Âm Dương Nhãn

Trên quảng trường náo nhiệt, mọi người len lén đánh cuộc xem rốt cuộc tông môn nào sẽ đấu giá thắng, các thế lực trên nóc nhà rối rít sửng sốt nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Chỉ thấy sau một khung cửa sổ nhà đá, một người nam trung niên để râu đen nhàn nhạt nói: "Tại hạ là Vương Chí Văn của Luyện Khí Môn, hi vọng chủ nhân la bàn có thể cẩn thận suy nghĩ một chút."

Luyện Khí Môn?!

Quảng trưởng lập tức xôn xao, các thế lực trên nhà đá trố mắt nhìn nhau. Mà trên đài, Chu Ngưng Nhi cũng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ lại có phương phức ra giá như vậy.

Vì cảm thấy nhàm chán, Nghệ Tu đã nghiêng người nằm trên nóc nhà đá, lúc này cũng ngồi dậy, ánh mắt quét nhìn Vương Chí Hoa dửng dưng đứng bên cửa sổ cùng Quách Phi Minh, Nhâm Tinh Hỏa không ngừng biến đổi sắc mặt, khóe miệng nhếch lên thật cao.

Tô Dập khó hiểu nhìn Nghệ Tu vừa ngồi bật dậy, mà Nghệ Tu thì thích thú cười một tiếng, nói với Tô Dập: "Luyện Khí Môn là một tổ chức mới hình thành mấy năm gần đây, là một nhóm luyện khí sư cùng trận văn sư tự do mạnh mẽ, danh tiếng rất lớn. Nếu cái la bàn này bị người của luyện khí môn cướp đi thì coi như danh tiếng của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông đều trở thành giá y cho Luyện Khí Môn, lần này có trò hay để xem rồi."

Tô Dập quay đầu nhìn Quách Phi Minh cùng Nhâm Tinh Hỏa, lại nhìn Vương Chí Văn đứng bên cửa sổ, có chút khó hiểu nghiêng đầu.

Người bên dưới bàn luận sôi nổi, Chu Ngưng Nhi thấy tình cảnh không thể nào khống chế, liền vội vàng mở miệng: "Vị tiền bối Luyện Khí Môn này, giá cả ngài đưa ra cần phải tiến hành trao đổi với người bán mới có thể xác nhận, hiện giờ giá đấu giá là chín mươi triệu, nếu như có giá cao hơn..."

Quách Phi Minh sắc mặt đen xì lạnh lùng quét ánh mắt sắc như dao nhìn Vương Chí Văn khí thế trầm ổn, phẫn nộ nói: "Thiên Huyền Tông trả một trăm triệu!"

Một trăm triệu!

Dưới đài ùa lên tiếng kinh hãi, tiếng khiếp sợ cùng bàn luận sôi nổi. Cái giá này thực sự không đáng để mua một cái la bàn tầm bảo, thế nhưng đấu giá đã tiến hành, đã không còn là vấn đề đáng hay không đáng nữa.

Vương Chí Văn vẫn bình ổn như cũ, cũng không lên tiếng kêu giá. Mà Nhâm Tinh Hỏa thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Quách Phi Minh, đang định tiếp tục đẩy giá thì Chu Ngưng Nhi ở trên đài đột nhiên nhìn thấy người bên cạnh ra dấu, cô làm động tác tay xin tạm ngừng, nũng nịu nói: "Xin các vị chờ đợi một chốc, giá của tiền bối Luyện Khí Môn đưa ra đã có kết quả trao đổi."

Nói xong, cô thu hồi pháp khí giống như micro, đi tới rìa đài đá ngồi xổm xuống, trao đổi với nhóm người Nam Uyên Các.

Xem tình thế thì tựa hồ Luyện Khí Môn có hi vọng a?

Sắc mặt Quách Phi Minh cực kỳ khó coi, Nhâm Tinh Hỏa cũng nhíu mày, nhìn Chu Ngưng Nhi nói chuyện với người kia mà trầm mặc.

Tô Dập quay đầu hỏi Nghệ Tu: "Anh nói xem người kia sẽ chọn một trăm triệu hay năm mươi triệu kèm ba món pháp khí?"

Nghệ Tu híp mắt phượng: "Khó nói, nếu xét về giá trị thì ba món pháp khí đỉnh thiên cũng chỉ có giá một hai chục triệu mà thôi, khẳng định là một trăm triệu lớn hơn. Thế nhưng theo lời Nhâm Tinh Hỏa thì người tìm thấy la bàn tựa hồ không có thế lực, cầm một trăm triệu phỏng chừng có chút phỏng tay. Hơn nữa từ trước tới nay mắt của luyện khí sư vẫn luôn cao hơn đầu, cơ hội đặt pháp khí theo yêu cầu không nhiều, huống chi này còn là người của Luyện Khí Môn... để xem xem người kia chọn thế nào, nếu thông minh thì đại khái sẽ chọn Luyện Khí Môn."

Tô Dập nghi hoặc hỏi ngược lại: "Làm vậy không sợ đắc tội Thiên Huyền Tông với Tử Vi Tông sao?"

Nghệ Tu thấp giọng cười, xoa đầu Tô Dập: "Đó cũng là chỗ tốt của không có thế lực. Nếu lựa chọn Luyện Khí Môn, Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông sẽ dồn bất mãn vào Luyện Khí Môn, mà người kia thì chỉ cần một nơi bí mật né tránh một thời gian, chờ sóng gió qua rồi thì còn ai nhớ tới hắn nữa chứ?"

Mọi người đều đặc biệt chú ý tới tình huống trò chuyện bên Chu Ngưng Nhi. Rất nhanh, bọn họ thấy chân mày Chu Ngưng Nhi hơi nhíu lại, gật đầu một cái, nhất thời trong lòng căng thẳng, hiểu được đã có kết quả!

Quả nhiên, Chu Ngưng Nhi đứng dậy cầm pháp khí micro, cũng không vòng vo mà trực tiếp mở miệng: "Chúc mừng tiền bối Luyện Khí Môn, người bán đồng ý lấy năm mươi triệu cộng thêm hai kiện pháp khí phòng vệ và một món pháp khí công kích theo yêu cầu để đổi la bàn, đấu giá chấm dứt! Phiên đấu giá lần này kết thúc, xin mời các vị đã đấu giá vật phẩm trước đó tới nhà đá cứ điểm của Nam Uyên Các tiến hành giao dịch, cám ơn mọi người đã ủng hộ hội đấu giá của Nam Uyên Các chúng tôi!"


Phỏng chừng Chu Ngưng Nhi sợ người của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông không giành được la bàn sẽ giận cá chém thớt lên Nam Uyên Các, vì thế nhanh chóng nói xong lời kết rồi vội vàng đi xuống đài.

Rất nhiều người còn chưa kịp hồi phục tinh thần khỏi trận tranh đấu kịch liệt của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông, thật không ngờ cuối cùng là có kết quả như vậy. Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng sẽ là người của Thiên Huyền Tông hoặc Tử Vi Tông giành được, kết quả lòi ra một con ngựa đen cướp ngang.

Thành công cướp được la bàn, Vương Chí Văn cười nhạt, cũng không làm ra hành động làm người ta chú ý, trực tiếp xuống lầu đi tới cứ điểm Nam Uyên Các.

Nghệ Tu cười ha hả một tiếng, đứng thẳng dậy duỗi người, sau đó trong ánh mắt mọi người cười lớn: "Không tệ, xuất sắc, màn kịch này tôi thích."

Tô Dập an tĩnh đứng dậy, Nghệ Tu trực tiếp đưa tay cõng Tô Dập nhảy vụt xuống con đường trống trải, sau khi vững vàng đáp xuống đất mới buông Tô Dập xuống, sải bước dẫn cậu rời đi.

Hơn mười người của Thiên Huyền Tông tĩnh mịch đứng trên nhà đá, sắc mặt Quách Phi Minh tái mét.

Sắc mặt của Nhâm Tinh Hỏa ở đối diện cũng không dễ nhìn, hắn lạnh lùng liếc nhìn nhóm Vương Chí Văn đang đi về phía nhà đá của Nam Uyên Các, sau đó giễu cợt liếc nhìn Quách Phi Minh một cái rồi dẫn người của Tử Vi Tông nhảy xuống nhà đá.

Quách Phi Minh hít sâu một hơi, đây đã không biết là lần thứ mấy hắn phải cố dằn xuống tâm tình hỗn loạn. Không thèm nhìn đám Vương Chí Văn đang đi về phía nhà đá Nam Uyên Các, trực tiếp ngoắc tay dẫn người Thiên Huyền Tông rời đi.

Phiên đấu giá cứ ngỡ là long tranh hổ đấu cư nhiên biến thành hài kịch rồi cứ vậy kết thúc.

Phiên đấu giá tạm thời kết thúc, đám người tập trung ở khu vực này cũng bắt đầu tản đi. Không ít người có đầu óc kinh doanh thừa dịp đám đông vẫn chưa hoàn toàn giải tán tùy tiện bày hàng lớn tiếng rao bán, nhất thời hấp dẫn được sự chú ý của không ít người, kiếm được tiền đầy túi.

Bên kia, kịch vui cũng xem xong rồi, cũng không còn nơi nào khác muốn đi, vì thế Nghệ Tu cùng Tô Dập liền chuẩn bị quay về du thuyền sớm.

Sau khi ướt sũng nước quay về thuyền, hai người nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tiếp đó liền làm ổ trong phòng.

Tô Dập ngồi trên giường, cầm bức tượng gỗ nhỏ lăn qua lộn lại nghiên cứu, mà Nghệ Tu thì lười biếng dính lấy Tô Dập, nếu không ôm cậu vào lòng thì gối đầu lên ngực cậu, lười biếng nhìn bộ phim tiên hiệp trên TV.

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua màn cửa dần dần trở thành màu da cam, sau đó chuyển thành màu xanh đậm. Mặc dù trong mắt Tô Dập đều là màu xám tro nhưng cậu có thể nhìn ra ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần trở nên mờ tối. Chạng vạng tối, Nghệ Tu làm ổ trong phòng lười vận động, Tô Dập thì không thích ra ngoài, hai người liền gọi mang buổi tối tới phòng, an tĩnh nằm trên giường tiêu thời gian buổi tối, sau đó thì tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Nghệ Tu cùng Tô Dập từ sớm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, rương hành lý để trong phòng chuẩn bị sẵn sàng xuống thuyền.

Bọn họ xuống phòng tự phục vụ, trong phòng đã không có ít người tới ăn sáng, tất cả đều đang xôn xao thấp giọng nghị luận chuyện phát sinh hôm qua, không rảnh chú ý tới Nghệ Tu cùng Tô Dập vừa đi vào.

Nhóm người Thiên Huyền Tông ngồi trong bầu không khí áp suất thấp, ba một tiếng, Quách Phi Minh mặt không biến sắc đặt ly nước xuống, dẫn một đám người phần phật rời đi. Nhâm Tinh Hỏa ngồi góc bên kia nhìn theo bóng lưng Quách Phi Minh, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, liếc nhìn hai người trẻ tuổi ngồi bên cạnh.

Hai người kia rất hiểu ý nhau, cùng bưng dĩa rỗng đi tới khu tự phục vụ, vừa gắp thức ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện: "Cứ vậy để đám Luyện Khí Môn kia cướp lấy la bàn tầm bảo sao? Đúng là không nuốt trôi nổi cơn giận này mà, hai đại tông môn cứ vậy bị người ta mang ra làm đá lót đường..."

Một người trẻ tuổi khác "nhỏ giọng" nói: "Aiz, đá lót đường gì chứ, nếu không có Luyện Khí Môn thì chúng ta cũng không giành được la bàn, bên kia ra tới một trăm triệu a! Nghĩ đi nghĩ lại thì không bằng cứ để Luyện Khí Môn cướp..."

Người nọ im bặt, tựa hồ phát hiện vừa nãy mình quên hạ thấp giọng nên có chút sợ hãi nhìn nhìn xung quanh, có chút cứng ngắc lúng túng mỉm cười với những người đang nhìn mình, sau đó ảo não nhanh chóng trở về chỗ đoàn người Tử Vi Tông.


Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại có ấn tượng là Thiên Huyền Tông vốn đã chắc chắn ẵm được la bàn, ngay cả Tử Vi Tông cũng không giành nổi.

Nhìn hai người trẻ tuổi kia về chỗ ngồi, khóe miệng Nhâm Tinh Hỏa nhếch lên một tia cười lạnh.

Nghệ Tu cùng Tô Dập ở một bên an tĩnh ăn sáng không hề chú ý tới đợt sóng ngầm mãnh liệt bên này, chỉ nhanh chóng lấp đầy bụng rồi quay về phòng, chờ đợi du thuyền cập bờ.

Rất nhanh đã tới tám giờ, du thuyền an tĩnh bồng bềnh trên vùng đại dương bắt đầu khởi động máy, chậm rãi di chuyển về phía đất liền.

Chín giờ rưỡi, du thuyền đúng giờ cập bến tàu. Tô Dập an tĩnh ngồi trên sô pha đọc sách hơn một tiếng chậm rãi gấp sách lại, cùng Nghệ Tu tinh thần sáng láng kiểm tra lần cuối xem có bỏ sót đồ đạc gì hay không, sau đó kéo hành lý ra khỏi phòng, cùng biển người đông đảo đi trên boong.

Bọn họ đặt vé máy bay trở về A thị lúc một giờ chiều, vì thế phải tới sân bay sớm hơn mới được.

Thang cuốn tự động được dựng lên, nhóm người kẹt ở lối ra vào thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập kéo hành lý đi tới thì rối rít nhường đường, để bọn họ cùng người của Thiên Huyền Tông, Tử Vi Tông đi trước.

Nghệ Tu cũng không khách khí, trực tiếp cùng Tô Dập đi tới trước. Thang cuốn tự động đã sẵn sàng, nhóm Quách Phi Minh đã xuống du thuyền. Nhâm Tinh Hỏa đang định xuống, thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập sải bước đi tời thì mỉm cười nhường lối: "Nghệ đội trưởng đi trước đi."

Nghệ Tu liếc mắt nhìn đối phương, trực tiếp kéo Tô Dập bước lên thang cuốn, đi xuống bờ.

Nhâm Tinh Hỏa cười một tiếng rồi mới dẫn nhóm Tử Vi Tông bước lên thang cuốn, theo sau Nghệ Tu.

Lão Hoàng sớm đã dẫn Tiểu Từ tới chờ ở bến tàu, vừa thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập kéo va li từ trên thuyền xuống thì lập tức nghênh đón. Sau khi ý định nhận lấy hành lý bất thành, lão Hoàng vội vàng dẫn hai người đi tới chỗ chiếc SUV đen quen thuộc đang đậu.

Lão Hoàng ngồi ở ghế lái, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi bến tàu, đồng thời cẩn thận hỏi: "Nghệ đội trưởng, thời gian máy bay của hai vị cất cánh là một giờ hai mươi lăm phút, tôi biết một nhà hàng cách sân bay khá gần, hay là chúng ta tới đó ăn trưa rồi hẵn tới sân bay?"

Nghệ Tu cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không cần, tôi với Tô Dập tùy tiện ăn chút gì đó ở sân bay là được rồi."

Lão Hoàng len lén quan sát hai người qua kính chiếu hậu, phát hiện biểu tình quả thật không hề miễn cưỡng mới gật đầu biểu thị đã hiểu, trực tiếp lái xe thẳng tới sân bay.

Thời gian vừa tới, chuyến bay của bọn họ liền đúng giờ cất cánh, vững vàng trở lại A thị.

Sau khi xuống máy bay, bọn họ kéo hành lý đi không bao lâu thì thấy Mao Thiên Tuyến mặt mày tươi cười vẫy tay đứng chờ.

Mao Thiên Tuyền dẫn hai người tới bãi đậu xe: "Hãn Âm bận quá, nhất thời không có cách nào phân thân nên chị tới đón hai đứa."

Nghệ Tu gật đầu: "Đi thôi, trở về vừa vặn tới giờ cơm."

Mao Thiên Tuyền dẫn hai người tới cốp xe cất hành lý rồi bắt đầu lên xe, khởi hành vào nội thành thành phố.

Trong tiếng ca vui tươi từ radio, Mao Thiên Tuyền vừa lái xe vừa nói: "Hình như Hãn Âm tìm được chút đầu mối về Nghê Hồng Vân, gần nhất vẫn luôn tra cứu đủ loại tài liệu. Chuyến này đội trưởng với Tiểu Dập đi bí cảnh Nam Hải có thu hoạch được gì không?"


Nghệ Tu lắc đầu: "Là tụi tôi tìm thấy đầu mối ở bí cảnh Nam Hải nên gọi về báo cho Vu Hãn Âm."

Mao Thiên Tuyền ngẩn người, thấp giọng nói: "Bí cảnh Nam Hải... cư nhiên có liên quan với quỷ thần?"

Tô Dập ngồi hàng sau ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sườn má Mao Thiên Tuyền.

Tựa hồ phát hiện tầm mắt Tô Dập, lúc chờ đèn đỏ cô quay đầu lại nhìn Tô Dập, mỉm cười trấn an: "Hãn Âm nói với bọn chị, trước mắt còn có anh Vưu, Phái Tuyết với Tu Hiền biết chuyện ánh mắt của em. Yên tâm đi Tiểu Dập, giống như Phái Tuyết đã nói, cho dù không phải em thì cũng sẽ có người mang theo sức mạnh này xuất thế. Nói không chừng đôi mắt là em lại là chuyện tốt."

Mao Thiên Tuyền nhớ rõ, lúc Đỗ Phái Tuyết nói xong, nhóm Vu Hãn Âm cũng rất đồng ý. Quan trọng nhất là cô cảm thấy, mặc dù bình thường Tô Dập im lìm không lên tiếng nhưng là người tâm tư tinh khiết.

Tô Dập im lìm gật đầu, trầm mặc không nói lời nào. Nghệ Tu quay qua nhìn cậu, an ủi nhéo nhéo lòng bàn tay cậu.

Mao Thiên Tuyền nhìn đèn đỏ trước mặt, ánh mắt xa xăm trở nên nhu hòa, cười nói: "Chị tin tưởng có thể vẽ ra những bức hình đẹp như vậy, Tiểu Dập nhất định chọn được lựa chọn đúng với tâm ý của mình.

Tô Dập sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Nghệ Tu, phát hiện anh cũng đang mỉm cười nhìn mình.

Nghệ Tu nắm tay cậu, thấp giọng nói: "Tụi anh sẽ luôn đứng bên cạnh em."

Tô Dập chớp chớp mắt, một dòng nước ấm lan tràn trong lòng, ầng ật dâng lên đầy ắp, vững vàng bao bọc lấy trái tim cậu.

Có chút xa lạ, thế nhưng thật ấm áp.

Cậu trở tay lại nắm chặt tay Nghệ Tu, nghiêm túc lại trịnh trọng gật đầu.

Sau khi trở lại đặc vụ cao ốc, bọn họ và nhóm Vu Hãn Âm trao đổi đơn giản một chút, quyết định sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này. Tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông sắp cử hành vào cuối tháng mười, bây giờ cách ngày trên thiệp mời chỉ còn khoảng một tháng, gần nhất Nghệ Tu vẫn luôn kéo Tô Dập cùng xem bản đồ Hạo Ca Tông, quyết định thừa dịp này thăm dò tìm kiếm trong nội bộ Hạo Ca Tông.

Những người còn lại vẫn không biết nội tình, Kỷ Bạch Tình không quá hiểu mấy chuyện này nên trước khi mọi chuyện sáng tỏ, nhóm Vu Hãn Âm quyết định sẽ không nói, sợ cô lại lo lắng. Mà Bình Hạo Diễm thì gần nhất vẫn cắm đầu mê mệt với chuyện nghiên cứu, căn bản không nhận ra bọn họ có chuyện giấu diếm.

Vốn nhóm Tô Dập định an tĩnh vượt qua một tháng này đến khi tìm được đầu mối về Nghê Hồng Vân, hoặc đến khi tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông bắt đầu. Nào ngờ chỉ qua vài ngày, trong huyền môn đã xảy ra một chuyện hệ trọng.

Đoàn người Luyện Khí Môn lúc rời khỏi bí cảnh Nam Hải đã bị đánh lén, cưỡng ép cướp đi la bàn tầm bảo!

Mặc dù bận rộn, Vu Hãn Âm vẫn dành ra chút thời gian thăm dò rồi báo với nhóm Nghệ Tu: "Luyện Khí Môn quả thực bị người ta mai phục đánh lén, la bàn không bị cướp nhưng Luyện Khí Môn có người bị thương. Môn chủ Luyện Khí Môn cực kỳ tức giận, toàn lực truy tìm kẻ đánh lén, nghe nói đã có một ít đầu mối."

Nghệ Tu hứng thú hỏi: "Là ai?"

Vu Hãn Âm nhún vai: "Nghe đồn là Quách Phi Minh, đã có một ít bằng chứng chỉ hướng về phía bọn họ. Mặc dù Luyện Khí Môn vẫn chưa tỏ thái độ nhưng hiện giờ cả huyền môn mơ hồ đã nhận định là người Thiên Huyền Tông vì không cam lòng, quá phẫn nộ nên đầu óc mê muội làm liều."

Nghệ Tu không ngờ lại nghe thấy đáp án này, anh nhướng mày thấp giọng nói: "Mặc dù Thiên Huyền Tông không có mấy người tốt nhưng cũng không phải là loại người như vậy..."

Vu Hãn Âm cười nói: "Người của Luyện Khí Môn cũng không ngu, mặc dù có chứng cớ chỉ về phía Thiên Huyền Tông nhưng ai biết bên trong có nội tình bí ẩn gì chứ? Nghệ tông chủ Thiên Huyền Tông không dễ đối phó, vì thế mặc dù rất phẫn nộ nhưng môn chủ Luyện Khí Môn vẫn không tùy tiện đắc tội."

Khóe miệng Nghệ Tu nhếch lên, cười giễu cợt: "Cho nên hiện giờ hai bên đang án binh bất động, xem xem ai nhảy ra trước đúng không?"

Người của huyền môn rất thông minh, phát hiện tình cảnh chuyện này không đúng liền im lặng chờ xem kịch vui. Thế nhưng kẻ não tàn cũng không ít, rất nhanh, thấy cục diện giằng co như vậy, sợ chuyện này cứ vậy không thể giải quyết liền nhịn không được nhảy ra.


Trong phòng làm việc của Vu Hãn Âm, nhóm Nghệ Tu đang cùng Vu Hãn Âm thảo luận những đầu mối thu thập được, Khương Tu Hiền ở bên ngoài gõ cửa, cười hì hì ló đầu vào nói: "Đội trưởng, anh Vu, có tin tức mới nhất về vụ Luyện Khí Môn bị tập kích, Tử Vi Tông đã phát trưởng lão tới Luyện Khí Môn rồi."

Tô Dập an tĩnh ngồi một bên ngẩn người, Tử Vi Tông?

Cậu không khỏi nhìn qua Nghệ Tu ở bên cạnh, mà Nghệ Tu thoạt nhìn cũng có chút kinh ngạc, nhướng mày nói: "Tử Vi Tông xía vào làm gì..."

Vu Hãn âm cười mà không cười nói: "Tử Vi Tông sao có thể không dính vào chứ, đây chính là cơ hội tốt để đả kích danh vọng của Thiên Huyền Tông. Xem ra thì người ra tay đánh lén rất có thể chính là Tử Vi Tông."

Nhớ tới Nhâm Tinh Hỏa vẫn thích dùng mấy loại thủ đoạn nhỏ, Nghệ Tu cảm thấy nếu thật sự là Tử Vi Tông ra tay để giá họa cho Thiên Huyền Tông thì cũng không có gì kỳ quái.

Vu Hãn Âm nói tiếp: "Anh chỉ cảm thấy kỳ quái là vì sao Nghê Nguyên Tư lại không ra tay ngăn cản Vi Tam? Chẳng lẽ là không ngăn được?"

Khương Tu Hiền cười hì hì chen vào một câu: "Không phải tế điển trăm năm sắp tới rồi à, phỏng chừng là không phân thân được đi."

Lời này rất có đạo lý, cũng đủ thuyết phục vì sao Vi Tam kích động phái người đi tới Luyện Khí Môn. Thế nhưng Vu Hãn Âm vẫn dành chút tâm nhãn dò xét hành tung Nghê Nguyên Tư, xác nhận khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở trong Hạo Ca Tông bận rộn chuẩn bị cho tế điển mới an tâm.

...

Khu thành cũ A thị, một chiếc xe nhỏ màu đen thực không tầm thường chậm rãi lái vào con đường chật hẹp, quẹo trái quẹo phải rồi dừng lại gần một tòa dân cư cũ kỹ.

Thế nhưng sau khi dừng lại thì không có ai xuống xem xe vẫn luôn mở máy, lẳng lặng dừng bên con đường chật hẹp.

Gánh hàng rong ở ven đường ngẩng đầu liếc nhìn chiếc xe kia một cái, thế nhưng cửa sổ dán lớp màn màu đen đậm nên không có cách nào nhìn thấu tình cảnh bên trong, mà người trung niên ngồi ở vị trí ghế lái cũng cực kỳ bình thường, không có chút nào đặc biệt.

Nhóm tiểu thương bán hàng rong cũng không quá chú ý, cho là đang chờ người, rất nhanh lại bắt đầu lớn giọng rao hàng.

Chiếc xe tựa hồ tách biệt thành hai thế giới với bên ngoài. Trong xe là nội thất cực kỳ sang trọng khác biệt với dáng vẻ bình thường bên ngoài. Thiết kế cách âm cực tốt ngăn cách toàn bộ âm thanh huyên náo bên ngoài, tiếng đàn cổ với âm điệu kéo dài được khuếch đại âm thanh tạo thành hiệu ứng cực kỳ tinh tế.

Một nam nhân thản nhiên ngồi ghế sau, người bọc một tầng áo khoác lông dày hơn người bình thường, tóc dài thả lỏng, ngón tay thon gầy tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve khấu bình an đeo trên cây sáo ngọc, tròng mắt đen láy cười chúm chím nhìn cảnh tượng bận rộn bẩn thỉu bên ngoài.

Nam nhân này chính là Nghê Nguyên Tư vốn đang bận rộn chuẩn bị tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông. Hắn quả thực không rảnh quản Vi Tam muốn làm gì, chỉ là nguyên do không phải vì chuyện tế điển.

Người trung niên yên lặng ngồi trên ghế lái hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại, mà Nghê Nguyên Tư cũng không nói lời nào, chỉ an tĩnh nhìn con hẻm tràn đầy hơi thở cuộc sống bon chen bận rộn ở bên ngoài, ánh mắt có chút suy tư.

Một lát sau, một bà bác tóc xoăn xách một cái túi đồ lớn cùng một thanh niên dáng dấp phổ thông đeo kính cận thận dày trông có chút gầy yếu xuất hiện trên đường, tựa hồ đang đi tới tòa dân cư.

Thanh niên xách hai túi đồ an tĩnh đi theo sau lưng bà bác, hoạt nhìn là con trai bà.

Ở trên đường, bà bác nhìn thấy một gánh hàng rong chất đầy chanh tươi thì dừng lại, đặt túi đồ trên tay xuống, cầm túi ny lon người bán đưa tới, vừa nói gì đó vừa thoăn thoắt lựa những quả chanh tròn trịa căng mọng nước.

Lúc bà lựa chanh, thanh niên cứ ngây ngốc đứng sau lưng bà, mặt không biểu cảm, cũng không nói lời nào, thoạt nhìn cực kỳ âm trầm, ngay cả gương mặt thực thông thường kia cũng làm người ta cảm thấy không quá thoải mái.

Ánh mắt Nghê Nguyên Tư rơi vào người bọn họ, cặp mắt hơi sáng lên. Ngón tay đang vuốt ve khấu bình an tạm ngừng một lát, nhịn không được nắm sáo ngọc gõ gõ lòng bàn tay, nụ cười khẽ nhếch trên khóe miệng không ngừng tăng lên.

Bà bác nhanh chóng lựa xong một túi chanh, trả tiền xong thì một tay xách túi đồ một tay xách túi chanh, cùng thanh niên đi lên lầu. Lại làm thêm một mối làm ăn, chủ sạp cao hứng cất tiền rồi tiếp tục lớn giọng rao hàng.

Không ai chú ý, chiếc xe màu đen đậu ven đường không biết từ khi nào đã lặng yên rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận