìa.
Thích Thất liền giơ chân đã báo đốm đang ăn đau đến thật xa.
Sau khi đánh lui báo đốm, y cũng không ham chiến, trực tiếp đuổi tới hố nơi Thẩm Húc rơi xuống, rễ cây vừa mở ra lúc nãy đã khép lại.

Y không dám gọi Linh quạ về, rễ cây thô to cũng không phải đao kiếm bình thường có thể đối phó, y trầm ngâm một chút, cắt lòng bàn tay mình, nhanh chóng dùng máu vẽ một đạo phù ở chỗ rễ cây khép kín kia.
—— Máu ta, lệnh ta.
—— Phá!
Một tiếng ra lệnh, tất cả máu thấm sâu vào rễ cây.

Giây tiếp theo, rễ cây lập tức bị nổ tung thành động.

Vụn gỗ bén nhọn cùng với gió tanh lạnh lẽo lao thẳng lên trên, lại thay đổi phương hướng trong nháy mắt đụng tới Thích Thất, đám tiểu Yêu linh bị đánh trúng nhao nhao rụt đầu.

Đại thụ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ cùng run rẩy kịch liệt, Văn Hành đã chín bị lắc đến rơi đầy đất.
Thích Thất cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, trực tiếp nhảy vào trong động.

***
Thẩm Húc cũng không biết mình trượt đến chỗ nào, chờ đến sau khi hắn rốt cuộc lấy lại tinh thần, mông cũng đau chân cũng đau.

Phía dưới căn bản không hề có ánh sáng, may mắn còn có ngọc quyết của hắn làm đèn, bằng không hắn phải mù rồi.
Dựa vào chút ánh sáng đó, Thẩm Húc vuốt vách đá bốn phía ngồi dậy, còn chưa kịp phủi bùn đất trên người, liền có bọt nước nhỏ lên mặt.

Hắn ngẩng đầu vừa thấy, một cái mồm to dính máu đã rũ xuống ngay trên đầu mình, đang nhỏ nước miếng ào ạt.

Hắn sợ tới mức “Oa” một tiếng, Linh quạ nghe thấy tiếng, không đợi bồn máu kia khép lại, Linh qua đã xuyên qua Linh đan của quái vật kia giống như mũi tên.
Linh đan vỡ vụn quái vật giống như người mất trái tim, chưa đầy một chốc liền không còn hơi thở, rơi mạnh xuống trên đùi Thẩm Húc.
Đổi lấy tiếng “Oa” thứ hai của hắn.
Còn may Thích Thất để Linh quạ cho hắn, bằng không hiện tại ngay cả tiếng thứ hai hắn cũng kêu không được.
Mượn máu của Thích Thất, cuối cùng Thẩm Húc đã thấy rõ toàn bộ yêu ma quỷ quái ở trong này.
Không gian giấu dưới rễ cây đầy mùi tanh hôi, dưới đất toàn là xương cốt hài cốt, có người cũng có động vật.

Ở trong mắt Thẩm Húc, nơi này có thể là một chậu cơm, vứt động vật hoặc là người không vừa mắt xuống đây để cho quái vật nơi này ăn.
Có vật sống tiến vào, lập tức hấp dẫn rất nhiều kẻ săn mồi.

Linh quạ một khắc đều không thể bớt lo, vẫn luôn bay quanh Thẩm Húc, sợ sơ sẩy một chút liền vô ý đưa người vào bên miệng Yêu vật.

Có Linh quạ tăng thêm lòng can đảm, lòng hiếu kỳ của Thẩm Húc nổi lên, không nhịn được đi vào bên cạnh quái vật, để thấy rõ bộ dang trông thế nào.
Cũng không biết chúng nó sống ở hoàn cảnh không ánh sáng như vậy bao lâu rồi, rất nhiều đôi mắt đã phủ lên một tầng trắng xám.

Thẩm Húc không khỏi líu lưỡi.

Hắn biết Thích Thất hẳn là sẽ tới cứu hắn đi ra ngoài, cho nên cũng không đi lại nhiều, ở tại chỗ như vậy ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.
Đại khái ngay cả Linh quạ đều phải thở phào một hơi.
Thẩm Húc đá thi thể nằm dưới đất một cái, nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng vang lớn, phía dưới bị chấn đến rơi đầy bụi.
Làm gì vậy, hắn nghĩ.

Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền thấy Thích Thất trực tiếp nhảy xuống.
“Ngươi xuống làm gì? Không phải ngươi muốn kéo ta lên sao?!” Thẩm Húc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thích Thất, nhịn không được muốn phát điên.
“Không có Linh quạ, ta cũng không thể nào cứu được ngươi.” Thích Thất liếc mắt nhìn hắn, Linh quạ đã trở lại bên cạnh chủ nhân một cách vui sướng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận