Âm Dương Quỷ Thuật


Lâm Hiểu Phong nghe xong liền cười nói:” Vậy là bữa cơm này ta ăn chắc rồi”.
Lâm Hiểu Phong vừa dứt lời, lúc này từ hành lang truyền tới tiếng bước chân của 3 người đang tới
Đi đầu dẫn đường chính là Khương Trạch An, mà phía lưng hắn là 2 người khác, Lâm Hiểu Phong không nhận ra.
Nhưng mà theo Lâm Hiểu Phong đánh giá, cho dù là Khương Trạch An hay là người trung niên hơi mập đi ở giữa đều có chút kính sợ người đi sau cùng kia.
Người kia nhìn ngoài 50 tuổi, tóc trắng phơ, trên người áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, hai tay chắp sau lưng, trên mặt là nụ cười như có như không.
Khương Trạch An mở cửa phòng giam, như chân chó sai vặt đối với người trung niên mập phía sau nói:” Chu cục trưởng, 2 vị này chính là Lâm Hiểu Phong và Hoàng Khiêm Dịch ạ”.
Khương Trạch An lúc này trong lòng cũng rất bất an, thường ngày hắn cũng bí mật có qua lại với Chu cục trưởng, quan hệ không tệ, cũng không ít lần uống rượu cùng, cho nên Chu cục trưởng vừa rồi có nói cho hắn biết.

Người tới lần này là từ Bắc Kinh đến, có bối cảnh rất lớn, tuyệt đối không thể trêu chọc được.
Khương Trạch An trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, sớm biết vậy không nên nhận 30 vạn kia, thì sẽ không phiền toái thế này rồi.
“Là hiểu lầm, hiểu lầm rồi.

Tôi là Chu Lập, cục trưởng ở đây, 2 anh bạn nhỏ không sao cả chứ?”.

Chu cục trưởng đi tới, ân cần hỏi han ngay.
Hoàng mập có chút trợn mắt há mồm câm nín, đơ người không phản ứng lại được, sao tự nhiên có cả cục trưởng chạy tới đây luôn vậy nè?
Chu Lập trừng mắt liếc Khương Trạch An:” Còn ngẩn ra làm gì hả, còn không nhanh xin lỗi 2 anh bạn nhỏ ngay đi hả?”
Nói rồi Chu Lập liền muốn đánh cho Khương Trạch An 1 trận vô cùng, Khương Trạch An này làm mấy chuyện dơ bẩn độc ác vốn là hắn sẽ không để yên được, nhưng mà Khương Trạch An này cũng biết cách làm người lắm, mỗi lần kiếm được tiền, đều sẽ chia cho hắn 1 phần, cho nên hắn mới có chút dung túng như vậy.

Nhưng mà không ngờ tới, lần này đã đá trúng thiết bản rồi.
Khương Trạch An có lẽ không biết, chứ Chu Lập thì biết người trước mặt này là ai, 1 câu nói của người này thì mình lập tức sẽ mất việc ngay chứ chẳng chơi.
“Hai anh bạn nhỏ này, lần này thật là ngại quá, tất cả đều là lỗi của tôi, 2 cậu muốn đánh tôi tùy cho 2 cậu đánh tôi luôn”.

Khương Trạch An vội vàng nói.
Lâm Hiểu Phong ngeh xong liền xông lên cho Khương Trạch An 1 đá, trực tiếp đá hắn văng vào song sắt, keng 1 tiếng.
Lâm Hiểu Phong bình thường tính tình cũng khá tốt, nhưng mà ai gặp phải chuyện như vậy 1 lần thôi cũng đủ để phát hỏa rồi, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng chỉ vì lo sợ chỗ này là cục cảnh sát, có thể dễ bị Khương An Trạch An hạ độc thủ.
Còn bây giờ thì không cần lo lắng gì nữa.
Hoàng mập thấy vậy, nuốt nước miếng 1 cái nghĩ thầm, đánh thật à?Nhưng mà nghĩ lại lúc trước bị cái tên Khương Trạch An này hành hạ thế nào, cũng tiến tới quyền đấm cước đá túi bụi.
Chu Lập sắc mặt có hơi lúng túng, quay đầu nói với người phía sau: Ngài Lưu ngài xem, chuyện này cứ tính như vậy sao ạ?”
Lưu Bá Thanh khẽ gật đầu nói:” Được rồi, chuyện này cứ coi như xong rồi đi”.
Lâm Hiểu Phong xả giận xong, kéo tên mập lại, đây tất nhiên là người mà sư phụ nhờ tới đây nói chuyện giúp mình, mình cũng không nên dây dưa không bỏ được.
“Cậu chính là Lâm Hiểu Phong à? Nghe anh Mao nhiều lần nhắc tới cậu, nhưng cũng chưa có dịp gặp, cũng thật là không tệ”.

Lưu Bá Thanh nhìn nhìn Lâm Hiểu Phong nói
“Cháu là Lâm Hiểu Phong, không biết bác là?” Lâm Hiểu Phong chắp tay cung kính hỏi
“Lưu Bá Thanh”.
Chuyện này như vậy coi như xong, Khương Trạch An bị tẩn cho 1 trận, chẳng những không tức giận, ngược lại có chút vui thầm trong bụng, bị đánh có 1 trận thì có gì đâu, chỉ cần không bị mất việc là được rồi.
Chu Lập tự mình tiễn bọn họ ra khỏi cục cảnh sát.
Lâm Hiểu Phong cũng Hoàng mập đi sau lưng Lưu Bá Thanh, bên ngoài đang nắng chói chang, bọn họ bị giam trong trại, cũng không được thấy ánh nắng như vầy, nên bỗng có chút chói mắt.
Lưu Bá Thanh sau khi ra ngoài, quay người nhìn Lâm Hiểu Phong nói:” Tử Vi mệnh đế vương, gặp khó khăn trùng trùng lớp lớp, chỉ khi vượt qua tất cả trắc trở mới 1 bước lên trời được”.
Không đợi Lâm Hiểu Phong đáp lời, Lưu Bá Thanh đã ngồi lên 1 chiếc xe quân dụng rời đi.
Hoàng mập đứng bên cạnh Lâm Hiểu Phong, nhìn chiếc xe đang rời đi:” Hiểu Phong, trước giờ sao chưa từng nghe cậu nói cậu có quen biết người lợi hại như vậy hả?”
“Cục trưởng cục cảnh sát còn phải cẩn thận tiếp đãi ông ấy, chắc chức quyền phải lớn lắm nha”.

Hoàng mập mắt sáng rỡ nói với Lâm Hiểu Phong.
Lâm Hiểu Phong lườm hắn 1 cái:” Nói nhảm cái gì vậy hả, nhớ kỹ nha, cậu còn thiếu tôi 10 bữa cơm đó “.
Hai người đón xe trở về trường học, lúc về tới cũng là giờ cơm tối rồi.

Hai người bèn tới nhà ăn của trường.

Hoàng mập bưng đồ ăn , đi bên cạnh Lâm Hiểu Phong, nhỏ giọng nói:” Hiểu Phong, sao ta có cảm giác ánh mắt của mấy người xung quanh này cứ nhìn chúng ta là lạ thế nào ấy”.
Lâm Hiểu Phong cũng có chút buồn bực, 2 người bọn họ vừa vào nhà ăn thì hầu như tất cả mọi người đều nhìn bọn hắn chằm chằm bằng ánh mắt quái dị.

Lâm Hiểu Phong nói:
“Ăn cơm của chúng ta là được rồi, để ý nhiều như vậy làm gì”.
Nói xong, 2 người tìm được chỗ ngồi xuống.

Cũng không lâu lắm, Lâm Hiểu Phong nghe được 1 mùi hương thơm thoảng tới, sau đó, Tiếu Lệ Lệ vậy mà ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tiếu Lệ Lệ mặc 1 bộ váy liền mày trắng, cười lên cứ như tiên nữ hạ phàm.

Tiếu Lệ Lệ vừa ngồi xuống, tên Hoàng mập liền trừng trừng cặp mắt mà nhìn chằm chằm, 2 trong mắt trợn rõ to.
“Các cậu không có sao chứ?” Tiếu Lệ Lệ ân cần hỏi thăm.
Lâm Hiểu Phong có chút cảm giác không được tự nhiên lắm, hắn trước 20 tuổi không được gần nữ sắc cho nên hắn vẫn luôn khắc chế bản thân không quá thân cận cùng con gái.
“Chúng ta có làm sao cũng đâu có liên quan gì tới cô đâu?”.

Lâm Hiểu Phong cúi đầu ăn 1 miếng cơm, cũng không nhìn Tiếu Lệ Lệ.
Tiếu Lệ Lệ trong lòng cũng có chút tức giận, trong trường các nam sinh khác ai mà không muốn nói chuyện thêm vài câu với mình chứ? Ví dụ như cái cậu mập ngồi đối diện đây này.

Nhưng mà cái người tên Lâm Hiểu Phong này lại như không muốn dính dáng gì tới mình vậy.
Tiếu Lệ Lệ hít sâu 1 hơi, nhớ lại là Lâm Hiểu Phong đã cứu mình, liền cười nói:” Cậu đã cứu tôi, không phải tôi nên mời cậu ăn 1 bữa báo ơn sao?”
“Ăn cơm?” Lâm Hiểu Phon ngây ra 1 lúc.
Hắn còn chưa lên tiếng, Hoàng mập đã cướp lời:” Được, được, được! Lệ Lệ, ngày mai nha, ngày mai thì thế nào hả?”
“Được,quyết định vậy nhé”.

Tiếu Lệ Lệ nói:” Vậy tôi không làm phiền các cậu ăn cơm nữa”.
Nói xong cô đứng lên rời đi.

Tên mập nhìn lom lom Tiếu Lệ Lệ đang rời đi.

Lâm Hiểu Phong quơ quơ tay trước mặt hắn mấy lần mới làm cho hắn hoàn hồn lại.
Lâm Hiểu Phong nói:” Này mập, còn cậu thì sao?”
“Ha ha, Tiếu Lệ Lệ vậy mà lại mời tôi ăn cơm, nói không chừng là lúc trong rừng sâu núi thẳm đó, tôi đã biểu hiện anh dũng làm rung động trái tim cô ấy rồi, cô ấy chắc chắn là đã trúng tiếng sét ái tình với tôi rồi”.

Tên mập nghĩ tới đây, nói miếng liền trào ra.
Lâm Hiểu Phong nhìn mà sửng sốt hết 1 lúc, cái thằng này, không phải chỉ là 1 cô gái thôi sao, có cần phải tới mức đó không chứ?
Sau đó Lâm Hiểu Phong cùng Hoàng mập trở lại ký túc xá, nghe được mấy người chung ký túc xá nói chuyện, hắn mới hiểu vì sao mấy người trong nhà ăn lại nhìn bọn hắn kỳ lạ như vậy.
Thì ra là chuyện 2 người bọn hắn kết thù với Vương Mộc Dương đã lan truyền trong trường, hơn nữa nghe đồn bọn họ bị Vương Mộc Dương đẩy vào đồn cảnh sát.

Cho nên lúc 2 người đi vào căn tin trường mới thu hút nhiều ánh mắt quái dị đến vậy.

Lâm Hiểu Phong bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy.
Hoàng Mập lúc này đang bốc phét với 2 người cùng phòng ký túc xá chuyện hắn can đảm đấu mãnh hỗ ra sao, làm sao mà chiếm được trái tim của Tiếu Lệ Lệ, đột nhiên, từ dưới lầu chạy vào 1 người quen trong cùng ký túc xá, hắn nói:” Hiểu Phong, mập mạp, 2 cậu nhanh nhanh trốn đi đi, Vương Mộc Dương đang dẫn người đi vào đây đó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui