Âm Dương Nhãn

Nghe thấy cái tên đó, Phong Thanh Vi hơi tròn mắt nhìn Tô Dập, giống như là không thể tin, lại giống như bi thương hoài niệm.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: "Tôi là Phong Thanh Vi, không phải Tuyết Nhi. Quỷ thần đã chết từ rất lâu rồi, cho dù bây giờ sống lại thì cũng không phải là quỷ thần đã từng là Tuyết Nhi. Mặc dù tôi có kí ức của quỷ thần nhưng cuối cùng chỉ là Phong Thanh Vi có quỷ thần chi trí mà thôi, không phải quỷ thần."

Nói xong, ánh mắt trống rỗng của cô chuyển hướng về phía vầng trăng khuyết giữa bầu trời đêm. Ánh trăng không tính là sáng ngời nhẹ nhàng bao phủ lên người cô, cộng thêm đèn đuốc bên ngoài chiếu vào, quanh người cô tỏa ra làn khí tịch mịch rét lạnh thấu xương.

Cô lầm bầm nói: "Còn vấn đề hồi sinh.... tôi đã sớm quyết tâm vì thế nhân mà chết, việc vì phải dùng đại nạn để hồi sinh?"

Tô Dập an tĩnh nhìn cô: "Cô đã nói, chúng ta có sức mạnh của quỷ thần, không ai có thể giết chết chúng ta, vậy.... quỷ thần đã chết thế nào?"

Biểu tình trống rỗng của Phong Thanh Vi hơi cứng ngắc, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó.

Một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Quỷ thần sống ở quỷ vực, cả ngày làm bạn với quỷ quái, nội bộ quỷ quái kỳ thực rất đơn thuần, chính là thực lực vi tôn, mà cô ấy chính là thần của quỷ vực nên đã dưỡng thành cá tính rất đơn thuần. Hai người bọn họ đã tương ngộ dưới gốc lê hoa nở rộ, khi ấy quỷ thần rất thích chơi đùa ở ranh giới nhân giới cùng quỷ vực, đặc biệt yêu thích tiếng nhạc mà mình mơ hồ nghe thấy từ thành trì nhân giới, vì thế cô ngồi dưới gốc lê hoa, trúc trắc đàn cây đàn cổ mình tìm thấy trong một tòa thành trấn bị quỷ quái chiếm cứ."

Trong ký ức, dưới cây lê hoa nở trắng như tuyết, thiếu nữ mặc váy đen tóc xõa dài, khóe miệng hơi cong cong, thích thú đùa nghịch với cây đàn cổ, khảy ra những tiếng nhạc đơn điệu. Một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa lê trắng như tuyết lả tả rơi rụng, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn tay cầm trường kiếm đi tới.

- --- Xin hỏi tục danh của cô nương? Vì sao lại một mình ngồi ở nơi này khảy đàn, nơi này rất nguy hiểm, xin cô nương mau theo ta rời đi.

Ánh mắt Phong Thanh Vi xa xăm nói: "Khi đó Nghê Hồng Vân vừa thanh trừng quỷ quái trong tòa thành trấn kia xong thì gặp nàng, bọn họ cứ vậy quen biết. Dáng vẻ của quỷ thần không khác gì cô gái bình thường, chỉ là không biết nói chuyện, cũng không có tên. Hắn dạy quỷ thần nói chuyện viết chữ, lại đặt cho quỷ thần một cái tên, Tuyết Nhi. Sau đó, quỷ thần bị Nghê Hồng Vân mang về nhân giới, tiếp xúc với những thành phố chưa bị hủy, tiếp xúc với cuộc sống nhiều màu sắc ở nhân giới, tiếp xúc với con người ấm áp, nàng liền ở lại nhân giới, ở cùng với Nghê Hồng Vân."

- --- Lê hoa như tuyết, tại hạ gặp cô nương dưới gốc lê hoa, liền gọi cô nương là Tuyết Nhi đi.

- --- Tuyết, Nhi.... Tuyết Nhi.... tốt....

Thiếu niên chuyên chú kiên nhẫn nhìn thiếu nữ, nghe vậy thì lộ ra nụ cười thực đẹp mắt.

Nụ cười đó tựa hồ vẫn còn ở ngay trước mắt, âm thanh Phong Thanh Vi hơi khựng lại, qua một lúc mới nói: "Quỷ thần ở lại nhân giới lâu dài, quỷ môn không thể đóng lại, quỷ quái tràn ra quấy phá, thế nhưng quỷ thần không có cách nào từ bỏ nhân giới, vì thế nàng liền cùng Nghê Hồng Vân ra ngoài đánh chết quỷ quái, âm thầm trợ giúp mọi người. Trong nhận thức của nàng, quỷ quái ăn người và người ăn súc vật không có gì khác nhau, đều là bản năng thiên tính. Thế nhưng hôm nay nàng nghiêng về nhân loại, chỉ có thể cố gắng tìm điểm cân bằng giữa hai bên."

Phong Thanh Vi than thở: "Ý tưởng ngây thơ biết bao.... sau đó, thân phận quỷ thần bị phát hiện. Trong một đêm, tất cả nhân loại đều chuyển thành không đội trời chung với nàng, chỉ hận không thể lập tức giết chết nàng."

Một người nam nhân mặc y phục tế tử màu đen mặt lạnh đứng đối diện với Nghê Hồng Vân cùng thiếu nữ, trường kiếm nhắm thẳng về phía thiếu nữ đang ngây ngốc nhìn hắn ở phía sau lưng Nghê Hồng Vân.

- --- Vì tất cả sinh mạng đã chết trong tay lũ quỷ quái, vì tương lai nhân giới, giết nàng ta đi!

Ánh mắt Phong Thanh Vi mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị. Sau đó, nhân giới dốc hết sức lực tạo ra quỷ quật, vây nhốt quỷ thần ở bên trong. Nàng đã từng trợ giúp nhiều người như vậy, dạy bọn họ vẽ trận văn, phân biệt linh thực, chế tạo dược tề, nàng không chút nào giữ lại làm nhiều chuyện như vậy. Cuối cùng lại một thân một mình, bên người chỉ có vô số quỷ quái cùng đại quân do Nghê Hồng Vân lãnh đạo đối địch. Nàng là quỷ thần thống lĩnh quỷ vực, vốn không nên tiến vào nhân giới, từ khoảnh khắc hai bọn họ gặp gỡ, hết thảy đều sai rồi."

- --- Chịu chết đi! Ngươi trốn không thoát đâu!

- --- Thánh tử đại nhân! Giết quái vật đó đi! Trả thù vì tất cả mọi người!

Nam nhân mặc y phục tế tử mặt lạnh nhét trường kiếm vào tay Nghê Hồng Vân đang hoảng hốt.

- --- Nghê Hồng Vân, Thần Khải đã bói quẻ, chỉ có ngươi có thể giết chết nàng.... nghĩ tới những người đang ở phía sau ngươi, nghĩ tới thân phận của ngươi!

Phong Thanh Vi khẽ nhắm mắt lại: "Thật ra nàng đã sớm biết bọn họ mật mưu cái gì, thế nhưng nàng mặc cho hết thảy phát triển, cũng ở dưới gốc lê hoa mà lần đầu tiên hai bọn họ gặp gỡ... để Nghê Hồng Vân một kiếm xuyên tim, hoàn toàn biến mất. Quỷ quật mà nhóm phàm phu kia tạo ra mặc dù cứng rắn nhưng làm sao có thể vây khốn nàng được chứ? Phàm kiếm làm sao có thể giết chết nàng? Chỉ là nàng một lòng muốn chết thôi. Có lẽ nàng chết rồi, nhân giới có thể nghênh đón hòa bình cùng an ổn..."


Tô Dập mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Phong Thanh Vi. Mặc dù đã có suy đoán mơ hồ nhưng nghe Phong Thanh Vi thong thả không chập chùng nói ra thì cậu vẫn kinh hãi không thôi.

Quyết định tự sát sau khi biết hết thảy của Phong Thanh Vi.... có bao nhiêu phần là bị quỷ thần ảnh hưởng?

Như vậy xem ra... quỷ thần thật sự không muốn sống.

Một hồi lâu sau, Tô Dập mới khó tin lẩm bẩm: "Cực ác chi xử sinh thuần khiết.... thuần khiết là chỉ quỷ thần?!"

Phong Thanh Vi quay đầu lại nhìn cậu, nhàn nhạt mở miệng: "Thuần khiết... không hẳn là vậy, thế nhưng cũng có thể miễn cưỡng coi là vậy."

Tô Dập lại hỏi: "Vậy... vì sao Nghê Hồng Vân lại có thể sống lâu như vậy? Lại còn có thể phụ thân lên người Nghê Nguyên Tư... còn nữa, trước đó cô nói tôi và Nghệ Tu tuyệt đối không thể chết... là ý gì?"

"Nghê Nguyên Tư không phải bị phụ thân, hắn là... hồi tưởng lại ký ức kiếp trước, cũng bị đoạn ký ức này mê hoặc. Tư chất của hắn rất mạnh, từng được thánh trì nhận chủ triệt để, có lẽ còn sót lại chút sức mạnh đi. Thế giới này có ánh sáng thì cũng có bóng tối, có dương thì có âm, hết thảy đều là âm dương tương hợp, bao gồm cả thế giới. Quỷ quái bị đánh chết kỳ thực không chân chính chết đi, chúng tiêu tán thành hắc khí vô hình, phần lớn sẽ trở về quỷ vực, phần nhỏ ở lại nhân giới, một lần nữa ngưng tụ thành tiểu quỷ quái. Hết thảy đều là tuần hoàn qua lại, quỷ quái chưa từng hoàn toàn rời khỏi nhân giới."

Cô nhìn Tô Dập, lẩm bẩm: "Cậu có thể hiểu là có một ý thức hắc ám quấy phá nên tôi mới biến thành bộ dáng này, khi đó tôi mới nhận ra mình bị nó lợi dụng, nó im lặng không một tiếng động thúc đẩy hết thảy, thậm chí là làm tôi chết đi, để quỷ vực một lần nữa dung nhập vào thế giới. Cho nên, tuyệt đối không thể chết... nếu như chết thì sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy rập..."

Trong phòng là một mảnh yên lặng, một hồi lâu sau, Tô Dập nhẹ giọng mở miệng: "Vấn đề cuối cùng, Nghê Hồng Vân có được bao nhiêu quỷ quái? Con nhện quỷ kia đạt cấp bậc bao nhiêu?"

Phong Thanh Vi nhìn Tô Dập, thấp giọng nói: "Cấp mười hai."

...

Tô Cầm cầm tờ giấy ra khỏi phòng, tới phòng huấn luyện của đặc vụ cao ốc tìm được Nghệ Tu người đầy mồ hôi, sau đó cùng anh đi lên tầng năm, tìm được Vu Hãn Âm.

"Em hỏi Phong Thanh Vi biết được tình huống phân bố quỷ cùng sức mạnh của Hạo Ca Tông, hai anh xem một chút." Nói xong, Tô Dập nói lại lời Phong Thanh Vi cho hai người.

Vu Hãn Âm xem xong thì không khỏi thở phào: "Tốt quá rồi, có cái này thì có căn cứ chính xác để so sánh với Hạo Ca Tông.

Nghệ Tu lấy ra bản đồ đã qua chỉnh sửa, dùng bút đỏ mạnh mẽ khoanh tròn vị trí Tế Tử Điện: "Như vậy Tế Tử Điện nhất định là trọng điểm trong kế hoạch của Nghê Nguyên Tư, giết chết hắn, phá hủy ám đạo bên dưới Tế Tử Điện thì có thể phá hủy kế hoạch của hắn!"

Tiếp theo đó, toàn bộ đặc vụ ngành toàn lực vận chuyển, âm thầm không ngừng gia tăng mấy phe hỏa lực. Mà từ sau đêm đó Hạo Ca Tông thoạt nhìn không hề có chút động tĩnh gì, thỏa đáng hoàn thành cử thành tế điển trăm năm, sau đó giống như bình thường mai danh ẩn tích trong huyền môn.

Thế nhưng đặc vụ bộ môn biết rõ, đó chỉ là yên lặng trước cơn bão mà thôi. Hiện giờ phát hiện chuyện bị bại lộ, trong Hạo Ca Tông nhất định là sóng ngầm mãnh liệt, cũng bắt đầu âm thầm chuẩn bị như bọn họ.

Thế nhưng trước đó, bạo động đầu tháng của Nghệ Tu sẽ tới.

Bầu trời đầu tháng mười thai trong veo, không hề thấy nửa đám mây. Nhiệt độ đã xuống cực thấp, gió rét vù vù thổi lên mặt, giống như lưỡi dao giá rét rạch lên thân thể làm người ta lạnh thấu xương, ngay cả nhóm người huyền môn cũng không khỏi mặc áo ấm vừa dài vừa dày để chống lạnh.

Tô Dập mặc áo lông, ngắm nhìn Nghệ Tu, thứ duy nhất có ba màu sắc trong thế giới trắng đen dưới ánh mặt trời trước mặt, nhìn ánh sáng mãnh liệt sáng ngời kia mà khẽ nhíu mày, con ngươi bình tĩnh có một tia lo âu.

Từ sau đêm hôm ấy, Nghệ Tu trong mắt Tô Dập không chỉ có nhiều hơn hai loại màu sắc mà độ nhún nhảy của ánh sáng trên người anh cũng rất vững vàng, tựa như ánh nến sáng ngời nhưng vững vàng nhưng sáng hơn không biết bao nhiêu lần.

Mật thất dưới lòng đất mở cửa ra, lúc chạm vào nắm cửa kim loại cứng rắn có cảm giác lạnh thấu xương truyền tới. Nghệ Tu kéo cửa mật thất tiến vào, quay đầu nhìn Tô Dập vẫn luôn nhìn mình, khóe miệng hơi nhếch lên rồi đóng cửa lại.


Cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng ầm một tiếng đóng lại, ngăn cách hết thảy âm thanh. Kỷ Bạch Tình cũng tiến vào căn phòng nhỏ, bắt đầu ngâm xướng bài ca dao kỳ ảo.

Sức mạnh trong cơ thể dần dần bay lên, hung mãnh va chạm trong cơ thể. Nghệ Tu quay đầu nhìn về phía cửa, rõ ràng cái gì cũng không thấy nhưng lại có thể cách cánh cửa cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của một người, có thể cảm nhận được tầm mắt chuyên chú của người đó đang xuyên qua cửa chuyên chú nhìn mình, thậm chí có thể tưởng tượng ra sắc mặt của cậu lúc này nhất định rất nghiêm túc, môi mím chặt nhìn về phía mình.

Nghĩ tới đây, biểu tình Nghệ Tu không khỏi trở nên ôn nhu, sau đó thu hồi tầm mắt, an tĩnh chống đỡ từng trận đau đớn từ chí chi bách hài truyền tới.

Tô Dập thực sự đang mím môi, yên lặng cách cánh cửa "nhìn" Nghệ Tu, nhìn ánh sáng trên người anh trở nên phập phồng, không ngừng lóe sáng nhún nhảu.

Cậu khẩn trương chú ý tới tình huống của ánh sáng, phát hiện biên độ va chạm rõ ràng không quá mạnh mẽ thì không khỏi thở phào.

Xem ra hai bọn họ kết hợp thật sự có thể hoàn hoãn sức mạnh của Nghệ Tu bạo động!

Cặp mắt Tô Dập hơi sáng lên, theo bản năng chạm vào chuổi vòng trên cổ tay, trong lòng dâng lên từng đợt sóng vui sướng.

Cậu thật sự có thể giúp Nghệ Tu, sau này nhất định phải làm nhiều hơn một chút mới được!

Một lát sau, Nghệ Tu trong mật thất có chút phức tạp mở mắt, cơn đau dần dần lan rộng trong thân thể, thế nhưng so với trước lúc gặp được Tô Dập, thậm chí là so với những lần bạo động trong hai tháng trước còn hòa hoãn an tĩnh hơn gấp bội.

Sức mạnh dâng trào trong thân thể tựa hồ len lỏi tới hết thảy ngóc ngách, chỉ là dâng trào lưu động chứ không có ý đồ lao ra ngoài thân thể, hướng bốn phương tám hướng nổ tung.

Ký ức đã từng ở trong mật thất này dốc hết sức mạnh toàn thân để chống đỡ cơn đau đớn khủng khiếp, không ngừng đấm lên vách tường đặc chế để duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, phải không ngừng vùng vẫy giữa sống và chết tựa hồ đã phai nhạt, mơ hồ không rõ.

Có lẽ, cái bóng chết chóc bao phủ anh ngày đêm thật sự đã bị xua tan, anh không còn là thùng thuốc súng hở ra sẽ nổ tung nữa, ngoại trừ sức mạnh anh cũng có những thứ khác.

Anh không còn là người có sức mạnh có thể nổ chết bất cứ lúc nào, chỉ có mỗi sức mạnh này mà sống tiếp nữa.

Gông xiềng vô hình mơ hồ bao phủ trong lòng ầm ầm bể nát, cảm xúc hư ảo mà sức mạnh này mang tới đã tan biến không còn dấu tích, tâm trí hoàn toàn vững vàng rơi vào hiện thực.

Nghệ Tu ngồi dưới đất, đưa tay sờ dấu quyền đấm sâu đậm trên tường, chậm rãi đứng dậy.

Chút đau đớn này so với cơn bạo động trước kia cơ hồ không đáng kể.

Tiếng ca của Kỷ Bạch Tình vẫn chậm rãi truyền vào, Nghệ Tu nhấn nút truyền tin bảo cô dừng lại.

Sau đó, anh đi tới cửa mật thất, cánh tay hơi căng cứng nâng lên, kéo cánh cửa chỉ mới đóng lại không lâu mở ra, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa anh liền đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Khương Tu Hiền ngồi tựa trong góc tường nháy mắt bật dậy, khẩn trương nói: "Lão đại, sao anh đi ra rồi? Có vấn đề gì sao? Tụi em..."

Tô Dập hơi mở to mắt, không còn trở ngại nhìn ánh sáng gấp gáp nhún nhảy trên người Nghệ Tu. Cậu theo bản năng vọt với nắm lấy tay Nghệ Tu, bạch quang yếu ớt theo cánh tay tương liên chảy vào trong thân thể Nghệ Tu, an ủi sức mạnh trong thân thể anh.


Kỷ Bạch Tình cũng khó tin chạy ra, kinh ngạc nhìn Nghệ Tu: "Đội trưởng, anh..."

Sức mạnh dâng trào trong cơ thể Nghệ Tu chậm rãi bình ổn lại, anh trở tay lại nắm chặt tay Tô Dập, mở miệng nói: "Hãn Âm, phá hủy nơi này đi."

"Cái gì..." Vu Hãn Âm ngẩn người, đột nhiên vì ẩn ý trong câu nói này mà nghẹn lời, trợn to mắt nhìn Nghệ Tu.

Đây là lần đầu tiên Tô Dập nhìn thấy Vu Hãn Âm vẫn luôn bình tĩnh ung dung lộ ra vẻ mặt này, đó là biểu tình không thể tin xen lẫn kích động cùng mừng như điên, còn có chút sững sờ.

Vu Hãn Âm nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi nói: "Được... đước Nếu không cần căn mật thất này nữa... vậy thì hủy nó đi!"

Khương Tu Hiền cũng trợn to mắt, kích động nói: "Hủy! Lâp tức hủy!"

Đỗ Phái Tuyết chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm, xoay người vỗ Bình Hạo Diễm đang kích động tới khó đè nén cùng Vưu Minh Thành đột nhiên đứng thẳng nghiêm nghị. Mao Thiên Tuyền cùng Kỷ Bạch Tình nắm chặt tay nhau, thấp giọng nói: "Quá tốt rồi..."

Sau đó toàn bộ đặc vụ bộ môn chìm đắm trong bầu không khí vui mừng khôn khiết, tựa hồ cũng xua tan không ít không ít không khí khẩn trương vì giông tố sắp ập tới.

Thế nhưng bầu không khí vui mừng này rất nhanh đã bị phá vỡ, Tống Nghị gọi điện thoại cho Vu Hãn Âm, nói mình phát hiện dị tượng tiểu quỷ rối rít tụ tập ở gần khu thương mại lớn ở A Thị, hỏi bọn họ có phát hiện vấn đề gì hay không.

Vu Hãn Âm nhíu mày, sau khi cúp máy thì tìm được Bình Hạo Diễm đang mang kính an toàn, miệng ngậm kẹo que, tay nhanh vun vút lắp ráp thứ gì đó: "Hạo Diễm, báo động quỷ khí có phản ứng không?"

Bình Hạo Diễm mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cái máy trong góc, nghi hoặc hỏi: "Không có a? Nó vẫn không có phản ứng gì cả."

Vu Hãn Âm nhíu mày: "Mới nãy Tống đội trưởng gọi điện cho anh, nói là phát hiện nhóm tiểu quỷ ở gần khu thương mại đại lộ Húc Nhật đang tập trung lại, em mau kiểm tra camera giám sát gần đó thử xem."

Bình Hạo Diễm lập tức buông đồ trong tay xuống, đứng dậy ngồi xuống trước ba màn hình, ngón tay lướt nhanh, nhanh chóng mở cảm ứng quỷ khí ở gần đó.

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện bản đồ trắng đen A thị, một mảng lớn màu xanh da trời chớp lóe trên bản đồ. Bình Hạo Diễm nhanh chóng phóng đại bản đồ gần khu vực thương mại ở đại lộ Húc Nhật, rất nhiều điểm sáng màu xanh đang lóe sáng, không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ tập tới đó.

Bình Hạo Diễm cả kinh, ngậm kẹo que la ầm lên: "Này rõ ràng là xuất hiện quỷ quái cấp cao! Vì sao thiết bị kiểm tra lại không phản ứng?"

Vu Hãn Âm trầm giọng nói: "Tống đội trưởng đã dẫn người qua rồi, mau xác định vị trí cụ thể.

Ngòn tay thon gần trắng nõn của Bình Hạo Diễm nhanh chóng tung bay trên bàn phím, bản đồ trên màn hình không ngừng phóng đại. Rất nhanh, bản đồ ba chiều trắng đen xuất hiện trên một màn hình khác, chỉ thấy rất nhiều điểm sáng di động rối rít tràn tới gần một tòa nhà.

"Trung tâm mua sắm Hồng Vân hai mươi ba tầng ở đại lộ Húc Nhật, tòa nhà này từ tầng sáu trở xuống chính là khu cửa hàng tổng hợp! Nguy rồi, hôm nay là cuối tuần, cũng chính là thời điểm đông khách nhất!"

Theo số lượng tụ tập thì may mắn là con quỷ cấp cao kia vẫn chưa chính thức thăng cấp xuất hiện, Vu Hãn Âm nhanh chóng gọi lại cho Tống Nghị, cấp bách nói: "Tòa cao ốc Hồng Vận hai mươi ba tầng, hiện giờ vẫn còn thời gian, mau giải tán người trong cao ốc!"

Tống Nghị mặc trang bị chống đạn gật đầu, nhanh chóng quay đầu nhìn người phụ trách trung tâm: "Sự tình cấp bách, có phần tử khủng bố lẻn vào cao ốc chuẩn bị tập kích khủng bố, cảnh sát chúng tôi phải lập tức khống chế cao ốc, lập tức phát thông báo khẩn giải tán mọi người!"

Người phụ trách vội vàng lau mồ hôi đầy đầu: "Thế nhưng.... nếu có phần tử khủng bố, đột nhiên giải tán như vậy có làm bọn chúng nhận ra mình đã bị phát hiện..."

Tống Nghị ngừng một lát, lạnh giọng nói: "Cứ nói là diễn tập chữa cháy khẩn cấp! Đi nhanh lên!"

Bên trong khu mua sắm rộng rãi, ánh đèn vàng ấm áp cùng ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi làm cả khu sáng rực cực kỳ thoải mái. Tiếng nhạc êm dịu vang vọng, tốp ba tốp năm mọi người nhàn nhã dạo quanh, hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần.

Một lát sau, tiếng nhạc êm dịu ngừng lại, thay vào đó là tiếng thông báo vang khắp trung tâm thương mại: "Các vị khách hàng kính mến, chúng tôi vừa nhận được thông báo khẩn, trung tâm chuẩn bị tiến hành diễn tập chữa cháy, hi vọng các vị khách hành phối hợp công việc diễn tập chữa cháy, cám ơn."

Tiếng thông báo vang lên ba lần, tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, đều có chút nghĩ không thông.


"Xảy ra chuyện gì vậy? Diễn tập chữa cháy?"

"Sao lại chọn lúc này diễn tập..."

Lúc mọi người nghị luận ầm ĩ, khu rạp chiếu phim ở tầng năm của tòa cao ấp cực kỳ huyên náo, hóa ra là nhóm người vốn đang xem phim rối rít bị mời ra ngoài, nhân viên đang không ngừng xin lỗi cùng cam kết sẽ bồi thường.

Lúc này các khách hành khác mới ý thức được thật sự đang diễn tập chữa cháy, thấy vậy, không ít người rối rít xoay người rời đi. Gần đây vốn có không ít trung tâm thương mại, cũng không nhất định phải ở lại đây.

Trong khi đó ở lầu bốn, một người nam nhân đội mũ lưỡi trai chầm chậm bước đi thoạt nhìn không hề bắt mắt ngẩng đầu nhìn radio, khẽ nhíu mày.

Diễn tập chữa cháy? Sao cố tình lại là lúc này.

Hắn vuốt nhẹ thứ gì đó trong túi quần, đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn xuống một chút thì phát hiện có rất nhiều người đang rối rít ùa ra ngoài, tản ra xung quanh.

Nam nhân nhìn lướt qua bốt trí dưới lầu cùng lượng tiểu quỷ đang dần dần tăng cao, hờ hững thu hồi tầm mắt.

Thôi, bố trí cũng hoàn thành hơn phân nửa, cũng không tiện thu hồi, cứ vậy đi, có thể hoàn thành nhiệm vụ đại nhân giao phó là được.

Nam nhân đè thấp vành nón, tiếp tục chầm chậm đi trong lầu bốn.

Bên kia, một chiếc xe nhỏ từ cổng đặc vụ bộ môn lái ra, gấp gáp hướng thẳng tới cao ốc Hồng Vân. Nghệ Tu ngồi ở phía sau, liếc nhìn Đỗ Phái Tuyết ngồi chỗ phó lái cùng Bình Hạo Diễm ngồi cạnh Tô Dập, nhíu mày mở miệng: "Tôi cùng Tô Dập đi là được rồi, Vu Hãn Âm đề phòng quỷ quái chạy ra khỏi cao ốc, bọn em đi theo làm gì?"

Đỗ Phái Tuyết thu lại tầm mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng sờ đại đao được bọc kín ôm trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đã một đoạn thời gian rồi nó chưa được thấy ánh sáng."

Nghệ Tu nhíu mày, nhìn qua Bình Hạo Diễm: "Vậy còn em?"

Bình Hạo Diễm lập tức ngồi thẳng dậy nhìn Nghệ Tu, gương mặt âm trầm khó nén hưng phấn: "Em mới nghiên cứu ra súng quỷ 4.1, cần thu thập số liệu!"

Nghe vậy, Bình Hạo Diễm rút khẩu súng quỷ dáng vẻ cực kỳ khoa trương khốc huyễn ở bên hông ra cho Nghệ Tu nhìn một chút, bên hông Tô Dập cũng có một khẩu tương tự.

"Được rồi." Nghệ Tu thu hồi tầm mắt, Vu Hãn Âm cười một tiếng, lúc đèn giao thông bật sáng đèn màu xanh liền nhấn chân ga, nhanh chóng phóng vun vút tới trước.

Trong cao ốc Hồng Vận, nhân viên mặc quần áo chữa lửa, đầu đội nón bảo hiểm tiến vào trong cao ốc, nhanh chóng giải tán tất cả người bên trong. Không chỉ người trong khu thương mại, ngay cả người đang tăng ca làm việc trên văn phòng tầng trên cũng bị mời ra ngoài. Sau khi xác nhận cả tòa nhà không còn người nào khác, nhân viên chữa cháy cũng nhanh chóng rút lui, kéo dây phân cách, xua tan đám người vây xung quanh, trông nom không cho phép ai tiến vào.

Chiếc xe màu đen của đặc vụ bộ môn nhanh như sấm sét vọt tới gần cao ốc Hồng Vân, năm người nhanh chóng xuống xe. Tô Dập ngẩng đầu, chỉ thấy vô số quỷ quái chen nhau lao vào lầu hai tới lầu bốn, chen chấn chật kín cửa ra vào cùng cửa sổ sát đất.

Nghệ Tu đeo mắt kính, thấp giọng nói: "Không tốt, xem ra số lượng quỷ cấp cao không ít, mau chóng tiến vào!"

Nói xong, bọn họ nhanh chóng chạy về phía cao ốc Hồng Vận, người đang canh gác sớm đã chờ đợi lập tức cho bọn họ tiến vào bên trong.

Vu Hãn Âm không cùng bọn họ tiến vào, anh hất tay tung la thiên lăng, vải lụa mềm mại nhanh chóng giăng ra khắp bốn phía, sợi vải bay lên giữa không trung thì tự động ẩn hình giăng ra khắp nơi, kết thành lưới trận khổng lồ bao quanh cả tòa cao ốc.

Nhóm Nghệ Tu xông vào thương trường nhưng không hề phát hiện dấu vết quỷ cấp cao, chỉ có tiểu quỷ chen chúc thành từng mảng đen kìn kịt. Tô Dập ngẩng đầu, trên cửa sổ trên sàn đầy ắp các loại tiểu quỷ, thế nhưng không gian lại hoàn toàn an tĩnh, hết thảy mọi thứ đều ở nguyên trạng.

Biển quảng cáo sáng ngời được dựng ở đại sảnh, bai bên tỏa ra ánh sáng, con hưu cao cổ bằng kim loại chạm rỗng hoa lệ nâng cao cái đầu lên tận tầng hai tầng ba, nhưng không có dấu hiệu đại quỷ tàn phá bừa bãi.

Nghệ Tu nhướng mày, khoát tay nói: "Tình huống không đúng lắm, đi lên xem thử."

Bọn họ thông qua thang bộ nhanh chóng chạy lên lầu hai, thế nhưng vẫn là dáng vẻ bình ổn, trừ bỏ vô số tiểu quỷ tụ tập.

Đột nhiên, trên lầu truyền tới một tiếng hô to kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Người đâu hết rồi?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận