Lý Du bất ngờ bị vài viên đá rơi trúng đầu, đau đến mức nổi lên mấy cục u to tướng, khiến anh chịu đựng không nổi.
Nhưng so với tiếng đau nhói đ.â.m vào màng nhĩ thì mấy vết thương trên đầu chẳng đáng kể.
"Thuốc nổ!" Lý Du sợ hãi kêu lên.
"Mẹ kiếp, ai dám cho nổ vậy?" Anh mắng chửi: "Hai thằng điên này dám kích thuốc nổ dưới lòng đất! Không sợ bị chôn sống hay sao?!"
Nhưng khi bình tĩnh lại, Lý Du nhận ra vụ nổ không phải xảy ra ở chỗ của Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh, mà giống như phát ra từ hướng lối vào hầm ngầm.
"Ai lại dùng thuốc nổ ở đây?" Lý Du vừa vỗ tai cho bớt ù, vừa lắc mạnh đầu, nhưng cảm giác choáng váng trong đầu vẫn chưa tan.
Sau khi tiếng nổ vang lên, đám độc hiết dường như cảm nhận được nguy hiểm nên tản ra như nước triều.
Lý Du thầm thở phào may mắn trong lòng, đồng thời cũng vô cùng biết ơn kẻ nào đó đã kích hoạt thuốc nổ.
Dù cho kẻ đến có là công an, anh cũng chấp nhận.
So với việc bị c.h.ế.t thảm trong mộ cổ, ngồi tù mấy năm vì tội trộm mộ cũng còn hơn.
Nhưng suy nghĩ lại, Lý Du lập tức nhận ra kẻ đến chắc chắn không phải công an.
Không có bất cứ cơ quan chính phủ nào lại thất đức đến mức dùng thuốc nổ để phá mộ, nhất là vào giữa đêm khuya thế này.
Nếu đoán không nhầm, kẻ đến cũng có cùng mục đích trộm mộ như họ.
Tuy nhiên, nhìn vào cách thức của đối phương, ngay cả việc đào hầm cũng bỏ qua, trực tiếp dùng thuốc nổ mà không cần suy tính nhiều.
Còn nhóm của Lý Du thì sao? Thời đại nào rồi mà vẫn phải đào bới từng chút một, thật không có chút tư tưởng tiến bộ nào! Lý Du âm thầm chỉ trích Mạc Liên Thành.
Nhưng nghĩ đến việc đối phương cũng là bọn trộm mộ, Lý Du lại toát mồ hôi lạnh.
Những suy nghĩ của anh ta lúc trước quả thực quá lạc quan.
Trước đây, Mạc Liên Thành đã từng nói với anh rằng những kẻ trộm mộ hành tung bí ẩn, rất kín tiếng về thân phận của mình.
Họ tuyệt đối không muốn người khác biết về những gì mình đang làm.
Một khi bị phát hiện, đa phần chỉ có con đường chết.
Mạc Liên Thành còn nói rằng thế giới bây giờ không giống như trước nữa.
Trước kia, ngoại trừ trộm mộ quan lại, phần lớn những kẻ trộm mộ đều là người dân nghèo khổ, không có cách nào sinh sống nên mới phải nghĩ đến việc đào mộ để kiếm ăn.
Họ thường thông cảm cho hoàn cảnh của nhau, và trong quá trình tiếp xúc dần hình thành một số quy tắc bất thành văn.
Chẳng hạn như khi vào mộ không được lấy hết mọi thứ, phải để lại một phần để cho người đến sau còn có cơ hội.
Nếu hai nhóm cùng phát hiện một ngôi mộ, nhóm đến sau phải chờ nhóm đến trước rời đi mới được tiến lại gần.
Nếu không sẽ phá vỡ quy tắc và bị giới trộm mộ xa lánh.
Sự xa lánh này không chỉ ảnh hưởng đến mối quan hệ xã hội mà còn tác động trực tiếp đến lợi ích.
Vì chẳng có thương lái nào dám hợp tác với kẻ đã gây thù chuốc oán với cả giới trộm mộ.
Trải qua hàng nghìn năm, những quy tắc này đã khắc sâu vào lòng người, và rất ít ai phá bỏ chúng.
Nhưng một khi đã phá, phần lớn đều sẽ ra tay tàn nhẫn, để tránh sau này bị lộ tung tích làm hỏng danh tiếng.
Khi xã hội cũ đầy gian ác dần qua đi, những quy tắc này đã không còn nhiều người tuân thủ.
Đường tiêu thụ đồ mộ của mỗi kẻ trộm cũng không giống nhau, và việc g.i.ế.c người vì một vài món cổ vật cũng không còn nhiều người làm.
Nhưng hiện tại, chính quyền ngày càng xử lý nghiêm khắc hơn với các vụ trộm mộ, trong khi lợi nhuận từ những món đồ trộm được lại ngày càng cao.
Những quy tắc sinh tồn của người nghèo thời xưa đã bị phá vỡ một cách triệt để, giờ đây chỉ còn lại sự đẫm m.á.u và tàn bạo....