“Anh đừng khiêm tốn như vậy, tôi tin tưởng anh mà”.
Tiếu Lệ Lệ nhìn Lâm Hiểu Phong nói.
Lâm Hiểu Phong cười khổ 1 cái, hắn thật không phải đang khiêm tốn mà.
Hắn cũng không phản bác câu gì, chỉ xách cái cặp da màu đen nhanh chân đi vào công trường bỏ hoang thôi.
Tối nay ánh trăng vẫn rất sáng, nhờ vào ánh trăng sáng, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong công trường, khắp nơi đều là cỏ dại, thỉnh thoảng có vài con quạ đen từ giữa không trung công trường bay qua.
Bên trong công trường yên tĩnh đến có chút quỷ dị, sau khi Lâm Hiểu Phong đi vào, nhìn xung quanh 1 chút có chút cau mày lại.
Chọn đất xây dựng nhất định là có mời thầy phong thủy đến xem chọn giúp rồi mà, mà thuật xem phong thủy có ngàn vạn biến hóa, nhưng biến hóa thế nào thì cũng không thoát khỏi bản chất của nó được.
Đơn giản chính là nói địa thế lưng dựa núi cao, thế nước bao quanh, sơn thủy hữu tình, tàng phong tụ khí, vận âm ôm dương, cũng chính là nguyên tắc cơ bản khi xem bảo địa phúc trạch.
Nhưng cái công trường bỏ hoang này xung quanh lại mênh mông vô bờ, trước mặt không có sông nước chảy qua, sau lưng cũng chẳng có núi hay đồi gì cả.
Không có gò núi dựa vào thì không thể tụ khí vận được, tuyệt đối không thể được xem là phong thủy bảo địa gì cả.
“Thật kỳ lạ, cha của Tiếu Lệ Lệ là người làm ăn lớn như vậy, trước khi khởi công nhất định sẽ tìm người xem phong thủy đất đai trước mới đúng, mà cái mảnh đất không có chút phong thủy bảo địa nào này làm sao có thể dùng để làm ăn được vậy?” Lâm Hiểu Phong cau mày.
Càng nghĩ càng thấy cũng chỉ có 1 khả năng, người giúp cha cô ấy xe phong thủy kia cũng chính là người có ý muốn hại cha cô ấy thôi.
Lâm Hiểu Phong rất nhanh đã đến cuối phía bắc công trường, cũng chính là nơi xảy ra chuyện chết người mà Tiếu Lệ Lệ đã kể.
Lâm Hiểu Phong nhìn quanh, trong này không có bất kỳ thứ gì cả, nhìn vào liền làm cho người ta cảm thấy vô cùng âm u.
Nhưng mà hắn cũng không nhìn thấy có âm khí ở đây.
Lâm Hiểu Phong có tử vi mệnh cách, mệnh đế vương bẩm sinh mà.
Những âm dương sư thông thường hoặc đạo sĩ phải cần 1 chút phương pháp đặc thù như nước mắt trâu hay rượu pha lá liễu mới có thể nhìn thấy tà ma, Nhưng hắn thì chỉ cần đôi mắt này thôi thì đã có thể phát hiện ra được âm hồn, ác quỷ, tà linh rồi.
Hắn ngồi xổm xuống mở cái cặp da đen ra.
Cái cặp có lẽ là đã lâu rồi không mở nên phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai rồi mới mở ra được.
Đồ đạc trong đó cũng không có nhiều.
Từ trong cặp da Lâm Hiểu Phong lấy ra 1 đạo bào màu vàng khoác vào người, rồi lại lấy ra thêm 1 thanh kim tiền kiếm.
Lâm Hiểu Phong cầm kim tiền kiếm, nhớ lại cuộc sống trước đây lúc đi theo sư phụ vào nam ra bắc tróc quỷ bắt yêu, trong lòng cũng có chút bồi hồi tưởng nhớ.
Còn cái đạo bào trên người này nữa, đạo bào khi đặt may thường phải làm tương đối rộng rãi, mà lúc này mặc nó vào lại vừa vặn với cơ thể rồi.
Sau khi lấy ra 2 món đồ này xong, tay phải hắn cầm kim tiền kiếm, tay trái xách cái cặp da, thận trọng đi vào khu cao ốc bỏ hoang.
Vừa bước vào, Lâm Hiểu Phong đã cảm thấy 1 cơn ớn lạnh khắp người.
Buổi tối ở Trùng Khánh thường rất nóng và bí bách, lúc ở bên ngoài cửa còn thấy có chút nóng, nhưng vừa bước vào khu nhà này lại cảm thấy ớn lạnh.
“Quả nhiên là có vấn đề mà”.
Lâm Hiểu Phong liếc nhìn lầu 1 vài cái, thấy không có vấn đề gì nên liền tiến lên lầu trên.
Trong cao ốc trống trải bỏ hoang này, chỉ có tiếng bước chân của 1 mình Lâm Hiểu Phong, hắn cũng đã lên đến lầu 6 rồi nhưng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì cả.
“Tà ma trong này không lẽ là trốn ta sao?”.
Trong lòng Lâm Hiểu Phong âm thầm thoáng nghĩ.
Lâm Hiểu Phong đang bước trên bậc thanh thì đột nhiên sau lưng lại vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ khác, trong lòng Lâm Hiểu Phong căng thẳng, vội quay đầu lại.
Phía sau là cầu thang tối đen, không nhìn thấy cái gì cả.
“Hô..làm sợ bóng sợ gió cả buổi”.
Lâm Hiểu Phong quay đầu lại.
Lúc này thì 1 con nữ quỷ mặc váy đỏ, khuôn mặt tái mét đang đứng cách hắn không đến nửa mét, đối mặt nhìn hắn.
“Ôi con mẹ nó”.
Cho dù Lâm Hiểu Phong đã từng bắt qua không ít quỷ rồi, nhưng đột nhiên xuất hiện kiểu này cũng làm cho hắn sợ hết hồn.
Con nữ quỷ này vậy mà nhìn Lâm Hiểu Phong mỉm cười thân thiện nữa chứ.
Đừng tưởng là quỷ cười với mình là chuyện tốt.
Có câu tục ngữ như vầy: Người gặp quỷ không thể hét, quỷ gặp người không thể cười.
Người mà gặp quỷ, có thể nó cũng không định làm gì cả, nhưng nếu ngươi hét lên, dọa tới nó, chọc nó giận rồi thì chuyện gì xảy ra cũng khó mà nói được.
Mà quỷ gặp người, nếu như con quỷ này nhìn thấy ngươi nhưng sắc mặt lạnh nhạt, vậy nói rõ là nó không có hứng thú gì với ngươi rồi.
Nhưng mà nếu con quỷ này cười với ngươi, cũng đừng có nghĩ là nó tỏ thiện ý gì với ngươi cả, điều đó chỉ chứng tỏ con quỷ này là muốn hại ngươi đó!
Lâm Hiểu Phong bỏ cặp da trong tay xuống, hai tay cầm kim tiền kiếm chém về nữ quỷ.
Còn chưa chém tới nữ quỷ thì đột nhiên nữ quỷ trước mặt Lâm Hiểu Phong biến mất không thấy nữa, thay vào đó là 1 cô gái tóc vàng, ăn mặc vô cùng hở hang, dụ hoặc vô cùng.
Ánh mắt cô gái đầy cám dỗ nhìn Lâm Hiểu Phong, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay với Lâm Hiểu Phong:” Tới đây đi”.
“Hừ, thủ đoạn nhỏ”.
Lâm Hiểu Phong lạnh giọng nói.
Phương thức hại người của quỷ thường thấy nhiều nhất chính là dùng huyễn thuật , làm cho người ta sinh ra ảo giác, sau đó dụ dỗ người ta đi đến nhảy lầu tự sát.
Nữ quỷ này nếu như là đối phó với những người bình thường khác, thí dụ như Hoàng mập háo sắc kia, đoán chừng 1 phát ăn ngay, nhưng Lâm Hiểu Phong thì không phải kiểu thủ đoạn như vậy có thể dùng được .
Lâm Hiểu Phong quay người lại, từ trong cặp da lấy ra 1 lọ thủy tinh, bên trong có 1 loại chất lỏng màu đỏ.
Hắn mở cái bình ra, tạt về phía cô gái tóc vàng kia.
Trong này chính là máu của chó đen.
Trong nháy mắt, cô gái tóc vàng kia biến mất không thấy tăm hơi nữa, bị biến trở về bộ dáng nữ quỷ.
Lúc này nữ quỷ không ngừng hét lên, da trên mặt đã mục nát.
Quỷ mà bị tạt máu chó đen thì cũng kiểu như người bị tạt a xít vậy đó.
Da trên mặt nữ quỷ bị hư nát rơi ra không ít, thậm chí còn lộ ra 1 ít xương nữa.
Ánh mắt nữ quỷ lộ ra chút hoảng sợ, quay người muốn chạy trốn.
Nhưng Lâm Hiểu Phong đã lấy từ trong cặp ra 1 sợi dây thừng.
1 đầu dây dán bùa vàng, Lâm Hiểu Phong tay bắt kết ấn rồi ném dây ra trong vào cổ nữ quỷ.
Sau đó Lâm Hiểu Phong dùng sức kéo nữ quỷ trở lại, nữ quỷ không ngừng giãy dụa, nhưng cho dù thế nào cũng trốn không thoát được.
“Không cần vùng vẫy nữa, 1 ác quỷ như ngươi cũng không tính là gì, dựa vào đâu mà muốn bỏ trốn hả?” Lâm Hiểu Phong ngồi xổm cạnh nữ quỷ, giơ kim tiền kiếm lên cổ nữ quỷ uy hiếp:” Nói đi, trong tòa cao ốc này rốt cuộc là có chuyện gì hả? Nếu như thành thật khai báo, ta có thể siêu độ cho ngươi, còn nếu không nói, ta cũng sẽ siêu độ cho ngươi thôi, chỉ là siêu độ ngươi thành hồn phi phách tán”.
Lâm Hiểu Phong đoán chắc là công trường bỏ hoang này có người phía sau giở trò, nếu không thì chỉ 1 nữ quỷ như thế này, chỉ cần 1 người có chút bản lãnh đã có thể thu thập được rồi.
“Chủ nhân cứu mạng” Nữ quỷ không ngừng hét lên
Lâm Hiểu Phong thấy vậy, cầm kim tiền kiếm liền đâm vào trán của nữ quỷ.
Trong nháy mắt, nữ quỷ hồn phi phách tán.
“Đi ra đi”.
Lâm Hiểu Phong đứng lên, lớn tiếng nói:” Ta biết ngươi đang ở đây”.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà”.
Đột nhiên, từ đằng sau 1 căn nhà đi ra 1 người hơn 30 tuổi.
Người này mặc âu phục, nhìn cũng nhã nhặn.
“Mấy chuyện xảy ra trong công trường này đều là do ngươi giở trò quỷ sao?”.
Lâm Hiểu Phong nhìn người trước mắt hỏi.
Kỳ thực thì lúc nãy Lâm Hiểu Phong cũng chỉ hô bừa tùy tiện 1 chút thôi, cũng vì lúc đó nữ quỷ kia kêu to chủ nhân cứu mạng, cho nên hắn mang tâm tình thử 1 lần xem sao, rồi hô lên 1 câu như vậy.
Không ngờ thật có thể kéo người trước mặt này xuất đầu lộ diện.