Âm Dương Nhãn

Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay C thị, Nghệ Tu kéo chụp mắt, moi Tô Dập bị âm thanh radio đánh thức ra khỏi thảm. Nhìn Tô Dập ngơ ngác dụi mắt, Nghệ Tu thấp giọng nói: "Chúng ta tới rồi."

Vừa xuống máy bay, mặc dù đã vào tháng mười nhưng không khí nóng bức ở phương nam vẫn phả vào mặt. Nghệ Tu cởi áo khoác lộ ra chiếc áo sơ mi chữ T mặc bên trong, cùng Tô Dập đi lấy hành lý đã ký gửi rồi kéo vali ra ngoài, tìm người được chi nhánh phái tới đón.

Dọc theo đường đi có không ít người tới lui nhịn không được liếc nhìn hai người, Nghệ Tu cùng Tô Dập một người cao một mét tám mươi mấy, thân hình cao lớn, bắp thịt rắn chắc, ấn tượng nhất chính là gương mặt tuấn mỹ đầy tính công kích. Mà Tô Dập thì lùn hơn Nghệ Tu một cái đầu, da thịt trắng nõn, mặt mũi tinh xảo. Người không biết vừa thấy liền tưởng là hai minh tinh.

Không ít người dùng điện thoại chụp vài tấm, sau đó quay đầu tìm kiếm camera cùng nhóm fan hâm mộ nhưng chỉ thấy những người khác cũng đang cầm di động như mình. Thậm chí còn hỏi mấy người giơ di động như mình là hai người kia là minh tinh nào, kết quả không ai biết.

Tô Dập đi theo sau lưng Nghệ Tu, cảm nhận tầm mắt từ bốn phương tám hướng soi tới, còn có ánh đèn flash lóe sáng. Cậu nhịn không được cúi đầu né tránh tầm mắt mọi người, rúc vào lưng Nghệ Tu.

Nghệ Tu nhíu mày, từ ba lô Tô Dập lấy kính râm ra đeo cho cậu, sau đó dùng áo khoác vắt trên tay mình trùm lên đầu cậu, bản thân anh cũng đeo kính, vừa che chắn cho Tô Dập vừa ôm vai cậu đi ra ngoài.

Có vài nữ sinh kích động tiến tới cầm sổ nói: "Xin hỏi hai anh có phải là minh tinh không? Có thể ký tên cho bọn em không?"

Nghệ Tu nhíu mày, lạnh giọng mở miệng: "Không phải, tránh ra."

Nhóm nữ sinh sửng sốt, bị khí thế lạnh băng trên người Nghệ Tu dọa sợ tới không dám mở miệng. Nghệ Tu ôm Tô Dập vòng qua đám nữ sinh, sải bước đi ra ngoài.

Người tới đón là hai nam nhân, một trung niên một trẻ tuổi. Thấy Nghệ Tu đi tới phía bên này, ánh mắt nam trung niên sáng lên, lập tức dẫn người trẻ tuổi đang giơ bảng hiệu tiến tới đón, mỉm cười đưa tay về phía Nghệ Tu: "Nghệ đội trưởng, hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh tới C thị! Vị này chính là Tô tiên sinh đúng không? Tôi họ Hoàng, Nghệ đội trưởng cứ gọi tôi là Lão Hoàng là được rồi. Người bên cạnh là đồng nghiệp Tiểu Từ của tôi, có chuyện gì xin chứ phân phó!"

Nghệ Tu thấy xung quanh không có người mới buông tay Tô Dập, đưa tay tới bắt tay nam trung niên, lời ít ý nhiều mở miệng: "Xin chào, đây là Tô Dập, chúng ta tới khách sạn trước rồi hãy nói."

Lão Hoàng vội vàng đưa tay về phía Tô Dập: "Xin chào xin chào, Tô tiên sinh, xin cứ gọi tôi là Lão Hoàng."

Tô Dập kéo chiếc áo khoác trùm trên đầu xuống, nhìn bàn tay đưa tới trước mặt mình mà sửng sốt, tay phải theo bản năng siết chặt tay cầm vali, mím môi không nhúc nhích.

Bầu không khí trở nên cứng ngắc, Lão Hoàng là người nhạy bén, nhìn một cái liền phát hiện không đúng, lập tức tiến tới hai bước giơ tay thuận thế đoạt lấy vali của Tô Dập, cười ha hả: "Để tôi xách vali giúp Tô tiên sinh đi."

Tô Dập còn chưa kịp phản ứng thì vali đã bị đoạt đi. Người trẻ tuổi đứng bên cạnh thấy vậy cũng tiến tới muốn cầm lấy vali của Nghệ Tu, bất quá bị Nghệ Tu tránh đi.

"Được rồi, tôi tự xách được rồi." Nói xong anh vỗ đầu Tô Dập một cái, kéo cậu đi ra ngoài.

Lão Hoàng kéo vali của Tô Dập đi ở phía trước, dẫn đường tới chỗ chiếc SUV màu đen ở bãi đậu xe. Bỏ hành lý vào cốp sau, Nghệ Tu cùng Tô Dập ngồi ở ghế sau, chiếc SUV đen vững vàng chạy ra ngoài.

Lão Hoàng lái xe từ kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi phía sau, cười ha hả nói: "Khách sạn của hai vị là khách sạn năm sao ở Lâm Hải, ở đó có phòng tổng thống ở tầng cao nhất có thể ngắm cảnh biển rất đẹp! Hơn nữa cũng gần bến tàu tới bí cảnh Nam Hải, đến khi đó có thể nhanh chóng tới bến tàu. Hiện giờ bí cảnh Nam Hải mở ra, C thị nhất thời xuất hiện rất nhiều người của huyền môn, khách sạn cũng không dễ đặt..."

Mắt thấy Lão Hoàng thao thao bất tuyệt, dáng vẻ không có ý định dừng lại, Nghệ Tu mở miệng ngắt lời: "Có thể nói cho tụi tôi biết tình huống bí cảnh Nam Hải không?"

Lão Hoàng lập tức quay đầu nói: "Tiểu Từ đã đi rồi, để nó nói!"

Người trẻ tuổi tên Tiểu Từ này nhìn có chút ngốc, Lão Hoàng kêu một tiếng mới mở miệng: "Bí cảnh Nam Hải... chính là một mảnh di tích cổ chìm nghỉm dưới đáy biển được trận vây bảo hộ. Bên trong chủ yếu là di tích kiến trúc huyền môn thượng cổ, bất quá nhiều năm như vậy, thứ tốt ở bên trong đều bị đào khoét hết rồi..."

Lão Hoàng cảm thấy không đúng, lập tức ho khan một tiếng, liếc mắt hung hăng ngắt Tiểu Từ một cái.

Tiểu Từ im lặng một hồi mới chậm rãi nói tiếp: "Bất quá mỗi lần bí cảnh khép lại sẽ sản sinh ra một ít tài nguyên mới, vẫn đáng giá đi một lần. Cảnh sắc bên trong rất đẹp, có thể nhìn thấy nước biển xanh biếc trên đỉnh đầu cùng các đàn cá bơi lội, còn có rất nhiều san hô. Trong bí cảnh còn có một chợ giao dịch rất lớn, bên trong có rất nhiều pháp bảo cùng tài liệu tìm được từ di tích hoặc biển sâu, có thể ghé xem một chút."

Tiểu Từ khô khan nói, Lão Hoàng lập tức tiếp lời: "Nghe nói người của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông cũng tới, chỉ sợ lần này hai bên lại xung đột. Dĩ nhiên với thực lực của Nghệ đội trưởng thì không việc gì phải kiêng dè bọn họ, chỉ là nếu vì vậy mà phá hư tâm tình của ngài thì không tốt lắm..."

Tô Dập ngồi an tĩnh, tay đặt trong lòng bàn tay Nghệ Tu, lẳng lặng nhìn phong cảnh trắng đen lướt ngoài cửa sổ, thầm đánh giá thành phố xa lạ này. Nghệ Tu nắm tay Tô Dập, nhíu mày miễn cưỡng đè nén bực bội, tựa vào cửa sổ không nói tiếng nào.

Cũng may lão Hoàng một lần nữa liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện sắc mặt không mấy vui vẻ của Nghệ Tu thì nhanh chóng ngậm miệng, trong xe lập tức an tĩnh.

Chiếc SUV đen lẳng lặng tiến tới trước trong tiếng ca thâm tình phát ra từ radio, tới giao lộ thì quẹo một cái, chuyển qua tuyến đường duyên hải.

Trong vùng hải vực rộng lớn, kiến túc thấp thoáng dưới bóng hàng cây bên đường xuất hiện trong mắt Tô Dập.

Hôm nay thời tiết C thị rất tốt, trên bầu trời xám tro lơ lững vài đám mây trắng mịn, ánh mặt trời chiếu rọi mặt biển mênh mông gợn sóng màu xám đen giống như vẩy lên vô số mảnh vụn sáng rực, tựa như những ngọn đèn trên dòng minh hà*, đong đưa đong đưa theo từng cơn sóng. [dòng sông dưới âm phủ]

Tô Dập hơi mở to mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm, có khi nào ông lão cũng cầm một ngọn đèn trong số đó bồng bềnh trôi tới nơi này, rồi cập vào bến cảng nghỉ ngơi một chút hay không?

Cậu đưa tay nhẹ nhàng đè miếng ngọc bát quái lắc lư trước ngực, không chớp mắt an tĩnh tình tia sáng lấp lóe trên mặt biển một chốc.

Tựa hồ chú ý tới tình tự Tô Dập không đúng, Nghệ Tu nắm chặt tay cậu, nghiêng đầu hỏi thăm một chút.

Tô Dập quay đầu nhìn Nghệ Tu, lắc đầu một cái rồi nắm lại tay anh, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.

Vừa thấy biển thì khách sạn năm sao cũng không còn xa. Chiếc SUV đen nhanh chóng lái vào một khách sạn sang trọng, người phục vụ mang bao tay trắng tiến tới mở cửa xe, giúp bọn họ lấy hành lí rồi cung kính mời vào trong. Lão Hoàng tìm chỗ đậu xe, Tiểu Từ dẫn hai người tới quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng.

Vừa vào khách sạn, Tô Dập liếc mắt liền nhìn thấy một thác nước nhỏ từ trên đỉnh tòa núi giả đổ thẳng xuống dưới làm văng lên từng chùm bọt nước.

Tô Dập tiến tới vài bước đi tới lan can trồng đầy cây xanh nhìn xuống, chỉ thấy một cái đài dựng giữa lầu một và tầng trệt, không ít người đứng trên đài chụp hình, cái ao lớn bên dưới rộng hơn mười mét, mặt nước bị dòng thác chấn động lăn tăn gợn sóng, mơ hồ có thể nhìn thấy đàn cá chép bơi lội.

Nhìn nghiêng xuống thì dưới cầu thang lên đài có một phòng lớn, phòng này tựa hồ là phòng ăn buffet, còn bên cạnh là một loạt cửa hàng.

Tô Dập có chút suy nghĩ nhìn quanh một vòng, phát hiện mấy chỗ khách sạn tựa hồ vẫn luôn chỉnh sửa kiến trúc theo phong cách rất kỳ quái.

Nghệ Tu nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng xong, cầm thẻ cùng Tiểu Từ đi tới, nhìn thác nước đổ ào ào bên kia thì không có hứng thú thu hồi tầm mắt: "Chúng ta lên phòng cất đồ đi?"

Tô Dập gật đầu, vừa vặn lão Hoàng cũng từ cửa khách sạn đi tới, thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập xách hành lý muốn đi mà Tiểu Từ thì chỉ ngây ngốc đứng đó thì tức giận mà không có chỗ phát tiết. Ông trợn mắt trừng Tiểu Từ một cái, sau đó cười cười đưa tay muốn lấy hành lý trên tay Nghê Tu cùng Tô Dập: "Hai vị, để tôi xách hành lý lên..."

Nghệ Tu né tránh tay ông, chắn trước mặt Tô Dập nhàn nhạt mở miệng: "Không cần, chúng tôi trở về phòng nghỉ ngơi một chút, hai người về trước đi."

Bị đôi mắt phượng ác liệt của Nghệ Tu liếc một cái, lão Hoàng cứng đờ người, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói: "Vậy hai vị cần dùng xe không? Tôi cùng Tiểu Từ sẽ có mặt ngay."

Nghệ Tu khoát tay, tùy ý nói: "Không cần, hai người trở về đi."

Lão Hoàng đưa Nghệ Tu cùng Tô Dập tới cửa thang máy, tới cửa chậm rãi khép lại, số bắt đầu nhảy lên ông mới xoay người vỗ vai Tiểu Từ, tức giận nói: "Sao cậu lại ngốc như vậy hả, cậu có biết người ta là ai không hả? Đó chính là Nghệ đội trưởng của tổng bộ a! Uy danh hiển hách như vậy mà cậu chưa từng nghe tới à? Đó chính là tôn đại Phật có thể dùng tay không xé nát quỷ quái! Thấy khí thế của anh ta không, nếu anh ta mất hứng, đừng nói tiếp tục ở lại chi nhánh, trực tiếp xé xác cậu cũng không thèm chớp mắt nữa ấy!"

Tiểu Từ nhìn lão Hoàng, ù lì mở miệng: "Thế nhưng thoạt nhìn anh ta không phải người như vậy, anh ta không thích nịnh nọt, cũng không vui giận bất thường như lời đồn, chẳng qua khí thế hơi mạnh một chút mà thôi."

Lão Hoàng ngẩn người, sau đó vỗ vai Tiểu Từ: "Anh ta không phải người như vậy thì cậu không chịu nịnh bợ à? Có lãnh đạo như vậy chính là phúc của chúng ta, biết chưa? Đừng có mà được phúc cũng không biết phúc!"

Tiểu Từ xoa xoa vai không nói gì, chỉ trầm mặc đi theo lão Hoàng đang thở phì phò rời khỏi khách sạn.

Trong thang máy không ngừng lên cao, Nghệ Tu cúi đầu hỏi Tô Dập: "Em có ghét người vừa nãy không?"

Tô Dập lắc đầu, chậm rãi mở miệng: "Không có."

"Không ghét thì được rồi." Nghệ Tu yên lòng, xoa xoa đầu Tô Dập.

Khách sạn cao cấp này tổng cộng có hai mươi mốt tầng, phòng của bọn họ nằm ở tầng mười chín. Thang máy chậm rãi dừng lại ở tầng mười chín, cửa thang máy mở ra, hành lang rộng rãi trải kín thảm xuất hiện trước mặt. Nghệ Tu nhanh chóng tìm ra phòng mình, cà thẻ mở cửa, gian phòng rộng rãi sang trọng xuất hiện.

Nghệ Tu đóng cửa lại, kéo hành lý vào một gian phòng rồi nói với Tô Dập đang quan sát xung quanh: "Ngày mai bí cảnh Nam Hải mở ra mới cần lên thuyền, hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi."

Tô Dập gật gật đầu đi tới trước cửa sổ sát đất, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mặt kính, hơi nghiêng người nhìn về phía biển cả rộng mênh mông.

Cơn sóng phản chiếu ánh mặt trời lóng lánh lóe sáng kéo dài theo hướng mặt trần đang dần dần lặng xuống. Bầu trời cùng mặt biển tựa hồ không có ranh giới, mơ hồ nối liền, vài tòa đảo xám đen lẻ loi nằm giữa đại dương xám tro, yên lặng không lên tiếng.

Tô Dập thầm tính toán khoảng cách của đại dương này cùng vùng vịnh A thị mà cậu đã rắc tro cốt ông lão xuống.

Có phải ông lão cũng từng tới đại dương này, từ xa xa thưởng thức một mảnh ánh sáng sáng chói này không? Có phải ông đã tìm được được người nhà đã rời đi trước, hội họp với bọn họ không?

Tô Dập nhìn một hồi lâu rồi chậm rãi đứng thẳng người, thu hồi bàn tay đặt trên cửa sổ.

Ông lão đã chết, người chết như đèn tắt, cậu rốt cuộc tự lừa mình dối người cái gì chứ.

Thu hồi ánh mắt không nhìn mặt biển nữa, cậu lấy bảng vẽ cùng bút chì trong va li ra, ngồi trong sô pha an tĩnh vẽ, Nghệ Tu thì tới phòng gym tắm mồ hôi.

Đêm đó hai người lại nằm chung một giường, ước hẹn ngủ chung đáng lý ra sau đầu tháng đã xong rồi, thế nhưng Nghệ Tu cố ý giở trò để hành lý vào chung một phòng. Mà Tô Dập cũng không có phản ứng gì, tắm xong liền mặc quần áo ngủ ngoan ngoãn nằm trên giường.

Nghệ Tu thực thỏa mãn ôm Tô Dập, theo sức mạnh dần dần an tĩnh lại, anh cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Nghệ Tu cùng Tô Dập đã sớm ăn mặc chỉnh tề, mang theo dụng cụ cùng hành lý đi xuống lầu.

Lão Hoàng cùng Tiểu Tứ ngay từ sáng sớm đã chờ ở cửa khách sạn, lão Hoàng vội vàng ân cần tiến tới bỏ hành lý vào cốp xe, sau đó chạy tới bên cạnh mở cửa xe rồi mời hai người lên xe.

Nghệ Tu nhíu mày, liếc lão Hoàng một cái rồi nắm lấy cửa xe để Tô Dập lên trước, chính mình vòng qua bên kia lên xe. Chờ bọn họ lên xe rồi, lão Hoàng khởi động xe, đạp ga, chiếc SUV đen quẹo ra đường, lái thẳng tới bí cảnh Nam Hải.

"Hai vị, cần phải ngồi thuyền ra biển mới tới bí cảnh được, bí cảnh sẽ mở ba ngày hai đêm, hai buổi tối đều nghỉ trên thuyền." Vừa nói, lão Hoàng lộ ra biểu tình khó xử, len lén liếc nhìn sắc mặt Nghệ Tu qua kính chiếu hậu rồi mới nói: "Chỉ là tin tức tổng bộ truyền tới hơi muộn nên phòng có cửa sổ trên du thuyền chỉ còn phòng một giường lớn, nếu ngài không hài lòng thì tôi có thể tìm người phụ trách hỏi thăm một chút..."

Biểu tình Nghệ Tu nhìn không ra vui giận, bình tĩnh mở miệng: "Phòng một giường lớn cũng được, không cần rối rắm."

Lão Hoàng suy nghĩ nửa ngày, không phát hiện Nghệ Tu có dấu hiệu tức giận thì nhìn qua Tô Dập an tĩnh ở bên cạnh, thấy cậu cũng không có biểu hiện mất hứng mới hoàn toàn an tâm.

Xem ra vị Nghệ đội trưởng này rất dễ nói chuyện, tính khí cũng không coi là kém, cũng không đáng sợ như lời đồn.

Khách sạn cách bến tàu rất gần, rất nhanh đã lái tới nơi. Lão Hoàng đậu xe xong lập tức nhanh nhẹn lấy hành lý trong cốp ra, một đường xách hành lý dẫn nhóm Nghệ Tu đi tới một chiếc du thuyền to lớn sang trọng.

Đội cái nón cùng kính râm mà Nghệ Tu đội cho, Tô Dập ngẩng đầu nhìn du thuyền cao lớn, con thuyền tựa hồ đứng bất động, những con sóng đánh vào thân thuyền bắn lên bọt nước trắng xóa. Một chiếc thang cuốn thật dài nối liền thân thuyền và bến tàu, phía sau lan can sắt là đội ngũ xếp thành hàng dài, không ngừng có người được duyệt vé cầm theo hành lý bước lên thang cuốn, một đường đi lên.

Lão Hoàng định dẫn nhóm Nghệ Tu đi tới trước nhóm người đang xếp hàng, Nghệ Tu kéo ông lại nói: "Vé đâu?"

Lão Hoàng sửng sốt: "Tôi dẫn hai người trực tiếp đi lên, tới đó đưa vé là được."

Nghệ Tu khẽ nhíu mày, đoạt lấy hành lý trong tay đối phương, một lần nữa nói: "Vé."

Cho dù cách lớp kính râm, lão Hoàng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của đối phương chiếu rọi lên người mình. Bị khí thế của Nghệ Tu áp chế, lão Hoàng không dám lên tiếng nữa, nhanh chóng móc vé ra cho Nghệ Tu, sau đó nhìn Nghệ Tu kéo hành lý cùng Tô Dập tới đuôi đoàn người xếp hàng.

Lão Hoàng đứng im một chỗ ngây ngốc móc khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi, nhìn nhóm Nghệ Tu an tĩnh xếp hàng mà không khỏi cảm khái, lời đồn thật sự hại chết người!

Ông nhịn không được quay qua nói với Tiểu Từ: "Cậu nhìn kìa, nhân vật có thể đi ngang trong huyền môn, có thể hưởng được đãi ngộ cao cấp nhất cư nhiên lại nguyện ý xếp hàng như người bình thường, hoàn toàn không hề kiêu ngạo làm giá, bình dị dễ gần đến không ngờ."

Tiểu Từ đứng thẳng bên cạnh lão Hoàng, không nói lời nào.

Trong đội ngũ có người nhận ra lão Hoàng cùng Tiểu Tứ, người ở cuối đội xếp hàng cũng nhận ra Nghệ Tu, đội ngũ vốn an tĩnh nháy mắt xôn xao, vô số lời bàn tán vang lên.

"Nghệ Tu tới!"

"Ở đâu?"

"Ở cuối hàng kìa!"

Vô số người trong đội xếp hàng dáo dáo nhìn ra sau, nhìn thấy Nghệ Tu đeo kính râm đứng cuối hàng thì nháy mắt nổ tung, thật khó tin nhìn nhau, châu đầu ghé tai.

Nghệ Tu mặt không biểu cảm cầm hành lý đứng ở cuối hàng, thân mình cao lớn che chắn hết tầm mắt của nhóm người. Tô Dập nắm lưng áo sơ mi của Nghệ Tu, kéo thấp chiếc nón trên đầu, hơi thở cũng bình thường trở lại.

Đề tài thảo luận của đám người đang xếp hàng đã từ #Tin hot! Nghệ Tu xuất hiện ở bí cảnh Nam Hải# thành #Nghệ Tu thân là đội trưởng đặc vụ bộ môn cư nhiên xếp hàng#.

Đây là lần đầu tiên Nghệ Tu xuất hiện trước mặt huyền môn sau lần bạo thể hư hư thực thực ở quỷ quật lần đó. Trước đó tuy có tin Nghệ Tu dẫn người làm nhiệm vụ nhưng vẫn có người không tin, cho rằng đặc vụ bộ môn thả ra tin tức giả. Mà lần này anh xuất hiện trong đội ngũ tiến vào bí cảnh Nam Hải thì lời đồn cũng tự bị phá, không ít người phải ngậm miệng.

Đối mặt với Nghệ Tu, tâm tình của nhóm tán tu không thuộc về bất kỳ thế lực nào của huyền môn có chút phức tạp. Lời đồn quái vật vẫn luôn đi đôi với cái tên Nghệ Tu từ khi anh xuất hiện trong huyền môn, mọi người vừa hâm mộ vừa kinh sợ sức mạnh đáng sợ mỗi tháng phải bạo động một lần của anh. Hơn nữa có người trong Thiên Huyền Tông lén lút thổi gió, suy nghĩ ác ý thật sự có không ít.

Có không ít người ở sau lưng hả hê giễu cợt Nghệ Tu có sức mạnh khủng bố thì sao chứ, còn không phải có thể chết bất cứ lúc nào sao? Cũng có người đoán rằng tính cách Nghệ Tu vui giận bất thường, rất tàn bạo, thật ra thì đại đa số bọn họ còn chưa gặp mặt Nghệ Tu, thậm chí còn khinh thường cả đặc vụ bộ môn. Nếu có người nghi hoặc, bọn họ sẽ khinh thường bảo rằng, đó là do Thiên Huyền Tông nói, khẳng định là thật.

Thế nhưng lần đó ở quỷ quật, quỷ cấp mười một đột nhiên xuất hiện, là Nghệ Tu liều mạng bùng nổ sức mạnh suýt chút nữa đã bạo thể để cứu bọn họ. Huyền môn cũng không lớn, trừ bỏ tam đại tông cùng các gia tộc thì số còn lại chính là tán tu muốn tới thử vận may. Cho dù không tự mình tới quỷ quật thì cũng có thân bằng bạn hữu đi, người Nghệ Tu cứu trong quỷ quật tương đương với một nửa huyền môn.

Dĩ nhiên cũng có vài tên trí chướng cho rằng Nghệ Tu có sức mạnh lớn như vậy, đương nhiên phải cứu mọi người. Thế nhưng phàm là người có chút lương tâm thì không thể không cảm kích ơn cứu mạng, dù sao vô luận Nghệ Tu là người thế nào, anh cũng đã vì tiêu diệt quỷ cấp mười một mà suýt bạo thể chết!

Mà hôm nay, Nghệ Tu rõ ràng có thể dùng đặc quyền không cần xếp hàng, nhóm người huyền môn đã quen với loại đặc quyền này, cố tình anh lại xếp hàng như bọn họ. So với nhóm người của Thiên Huyền Tông trực tiếp lên thuyền trước đó, xúc cảm của mọi người lại càng phức tạp hơn.

Nghệ Tu kỳ thực không biết bọn họ suy nghĩ phức tạp như vậy, chẳng qua anh cảm thấy nếu trực tiếp tiến lên thì tất cả tầm mắt đều tập trung vào bọn họ. Anh thì không sao, thế nhưng anh sợ Tô Dập cảm thấy không thoải mái. Hiện giờ xếp hàng cũng bị chú ý nhưng anh có thể che chắn hết tầm mắt kia, có anh đứng trước, đại đa số mọi người sẽ không chú ý tới Tô Dập ở sau lưng anh.

Như vậy trọng điểm chú ý sẽ chính là anh chứ không phải anh cùng Tô Dập.

Chỉ cần có Nghệ Tu ở bên cạnh, Tô Dập sẽ không khẩn trương, cảm giác hít thở không thông cũng giảm bớt rất nhiều. Ánh sáng trên người Nghệ Tu tỏa ra tựa hồ bao bọc lấy Tô Dập vào lĩnh vực của mình, tách thành một thế giới nhỏ. Chút dư quang kia Tô Dập có thể nhịn được, cậu bình tĩnh im lặng đi theo phía sau Nghệ Tu.

Nghệ Tu đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay đang túm lấy áo mình của Tô Dập, kéo cậu như người trong suốt chầm chậm di động tới trước.

Tựa hồ có tôn đại Phật Nghệ Tu xếp hàng ở phía sau, động tác của người xét vé cũng nhanh hơn hẳn, đoàn người cũng không dám kì kèo, xách hành lý nhanh chóng bước lên thang cuốn, sau đó quay đầu lại dáo dác nhìn về phía Nghệ Tu vẫn còn đang xếp hàng. Người tới sau cũng không dám xếp sau Nghệ Tu, chỉ thấy hàng bên cạnh thật sự quá dài mới run lẩy bẩy cẩn thận đi tới xếp sau Nghệ Tu hai ba mét, không ai dám băng qua khe hở này.

Lúc nhóm Tử Vi Tông hơn hai mươi người hi hi ha ha xuất hiện thì đội ngũ xếp hàng lên du thuyền đã rất dài, mà bọn họ thì không để tâm tới đội rồng rắn dài mấy chục mét này mà đi dọc theo hàng đi thẳng tới chỗ thang cuốn.

Nghệ Tu ở cách bọn họ một đoạn, cũng cách thang cuốn một đoạn. Mắt thấy nhóm người này sắp trì hoãn hiệu suất, Nghệ Tu nhịn không được nhướng mày lạnh giọng mở miệng: "Này, tụi mày không thấy người ta xếp hàng à? Đi ra sau xếp hàng!"

.*.

******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui