"Nhưng người đàn ông đó, là người bình thường." - Phượng Hoàng nói, nàng không cảm nhận được trên người hắn có linh lực.
Hoàn toàn không thể như bọn họ có thể thiết lập kết giới, chắc chắn có thứ gì đó đứng phía sau.
"Em đã điện thoại cho Sư tiểu thư, bọn họ đang tới đây." - Lương Ưu Tú cúp điện thoại rồi nói, cảm giác chút nữa sẽ có một trận ác chiến.
Không gọi lực lượng chính đến đây, bọn họ sẽ chống không nổi.
Chỉ là một vụ án hành hạ đến chết, cuối cùng lại trở nên quá rầm rộ.
Cuộc sống của bọn họ đúng là quá mức đặc sắc rồi, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nghĩ "làm người thường thật tốt".
"Không cần chờ bọn họ, chỉ tổ phiền phức." Lỵ Hương khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Sư Âm không có ở đây, Lỵ Hương muốn nắm lấy cơ hội thể hiện mình trước mặt Đào Tuyết Ương.
Nàng sẽ không để Sư Âm có cơ hội khoe khoang.
Lỵ Hương cảm nhận, kết giới không quá mạnh, với sức của nàng có thể phá hủy nó.
Hai tay hội tụ sức mạnh, tạo ra một thanh đao bằng băng, mạnh mẽ lao về trước chém thẳng vào kết giới.
Kết giới bị sức mạnh của băng đao chèn ép, đã bắt đầu nứt ra thủng một lổ to tướng, mọi người tranh thủ thời cơ đi vào.
Lỵ Hương rất hả hê vì có thể giúp Đào Tuyết Ương phá núi lấp đường, tung tăng nhảy nhót đi về phía trước.
Đừng vội mừng, nàng không phải vào để nói chuyện đàng hoàng, mà đang dùng pháp thuật phá sập cửa chính của biệt thự, giống y chang Sư Âm.
Lỵ Hương vừa bước một chân vào trong, bất ngờ bị một nguồn sức mạnh đáng văng trở ra, Phượng Hoàng nhanh chóng chạy đến đỡ được nàng.
Nhưng Lỵ Hương không cảm ơn, còn đẩy Phượng Hoàng ra, ôm ngực đau nhói.
"Chết tiệt, thì ra bên trong còn một kết giới khác mạnh hơn.
Ta đã quá sơ ý rồi, bên trong là thứ quỷ quái gì vậy chứ." - Lỵ Hương tức giận.
Nếu vào được bên trong, nàng nhất định xé xác kẻ đó.
Người ở bên trong nghe thấy động tĩnh, liền chạy ra ngoài.
Người đàn ông vừa nhìn thấy bọn họ, ánh mắt liền trở nên hung dữ.
Đám người này như Tiểu Cường đuổi mãi không đi, đáng ghét.
"Tại sao là các ngươi? Dám theo dõi ông, biến ngay đi.
Nếu không ông báo cảnh sát." - Người đàn ông lớn tiếng chửi mắng.
"Được, chờ chút cũng sẽ có cảnh sát tới.
Tiện thể, hỏi xem bên trong đang giấu cái gì." - Đào Tuyết Ương không sợ hắn, thái độ đó đúng là có tật giật mình.
Đem cảnh sát ra hù dọa bọn họ? Nằm mơ sao! Nếu cảnh sát tới hắn còn không tìm cách chạy trốn sao.
"Các người....là ai? Tại sao lại theo dõi tôi, có quan hệ gì với Mạc Hoa Linh?" - Người chồng đang quan sát đề phòng bọn họ.
"Chúng tôi vừa nhắc đến vợ của anh, phản ứng của anh cho chúng tôi biết anh có vấn đề.
Với lại, theo đến đây phát hiện bên ngoài và trong biệt thự đều có kết giới, anh đang che giấu chuyện gì? Cái chết của Mạc Hoa Linh có liên quan đến anh không?" - Đào Tuyết Ương rất khí thế hỏi dồn dập, không có gì sợ hãi.
Mặc kệ hắn có thân phận gì, nghĩ đến dáng vẻ trước khi chết của Mạc Hoa Linh trong lòng rất khó chịu.
Còn những cô gái bị mất tích, có thể cũng bị đối xử như vậy.
Lúc bước ra ngoài, người chồng đã giật mình khi nhìn thấy bọn họ.
Mấy người này lại có thể xông qua kết giới, tuyệt đối không phải người bình thường.
Nếu bọn họ đã nghi ngờ hắn, vậy thì hôm nay bất kể ai cũng không được rời khỏi đây.
"Những người biết càng nhiều, càng chết sớm.
Hôm nay, các người đừng mơ sống sót rời khỏi đây." - Ánh mắt người chồng toát ra sát khí.
"Nói nhiều quá, đã chuẩn bị đánh nhau rồi." - Lỵ Hương không có kiên nhẫn.
Nàng không muốn kéo dài thêm phiền phức, cứ dứt khoát đánh một trận là xong.
Lỵ Hương xoay nhẹ một vòng, biến trở lại thành Tuyết Nữ, tóc bạc trắng tung bay, sát khí toát ra ngùn ngụt, nhìn qua tưởng tiên giáng trần, đau lòng thay đó là một yêu quái khó dạy.
Đôi cánh trên lưng Phượng Hoàng cũng giang rộng, lửa bốc cháy toàn thân, vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Người chồng nhìn thấy hai người biến hóa, sợ hết hồn, lùi về sau hai bước.
Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú tự biết thân biết phận lùi về sau, tránh vướng bận tay chân Lỵ Hương và Phượng Hoàng.
Vừa lùi về sau, Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú có thể thấy được một chút bất thường trong biệt thự.
Phía sau lưng người chồng có một cái bàn dài, trên bàn có những cái lọ được xếp thành một vòng tròn, nối với nhau bằng một sợi chỉ đỏ.
Lọ nhỏ hình như có năm cái, ở giữa trung tâm vòng tròn đặt một cái lọ lớn hơn, Đào Tuyết Ương còn nhìn thấy những cái lọ đó toát ra oán khí rất nặng.
Người chồng quay người chạy tới cái bàn, lẩm bẩm cái gì đó, lập tức có một luồng sức mạnh khổng lồ đánh thẳng đến chỗ bọn họ.
Lỵ Hương và Phượng Hoàng đồng thời xuất thủ, một trắng một đỏ cùng chống đỡ luồng sức mạnh đang tấn công.
Nhưng sức mạnh đó vượt qua sự tưởng tượng của hai người, cố gắng chống chọi, cũng chỉ được một lúc cả hai bị đánh văng bay ra xa, nặng nề té xuống đất.
"Lỵ Hương, Tiểu Phượng, hai chị không sao chứ?" - Đào Tuyết Ương chạy nhanh lại đỡ hai người.
Lỵ Hương phát điên, ở trước mặt người mình thích bị thua trận, là chuyện mất mặt không thể chấp nhận được.
Chút nữa Sư Âm tới đây, thấy nàng bị cho đo đường, lại có cơ hội để cô ấy cười nhạo.
Tuyệt đối không được!
"Khốn nạn, ta sẽ đem hắn và căn biệt thự này biến mất cùng nhau." - Lỵ Hương tức giận, mái tóc của nàng như muốn dựng ngược.
Đào Tuyết Ương cảm thấy mặt đất run nhẹ, xung quanh biệt thự những trụ băng bắt đầu xuất hiện, phóng thẳng vào biệt thự.
Ở trong biệt thự cũng có một sức mạnh rất lớn, nên Lỵ Hương và "nó" cứ mãi giằng co, những trụ băng vẫn cứ lơ lửng, không thể phá vỡ căn biệt thự.
"Ta giúp ngươi." - Phượng Hoàng bước đến bên cạnh Lỵ Hương, ngọn lửa trên thân nàng cháy mạnh hơn.
"Không cần ngươi nhiều chuyện." - Lỵ Hương hoàn toàn không thích, nhưng Phượng Hoàng vẫn cứ làm.
Phượng Hoàng đập cánh, sau lưng nàng bốc lên hai quả cầu lửa, biến thành hai con Phượng Hoàng bay thẳng đến cửa chính.
Lỵ Hương và Phượng Hoàng hợp lực cố gắng đánh thẳng vào trong biệt thự, nhưng vẫn bị dội ngược trở về.
Những sức mạnh to lớn đụng nhau, mặt đất rung lắc dữ dội.
Những cái lọ trên bàn sau lưng người chồng lung lay, một đoạn chỉ đỏ buộc giữa hai cái lọ bị đứt.
"Hỏng bét!" - Người chồng nhìn đoạn chỉ đỏ bị đứt, ánh mắt rất sợ hãi.
Quả nhiên, những chiếc lọ đó phải được kết nối với nhau mới tạo ra sức mạnh.
Đào Tuyết Ương nhìn thấy kết giới bao trùm biệt thự, đang từ từ biến mất.
Phản ứng dây chuyền xảy ra, một cái bị đứt, những cái khác cũng đứt theo.
Tự bản thân những cái lọ cũng bắt đầu lắc lư, hình như thứ gì đó đang bị nhốt trong lọ muốn thoát ra.
Người chồng thấy tình thế không ổn, liền ôm lấy cái lọ lớn ở trung tâm.
Năm cái lọ nhỏ vỡ nát, từ bên trong thoát ra hình ảnh năm cô gái toàn thân đầy máu, khuôn mặt dữ tợn.
Cả năm "người" đang rất phẫn nộ, lao về phía người đàn ông, hắn hoảng sợ lùi về sau một bước mất thăng bằng ngã ngồi trên đất.
Hắn cầm cái lọ lớn đưa cao hướng về trước, oan hồn của năm cô gái kêu la đau đớn, rồi bị hút vào trong cái lọ lớn.
Từ trong biệt thự, bùng nổ một cơn sóng sức mạnh, nhóm Đào Tuyết Ương cố gắng tìm cách bám lại, Lỵ Hương và Phượng Hoàng không sao, Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú bị cuốn bay ra ngoài.
Đào Tuyết Ương tưởng rằng, lần này sẽ bị gãy vài cái xương, bất ngờ được một người đón được, tiếp đất an toàn.
Cách đó không xa, Lương học đệ cũng được Tâm Nhi đang trong dạng Tiểu Báo đỡ được.
Không có gì đáng lo.
"Hôn Âm, chị đến rồi!" - Đào Tuyết Ương sung sướng ôm chặt người trước mặt.
Lỵ Hương nhìn cảnh này nghiến răng ken két, muốn xông tới đánh thì bị Phượng Hoàng chặn lại.
"Em không biết thì đừng có làm bừa, sao không chờ chị đến.
Nếu bị thương thì sao? Em tưởng mình cấu tạo từ sắt à?" - Sư Âm vừa đến nơi, đã thấy Đào Tuyết Ương bị đánh bay thẳng ra ngoài, mắng một trận.
Nếu Sư Âm không đến kịp, Đào Tuyết Ương rơi từ độ cao đó xuống chắc sẽ bị gảy xương, chấn thương sọ não phải đưa đi cấp cứu.
Nguồn sức mạng vừa tỏa ra thực sự rất lớn.
"Con đàn bà khốn khiếp, cô dựa vào cái gì mắng YuKi.
Không phải cô nên lo lắng xem em ấy có bị thương hay không sao? Cô không xứng đáng làm người yêu của em ấy." - Lỵ Hương trừng mắt nhìn Sư Âm.
"Con yêu quái chết tiệt, chính miệng ngươi nói bảo vệ em ấy.
Ta cho ngươi cơ hội để thể hiện, nhưng lại để ta đến cứu.
Còn không biết mở miệng nói cám ơn sao?" - Sư Âm nữ vương của chúng ta xuất hiện, Lỵ Hương cứng họng.
Phượng Hoàng đứng kế bên còn xoa xoa đầu Lỵ Hương như con nít, làm nàng càng thêm nổi điên.
Phượng Hoàng không hiểu, rõ ràng khi Đào Tuyết Ương xù lông, chủ nhân của mình luôn dùng cách này dỗ em ấy.
Tại sao với Lỵ Hương lại dùng không được?
"Bây giờ không phải lúc tranh giành tình yêu, giải quyết cái mớ phiền phức đó trước.
Năm cô gái bị mất tích đúng là bị giết chết ở đây, có người nuôi quỷ." - Sư Phù nhìn vào trong biệt thự, thấp thoáng hình ảnh năm cái lọ bị vỡ, chỉ đỏ bị đứt, dễ dàng thể đoán ra.
"Năm cô gái đó thể chất rất đặc biệt, đều tiềm ẩn linh lực.
Bị ngược đãi đến chết, nên oán khí sẽ mạnh hơn linh hồn bình thường.
Lúc đầu, bị trận pháp trói lại, bắt buộc phải nghe lệnh tên đó.
Lúc nãy đánh nhau, do chấn động nên dây trói buộc đã bị đứt, không còn bị khống chế, nên bọn họ trả thù." - Cảnh sát hình sự Dương Tử Hi sức quan sát và phân tích hơn người.
Liếc sơ qua hiện trường, có thể nhìn thấy được tình huống tội tệ.
"Lúc nãy, linh hồn năm cô gái đều bị hút vào cái bình lớn...Hử? Ngoài năm cái lọ chứa linh hồn các cô gái, vậy cái bình còn lại....." - Đào Tuyết Ương suy nghĩ, công việc lần này khó giải quyết rồi.
"Là Mạc Hoa Linh." - Lương Ưu Tú nói ra suy nghĩ của Đào Tuyết Ương.
Mọi người nhìn về cửa chính biệt thự, người chồng đang nở nụ cười nham hiểm nhìn bọn họ.
Mở nắp cái lọ lớn ra, một người phụ nữ từ trong bình thoát ra.
Cơ thể toàn là máu, những phần da thịt lộ ra ngoài đều có những vết dao chém, thịt rách toát nhìn thấu tận xương, khuôn mặt đã biến dạng hoàn toàn.
Đào Tuyết Ương thấy sau lưng người phụ nữ có một sợi dây vô hình màu hồng, nó chạy dài, gắn liền với cái lọ nhỏ đeo trước cổ người chồng.
Mạc Hoa Linh là cô gái có linh lực tiềm ẩn mạnh nhất trong những cô gái bị hại chết, còn bị chính chồng của mình hành hạ đến chết, thù hận gấp mấy lần bình thường.
Lúc nãy, lại "ăn" thêm năm oán linh, nàng trở thành một con ác quỷ không dể dàng bị đánh bại.
"Hôn Âm, cô ấy đang bị người khác khống chế.
Chị...." - Đào Tuyết Ương giật nhẹ tay áo của Sư Âm.
Nàng sợ Sư Âm có thù với Mạc Hoa Linh, sẽ đánh cho cô ấy không thể đầu thai.
Sư Âm nghiêng đầu nhìn Đào Tuyết Ương nở nụ cười, nhéo mặt em ấy một cái rồi bước tới trước.
"Mọi người không được nhúng tay vào, chính tay chị sẽ chấm dứt mọi ân oán với cô ấy."
.