Âm Dương Nhãn

Kỷ Bạch Tình kéo Tô Dập chạy ra hành lang, mái tóc xoăn dài tung bay trong không trung. Đến khi tới phòng khách cô mới thở phào, quay đầu lại nói với Tô Dập: "Em chuẩn bị đi à? Cần chị giúp không?"

Tô Dập không thích ứng rụt lại bàn tay bị Kỷ Bạch Tình nắm, lắc đầu nói: "Không cần, cũng không có gì nhiều."

Kỷ Bạch Tình cười tủm tỉm theo Tô Dập tới căn phòng khách nhỏ: "Vậy để chị hỗ trợ em thu dọn mền chiếu, bọn họ không ra nhanh như vậy đâu..."

Phát hiện mình lỡ lời, Kỷ Bạch Tình vội vàng ngậm miệng. Phát hiện Tô Dập không chú ý tới lời mình liền chuyển sang chuyện khác: "Đúng rồi, tối qua em ngủ có ngon không?"

Không đâm thủng lời đối phương, Tô Dập thấp giọng đáp: "Cũng được."

Kỷ Bạch Tinh gật đầu, mở cửa phòng cười nói: "Chúng ta thu dọn đồ đạc đi!"

Tô Dập quả thực không có gì để dọn, đồ đạc được xếp chỉnh tề trong ba lô, cùng lắm chỉ là xếp mền cùng dọn giường mà thôi.

Lúc dùng sức sau lưng Tô Dập vẫn còn chút đau đớn, cũng may có Kỷ Bạch Tình hỗ trợ, hai người nhanh chóng thu dọn xong gian phòng nhỏ này.

Tô Dập trầm mặc nhìn Kỷ Bạch Tình ôm mền, mở tủ nhét vào trong, tay xách ba lô nhịn không được siết chặt, cuối cùng vẫn mở miệng: "Cái kia... chị làm thế nào gia nhập vào ngành?"

Kỷ Bạch Tình có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Tô Dập, sau đó hiểu ra đáp: "A, khi đó là đội trưởng phát hiện năng lực của chị, chính là tiếng hát của chị ấy, nên cho chị gia nhập."

Tô Dập rũ mắt, quả nhiên là vậy.

"Những người khác đại khái cũng như vậy, mặc dù lý do bất đồng nhưng chủ yếu vẫn là vì đội trưởng. Ngành của tụi chị cũng vì đội trưởng mới tồn tại."

Kỷ Bạch Tình nhẹ nhàng khép cửa tủ lại, thấp giọng nói: "Đội trưởng rất mạnh mẽ, anh ấy là thần bảo hộ của đặc vụ bộ môn, cho nên..."

Không nói tiếp nữa, Kỷ Bạch Tình xoay người cười nói: "Dọn xong rồi!"

Tô Dập gật đầu: "Vậy tôi đi trước."

Kỷ Bạch Tình sửng sốt: "Không lưu lại uống ly trà rồi đi."

Tô Dập lắc đầu, xách ba lô nặng nề rời khỏi đặc vụ bộ môn, đi tới trạm xe buýt.

Mặc dù không thể ở lại nhưng cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ, cậu có phương pháp của riêng mình.

Hiện giờ về nhà trước đã, bản thảo phiên dịch đã đáp ứng cũng cần phải giao cho người ta.

Một chiếc ô tô đen lướt ngang qua người Tô Dập, vài chấm sáng li ti tản mát rơi ra. Cậu quay đầu nhìn chiếc xe biến mất ở cổng đặc vụ bộ môn, tiếp tục đi tới trạm xe buýt.

Thời gian không còn sớm, giờ cao điểm đã qua nên người đi xe cũng không quá nhiều. Vừa lên xe, Tô Dập liền chọn vị trí kế bên cửa sổ ở cuối xe.

Cảm giác ngồi xe buýt vào buổi sáng cùng buổi tối đối với Tô Dập không giống nhau. Ánh sáng mặt trời sáng ngời chiếu rọi nối liền thế giới bên ngoài cùng bên trong xe, chiếc xe tựa hồ xuyên qua làn sáng.

Thế nhưng bởi vì không trực tiếp bại lộ trong thế giới ánh sáng kia nên Tô Dập có được cảm giác an toàn. Cậu ôm ba lô, lẳng lặng nhìn cảnh sắc trắng đen vun vút bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tĩnh lặng.

Đường rất thông suốt, lần này chỉ tốn một giờ là đến nơi. Tô Dập xuống xe, đi về phía khu nhà cũ.

Lúc sắp quẹo vào con đường về nhà, Tô Dập nhịn không được dừng lại quan sát xung quanh, xác nhận trên lầu hai có ông cụ đang ngồi chọc chim, lầu ba có bà cụ đang phơi đồ, dãy nhà bên trái có sào trúc phơi thịt muối cùng đủ loại tiểu quỷ lăn xăn trên đường mới chậm rãi đi vào.

Một đường bình an đi tới cầu thang, lúc này Tô Dập mới thở phào, rõ ràng cảm nhận được con bạch viên quỷ kia thực sự đã bị tiêu diệt.

"Tiểu Dập, tối qua con không về nhà à? Bộ dáng con sao vậy? Bị thương à? Để dì xem một chút..."

Tô Dập cứng đờ người, cánh tay được băng bó kỹ lưỡng bị kéo lên, người nọ là dì Hứa.

Đại khái là mới từ siêu thị trở về, một tay xách túi ni lon in logo siêu thị, một tay kéo nhẹ tay trái Tô Dập quan sát.

"Đau không? Vết thương có lớn không con?"

Mi mắt Tô Dập run run, thực sự khó thích ứng với sự quan tâm của đối phương, có chút cứng nhắc mở miệng: "Không sao, vô tình bị quẹt trúng thôi, tối qua vì muộn quá... nên ở lại nhà người ta nghỉ một đêm."

Dì Hứa kinh ngạc ngẩng đầu, cười nói: "Thật không? Tiểu Hứa cũng kết giao bạn bè à? Tốt tốt tốt! Trẻ tuổi phải kết giao nhiều bạn một chút!"

Tô Dập theo bản năng muốn chối, thế nhưng thấy dì Hứa có vẻ rất cao hứng, cậu mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cậu đưa tay định xách giúp chiếc túi lớn trong tay đối phương, không biết nên ứng xử thế nào, kia cứ giúp ngược lại là tốt rồi.

"Ai nha đứa nhỏ này, bị thương rồi mà còn định làm gì đó!" Dì Hứa đập tay Tô Dập, bất quá lực đạo rất nhẹ, còn không đủ đập chết con muỗi. Không chỉ vậy, bà còn đưa tay muốn giúp Tô Dập cầm ba lô.

"Ba lô con nhìn có vẻ rất nặng, để dì xách cho, dì giúp con xách lên nhà!"

Tô Dập vội vàng túm chặt ba lô, trong sự nhiệt tình của đối phương đi lên nhà.

Đây là lần đầu tiên cậu đi đêm không về nhà. Sau khi trở về, chuyện đầu tiên Tô Dập làm là cởi phăng chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên người ném vào thùng rác rồi thở phào một hơi, trở về phòng ngủ lấy một bộ áo sơ mi trắng quần đen cùng một chiếc quần lót được xếp chỉnh tề trong ngăn kéo, đi tới phòng tắm.

Nghiêm túc dùng bọc chống nước mua trên đường về bao kín cánh tay trái, sau đó Tô Dập mở vòi sen, bắt đầu tắm.

Tiếng nước róc rách tí tách vang một hồi lâu mới dừng lại, lau mái tóc vẫn còn ướt nước, Tô Dập đứng tước bồn rửa tay, nghiêm túc quan sát chính mình trong gương.

Da rất trắng, người rất gầy, quả nhiên là vóc người gà luộc.

Mặt dây chuyền bát quái khẽ dao động trước lồng ngực trắng nõn của Tô Dập. Đó là mặt dây chuyền bạch ngọc hình bát quái mà ông lão cho cậu, còn căn dặn tuyệt đối không được gỡ xuống.

Tô Dập thu hồi tầm mắt, cầm khăn tắm lau khô bọt nước trên người, lột bọc chống nước, mặc quần áo rồi bắt đầu sấy tóc.

Chờ đến khi Tô Dập thắp nhang cho ông lão, đỉnh cái đầu bù xù ngồi trước máy vi tính thì đã gần mười một giờ.

Chụp lại bản thảo phiên dịch đã làm xong gửi đi, sau đó giải quyết hai phần khác, biên tập lập tức gửi tin qua.

"Quá tuyệt vời! Quả nhiên loại bản dịch khoa học kỹ thuật này giao cho Đại Đại là không sai a!"

Rất nhanh lại gửi thêm một tin nữa.

"Nếu bản dịch có thêm chút tình cảm thì sẽ nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn, đáng tiếc..."

Tô Dập làm như không nhìn thấy câu nói xong, sau khi gửi nốt hai bản dịch vừa hoàn thành liền tắt máy.

Thời gian đã là mười hai giờ, Tô Dập ở nhà bếp tùy tiện nấu một tô mì, ăn xong liền ra lục lọi ngăn tủ ở phòng khách.

Trong ngăn tủ chất đầy những bức vẽ phong cảnh mà Tô Dập vẽ trước kia cùng giấy trắng. Lục nửa ngày, Tô Dập mới tìm ra thứ mình muốn.

Đó là một quyển tập vẽ thật dày, ở góc dưới trang bìa có hình ngôi sao năm cánh màu đen, bất quá chỉ vẽ có vài tờ, phía sau vẫn để trống. Tô Dập ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng mở ra.

Trang đầu tiên vẽ một chậu củ cải trắng, đó là lần đầu tiên Tô Dập vẽ tranh, ông lão ngồi sau lưng, nắm tay cậu vẽ. Ánh mắt Tô Dập dừng lại trên nét vẽ vặn vẹo non nớt, chầm chậm lật trang.

Quyển tập vẽ này đều là ông lão nắm tay cậu vẽ, ông lão không có tế bào nghệ thuật, nét vẽ đều xiên xiên vẹo vẹo. Thế nhưng vì muốn Tô Dập nảy sinh hứng thú với hội họa, ông đã phối hợp vẽ với Tô Dập vài bức, đến khi phát hiện Tô Dập tự vẽ còn tốt hơn thì mới không tiếp tục nữa.

Mà quyển tập vẽ này Tô Dập cũng không vẽ tiếp, hiện giờ tìm ra, cậu lật tới một trang trắng, lấy hộp bút chì ra, căn cứ theo trí nhớ bắt đầu vẽ.

Tờ giấy cậu vẽ tối qua không biết đã biến đi đâu, rất có thể đã để sót lại ở đặc vụ bộ môn. Tô Dập cầm bút chì, một lần nữa vẽ lại hình dáng bạch viên quỷ cùng phần lấm tấm ở bắp đùi nó. Bởi vì lưng không còn đau như hôm qua, Tô Dập vẽ thêm không ít chi tiết, vẽ bạch viên quỷ kia trông rất sống động, dị thường dữ tợn.

Vẽ bạch viên quỷ xong, ở phần còn trống bên cạnh, Tô Dập tiện tay vẽ thêm vài con tiểu quỷ, con thì có dạng giống thỏ, con thì mềm nhũn nhìn hệt bãi bùn, con thì dài như dải lụa bay trên không, có thứ thì xấu xí vặn vẹo nhìn không ra hình dáng.

Đến khi vẽ đầy tiểu quỷ vào những phần giấy trống, Tô Dập mới lật qua trang kế tiếp, bắt đầu vẽ Nghệ Tu. Một bức toàn thân, một bức chính diện, một bức nhìn nghiêng, Tô Dập nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh vẽ Nghệ Tu, ở bức toàn thân, Tô Dập dùng bút chì tô thành hình dáng ánh sáng.

Lại lật trang, Tô Dập vẽ một căn phòng có một bức tường thủy tinh, phía sau mặt kính thủy tinh thật dày là đám cây cối rậm rạp. Cậu tỉ mỉ vẽ từng chiếc lá, sau đó bắt đầu vẽ một chiếc bàn tròn ở góc phải.

Tô Dập vẽ từng nếp gấp của chiếc khăn trải bàn, đủ loại thức ăn trên bàn, ánh sáng xuyên qua khe hở của cành lá chiếu rọi lên bàn, thoạt nhìn là một hình ảnh rất tốt đẹp. Thế nhưng mặt mũi của những người ngồi bên bàn thì có chút mơ hồ, trừ bỏ Kỷ Bạch Tình, những người khác chỉ có thể từ kiểu tóc, đồ trang sức mà mơ hồ đoán ra người đó là ai.

Tỉ mỉ vẽ đôi tai nhọn ẩn sau lớp tóc xoăn đen dài, tiếp đó là sóng mũi cao, ánh mắt sâu sáng ngời, Tô Dập ngẩng đầu giãn gân giãn cốt một chút, lúc này cậu phát hiện đã gần tám giờ.

Sờ sờ bụng, Tô Dập lại đi nấu một tô mì lấp bụng, sau đó lấy mấy quyển sách mượn từ thư viện ở trong ba lô ra xem, đến khoảng chín giờ rưỡi thì rửa mặt đi ngủ.

Sáng sớm ngày mai cậu phải ra ngoài, ngủ sớm một chút thì tốt hơn.

.*.

Tác giả: hì hì, Tô Tiểu Dập chuẩn bị dùng cách của mình tiếp cận anh Nhất Hưu, anh Nhất Hưu chuẩn bị xong chưa?

Nghệ Tu: tôi không gọi là Nhất Hưu!!!

.*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui