Âm Dương Nhãn

Thế là nhóm hỗ trợ dọn nhà lại có thêm một người, Bình Hạo Diễm phải thay quần áo, Vu Hãn Âm cũng đi ra ngoài, Tô Dập an tĩnh ngồi trong phòng khách chờ bọn họ.

Khương Tu Hiền ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, hai tay khoác lên thành ghế, cười hì hì nhìn cậu, ánh mắt hơi nheo lại: "Tô Dập, em rất chú ý tới lão đại, chẳng lẽ là vì anh ấy đã cứu em à?"

Tô Dập nhìn Khương Tu Hiền, bình tĩnh trả lời: "Bởi vì trên người anh ấy có màu sắc bất đồng."

"Màu sắc?" Khương Tu Hiền lặp lại, nheo bắt quan sát biểu tình Tô Dập, bất quá không tìm thấy chút dấu vết nói dối nào.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Một giọng nam trầm thấp từ tính truyền tới, chỉ thấy một người nam vóc dáng cao lớn mặc áo sơ mi đen đứng dựa tường nhìn bọn họ, bên khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt.

Người này có gương mặt giống hệt Vu Hãn Âm, mái tóc đen dài buộc sau đầu, đôi mắt hoa đào cong cong. Thấy Tô Dập cùng Khương Tu Hiền cùng quay đầu nhìn lại, đối phương hơi cúi đầu mỉm cười với Tô Dập: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, anh là anh trai Vu Hãn Âm."

Người nam này rất dễ nhìn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy sẽ làm người ta nảy ra câu nam sinh nữ tướng ở trong đầu. Tô Dập ngẩng đầu nhìn đối phương, yên lặng một chốc rồi thấp giọng mở miệng: "Không phải chúng ta vừa mới gặp à?"

Vu Hãn Âm mặc nam trang ngoài ý muốn nhướng mi: "Phát hiện từ lúc nào?"

"Từ lần đầu tiên gặp mặt."

Khương Tu Hiền ở bên cạnh cười ha hả: "Anh Vu, này căn bản không khó đoán a."

Vu Hãn Âm liếc Khương Tu Hiền một cái, cười ha hả: "Cũng không biết là ai sau khi được người khác nói cho biết thì suy sụp tới mức hoài nghi nhân sinh a..."

Khương Tu Hiền cứng đờ, hậm hực ngậm miệng.

Đang nói chuyện thì Bình Hạo Diễm cũng thay quần áo xong, còn đeo một chiếc tai nghe sành điệu trên cổ. Bốn người lên xe tiến về phía nhà Tô Dập.

Không biết có phải vì cảnh cáo của Nghệ Tu hay không, lúc ngồi trên xe Bình Hạo Diễm cũng không quấy rầy Tô Dập, chỉ cầm notebook cúi đầu gõ bàn phím, cũng không biết đang bận rộn cái gì.

Chờ đến khu nhà cũ, Tô Dập đi tới dưới lầu thì phát hiện chỗ cửa sắt hành lang có vài người mặc cảnh phục nghiêm túc kiểm tra thân phận mỗi người ra vào tòa nhà.

Không ít người xếp hàng chờ kiểm tra đứng rồng rắn ở dưới bóng dâm, biểu tình có chút mất kiên nhẫn, có người còn tranh cãi với nhân viên cảnh sát giữ cửa, không ít người đứng xem ở xa xa nhỏ giọng chỉ trỏ.

"Nhà tôi ở ngay tầng trên! Việc gì phải đứng phơi nắng ở đây chờ mấy người kiểm tra? Chẳng lẽ muốn tôi cầm giấy tờ nhà xuống đập vào mặt mấy người à?!" Một người nam trung niên mặc quần đùi chỉ mặt cảnh sát mắng to, không ít người xếp hàng cũng hùa theo than vãn.

Thế nhưng nhân viên cảnh sát vẫn công chính nghiêm minh, lạnh nhạt tiếp tục kiểm tra. Liếc nhìn bao súng đeo bên hông nhân viên cảnh sát duy trì trật tự, cuối cùng vẫn sợ sệt lùi xuống, ngoan ngoãn xếp hàng.

Nhóm Vu Hãn Âm xuống xe, tiến tới trình thẻ ngành, viên cảnh sát mặt lạnh liền cho phép bọn họ tiến vào.

"Tiểu Dập?"

Tô Dập quay đầu lại thì thấy dì Hứa đứng trước đội ngũ, hai tay xách túi đồ ăn đang được kiểm tra thân phận. Bà kinh ngạc nhìn Tô Dập, ánh mắt đảo qua ba người Vu Hãn Âm, lo lắng hỏi: "Hôm qua con đi đâu vậy? Cửa nhà con bị phá hỏng rồi!"

Nhân viên cảnh giác trả chứng minh lại cho dì Hứa, nhàn nhạt mở miệng: "Bà có thể tiến vào."

Dì Hứa vội vàng đáp một tiếng, buông túi đồ nhận lấy chứng minh.

Thấy vậy, Khương Tu Hiền lập tức bước tới giúp đối phương xách đống túi đồ kia, cười híp mắt nói: "Chị là hàng xóm của Tô Dập sao? Hôm qua em ấy ở chỗ tụi em, chị cứ an tâm."

Dì Hứa bị Khương Tu Hiền chọc cười: "Chị gì a, cứ gọi dì đi, dì ở trên lầu trên nhà Tiểu Dập, có thể nói là nhìn thấy nó lớn lên."

Nói xong, bà lo lắng nhìn Tô Dập: "Hôm qua bên này có thông báo cảnh giới, chúng ta bị giải tán khẩn cấp, lúc đi không nhìn thấy con. Sau khi tội phạm bị bắt, chúng ta trở về thì thấy cửa nhà con bị phá hỏng, còn có cảnh sát canh giữ, con không sao chứ?"

Tô Dập dừng một chút mới nhẹ giọng trả lời: "Con không sao."

Khương Tu Hiền xách túi đồ, vừa theo cầu thang chật hẹp tiến lên lầu vừa không chút biến sắc nói: "Đội trưởng của tụi em đích thân ra tay, Tô Dập đương nhiên phải an toàn rồi a. Chính là đề phòng tên tội phạm kia có đồng bọn nên mới dẫn Tô Dập tới chỗ tụi em cho an toàn. Chị xem, mấy người này chính là người trong ngành tụi em a!"

Vu Hãn Âm ở bên cạnh mỉm cười, Bình Hạo Diễm đeo tai nghe rất khốc, cùi đầu mãi mê bấm điện thoại. Dì Hứa tò mò nhìn bọn họ, sau đó nhỏ giọng hỏi Khương Tu Hiền: "Sao còn có cả một đứa nhóc nữa, ngành của mấy đứa là gì vậy?"

Khương tu Hiền suỵt một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ngành của tụi em là cơ mật, không thể công khai với ngoại giới, chị biết càng ít càng tốt."

Sắc mặt Khương Tu Hiền rất nghiêm túc, mặc dù hơn phân nửa đều là nói bậy nói bạ nhưng dì Hứa vẫn bị dọa tới sửng sốt. Mặc dù vẫn im lặng không nói gì nhưng Tô Dập cũng nhịn không được không ngừng quay đầu nhìn hai người.

Miệng Khương Tu Hiền rất ngọt, sáng sủa nhiệt tình, là loại hình các vị trưởng bối rất yêu thích. Nói xong mấy lời nói dối dụ dỗ kia, Khương Tu Hiền bắt đầu cười hì hì lảng sang chuyện khác. Dì Hứa bị chọc cười không dứt, ngay cả chuyện lúc bé Tô Dập bị ngã nhào rồi nằm dài trên đất không dậy nổi, phải chờ ông lão tới đỡ dậy cũng bị moi ra. Một đường đưa dì Hứa lên lầu, nhóm Tô Dập ở phía sau không ngừng nghe thấy tiếng cười oang oang của dì Hứa.

Cửa nhà Tô Dập có vài cảnh sát trông coi, đối ngoại nói là bảo vệ hiện trường, thế nhưng sự thực thì nơi này đã được dọn dẹp sơ qua, mạt gỗ cùng miểng thủy tinh văng đầy đất đã được dọn dẹp, bàn kế kệ tủ ngả nghiên cũng được dựng lại, dấu vết còn lại chứng minh cuộc chiến hôm qua thực sự tồn tại chính là chiếc ghế dài bị phá hỏng cùng cửa sổ bị thủng một lỗ lớn.

Cũng may hôm qua chỉ bị phá hỏng phòng khách mà thôi, Tô Dập tiến vào phòng ngủ chính, phát hiện di ảnh ông lão vẫn như cũ không chút tổn hao thì không khỏi thở phào một hơi. Rút ba cây nhang đốt lửa rồi cắm vào lư hương, lẳng lặng nhìn di ảnh.

Thời gian cậu ở nơi này cũng không lâu lắm, vốn cho rằng mình cũng giống như ông lão, sẽ ở đây bình thản vượt qua một đời, thực không ngờ...

Vu Hãn Âm tiến vào nhìn thấy lư hương lượn lờ khói cùng di ảnh thì chắp tay xá một cái, sau đó nói: "Tiểu Dập, sau này sẽ có người tới chỉnh lại cửa sổ với cửa chính, có thứ gì quan trọng thì mang theo đi."

Tô Dập trầm mặc gật đầu, xoay người bắt đầu thu thập đồ đạc để dọn tới đặc vụ bộ môn.

Nói thật ra thì cũng không có gì để dọn, đồ rửa mặt bên kia đã có, quần áo được gấp lại, trong sự trợ giúp của Vu Hãn Âm cùng Bình Hạo Diễm gom lại mớ giấy bút cùng dụng cụ vẽ tranh, lúc này đội trưởng đội hình sự Tống Nghị có chút vội vã tiến vào.

Lúc vào cửa, anh nhìn trước nhìn sau kiểm tra xem gần đó có người hay không, sau đó nhìn cánh cửa bị đấm lõm một lỗ, ghế gỗ bị đập nát cùng cửa sổ chống trộm bị đục thủng, xụ mặt hỏi Vu Hãn Âm đang ngồi chồm hổm trên đất: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?! Lại là thứ quỷ quái kia à?"

Vu Hãn Âm bỏ giấy vẽ chưa dùng vào thùng, thờ ơ nói: "Đúng vậy, khi ấy con quỷ kia từ cửa sổ xông vào công kích bắt giữ chủ nhà. Đội trưởng chúng tôi liền đá văng cửa xông vào, giết quỷ cứu người."

"Con mẹ nó, đám quỷ kia khủng bố như vậy, dân chúng bình thường làm sao còn đường sống?!"

Tống Nghị căm tức mắng một câu, sau đó mới chú ý thấy Tô Dập thì cố gắng đè ép biểu tình âm trầm cứng ngắc của mình, mở miệng trấn an: "Cậu chắc là sợ lắm nhỉ, yên tâm đi, chuyện này đã giải quyết xong rồi, quỷ quái gì đó không cần sợ nữa..."

Vu Hãn Âm phốc một tiếng bật cười, lười biếng mở miệng: "Tống đội trưởng, Tô Dập hiện giờ đã là thành viên của đặc vụ bộ môn. Đúng rồi, tiền sửa cửa phiền Tống đội trưởng hỗ trợ báo cáo thanh toán nha."

Gương mặt Tống Nghị có chút vặn vẹo, sắc mặt lại càng kém hơn. Bất quá anh không nói gì, xoay người gọi điện cho cấp trên.

Bình Hạo Diễm cầm một chồng giấy vẽ, len lén quay đầu liếc nhìn Tống Nghị đang gọi điện thoại, nhỏ giọng hỏi Vu Hãn Âm: "Anh, Tống đội trưởng đó trước đó không phải vẫn không tin quỷ quái này nọ à? Anh đã làm gì vậy?"

Vu Hãn Âm nhe răng cười: "Anh dùng la thiên lăng trói anh ta lại, ý chí cũng rất kiên định, mới đầu cho là anh dùng trò ảo thuật, thế nhưng sau vài giờ thì bắt đầu biết điều. Sao, em muốn thử à?"

Bình Hạo Diễm im lặng, bắt đầu hối hận vì sao mình lại hỏi vấn đề ngu xuẩn này.

Khương Tu Hiền lắc lư từ trên lầu chạy xuống, mái tóc vàng chóe làm ánh mắt Tống Nghị nhức nhối.

"Wow, nhiều đồ vậy à?" Khương Tu Hiền ló đầu vào, nhìn đống thùng chứa giấy vẽ mà kinh ngạc.

Tô Dập ngẩng đầu nhìn, mím môi nhỏ giọng nói: "Thực ra thì mấy thứ này để lại đây cũng được..."

Vu Hãn Âm vỗ vỗ một thùng đã chất đầy, cười nói: "Không sao, cứ dọn hết đi, anh đoán em không có nhiều cơ hội quay lại đây đâu. Đúng rồi, quyển tập vẽ kia đã giúp em chỉnh lý lại, anh có nhìn một chút, vẽ đẹp lắm.

Khương Tu Hiền thoải mái ôm lấy thùng giấy, cười hì hì tiếp lời: "Quả thực là rất đẹp, chỉ tiếc là không có mặt tụi anh."

Tô Dập cúi đầu vuốt phẳng một tờ giấy vẽ, nhẹ giọng nói: "Em không giỏi vẽ người."

Khương Tu Hiền kinh ngạc chớp mắt: "Cơ mà không phải em vẽ đội trưởng rất đẹp à? Suất muốn chết luôn a."

Tô Dập im lặng bỏ giấy vào trong thùng, Vu Hãn Âm ở bên cạnh liếc nhìn Khương Tu Hiền, châm chích: "Em không nói chuyện người ta cũng không nghĩ em bị câm đâu."

Nghe vậy, Khương Tu Hiền nhún vai, cười hì hì ôm thùng chạy xuống lầu.

Chờ Khương Tu Hiền biến mất ở cửa, Vu Hãn Âm cầm xấp giấy vẽ xốc lại cho ngay ngắn, mở miệng: "Lúc ở Thiên Huyền Tông, Khương Tu Hiền bị huấn luyện thành tử sĩ nên có vài thói quen không tốt cho lắm. Lúc Nghệ Tu mới dẫn cậu ta rời khỏi Thiên Huyền Tông, cậu ta cứ hệt như con nhím vậy, bây giờ đã tốt lắm rồi, bất quá vẫn còn di chứng. Tiểu Dập đừng quá để ý, người nào mới gia nhập ngành cũng bị cậu ta châm chích như vậy hết, chờ sau này quen thuộc là tốt thôi."

Tô Dập dừng lại động tác, ngầng đầu nhìn Vu Hãn Âm.

Cậu không để ý Khương Tu Hiền nói như vậy, nghĩ một chút mới mở miệng hỏi: "Thiên Huyền Tông? Đó là tông môn gì? Trước kia Nghệ Tu là người của tông môn này à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui