“Ồ?” Đôi mắt của Linh Lung lóe lên tia sáng.
Cô nàng nhìn Lý Du một cái, gật đầu nhẹ: “Nói thử xem.” Lời nói của Linh Lung rất ngắn gọn.
Lý Du cũng “ừ” một tiếng.
Anh cắn răng nói ra những gì mình biết.
Cuối cùng chốt lại: “Đây là tôi thấy trong một cuốn sách cổ, thật hay không, tôi không chắc, các người tự xem xét đi.”
Linh Lung cúi đầu trầm tư một chút, rồi gật nhẹ và không nói gì.
Cô từ từ đứng dậy, lùi lại hai bước, nhắm mắt lại, thì thầm: “Xét từ vị trí, U Lục đã đến trước mặt quan tài, thậm chí đã đưa tay chạm vào quan tài, sau đó xảy ra sự cố.
Trong thời gian ngắn nhất, hắn đã phản ứng cực kỳ mãnh liệt, kích nổ bom.
Thời gian ngắn đến mức hai người còn lại không thể thực hiện biện pháp bảo vệ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến một người bình tĩnh như U Lục lại có phản ứng cực đoan như vậy?...!Ừm, chắc hẳn là sợ hãi, nỗi sợ sâu thẳm trong tâm hồn...”
Trong lúc Linh Lung phân tích tình huống tại hiện trường, Lý Du cảm thấy mọi thứ xung quanh dần xảy ra biến đổi.
Anh cũng nhận ra, những người bên cạnh, bao gồm cả Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh, tất cả đều bất ngờ run lên một cái.
Đột nhiên, trong mắt của Lý Du tối đen như mực.
Cảnh tượng hiện ra phía trước là màn đêm vô tận, không có một tia sáng nào.
Cùng lúc đó, anh cảm thấy ở cổ mình có một cơn lạnh lẽo.
Dường như đã bị ai đó thổi một luồng gió lạnh.
Sau đó, anh từ từ nghe thấy một giọng nói thê lương vang lên trong lòng: “Thả tôi ra!”
Âm thanh này không chỉ mang đến cho Lý Du nỗi sợ hãi mà còn kéo theo cảm giác u uất và tuyệt vọng.
Trong mơ hồ, Lý Du thấy trong đầu một ảo giác mờ ảo: chính anh đang nằm trong chiếc quan tài màu xám đen trước mặt, tối tăm, ẩm ướt, tuyệt vọng...
“Á...” Lý Du run lên, toàn thân thoát khỏi ảo giác.
Nhưng kinh hãi nhận ra những người xung quanh đã không còn như trước.
Người gần anh nhất là Thạch Quảng Sinh.
Lúc này, hai tay Thạch Quảng Sinh đang cào loạn trên những viên gạch lạt tại lối đi trong mộ.
Miệng anh ta gào thét dữ dội: “Cứu tôi ra! Cứu tôi ra ngoài! Tôi ở đây, cứu tôi với...”
“Đừng g.i.ế.c tôi, Vương lão ca, đừng g.i.ế.c tôi...” Mạc Liên Thành co ro run rẩy trong góc tường, vừa khóc vừa nói: “Người hại anh đâu phải là tôi...”
Lý Du lại thấy, mấy tên trộm mộ lúc này đang đánh nhau loạn xạ.
Khuôn mặt bọn họ đầy vẻ sợ hãi và hung dữ, như thể bị bao vây bởi nỗi kinh hoàng tột độ.
Đồng thời cũng cố gắng hết sức để tiêu diệt đối phương.
Nhưng Lý Du lại phát hiện, trong đám đông, Linh Lung đang đứng đó bình thản nhìn phản ứng của mọi người.
Khi thấy Lý Du tỉnh khỏi ảo giác, sắc mặt cô nàng hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, chỉ khẽ gật đầu với Lý Du rồi hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Lý Du ngẩn người một chút, rồi báo ngày.
Linh Lung gật đầu, nhìn mấy người đang đánh nhau dần chuyển sang rút dao, cô bất ngờ thổi một tiếng còi sắc nhọn.
Khi âm thanh đó vang lên, Lý Du cảm thấy màng nhĩ đau nhói.
Sau đó, đầu óc bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.
Sau tiếng huýt dài của Linh Lung, những người khác trong phòng mộ cũng dần tỉnh lại từ ảo giác.
Đầu tiên là Mạc Liên Thành ngừng khóc.
Anh ta lau nước mắt rồi nhìn thấy Thạch Quảng Sinh vẫn đang bám lên bức tường gạch.
Ngay lập tức, anh ta đập một cái tát vào mặt Thạch Quảng Sinh và quát: “Mày bị điên à, hét cái quái gì vậy!”.