Lâm Hiểu Phong không khỏi thầm nghĩ, nếu mình nói cho tên này biết là lúc nãy mình chỉ nói thử 1 chút thôi, thì hắn đã đi ra rồi, không biết hắn có tức đến hộc máu không nữa?
“Là ta làm thì sao?” Người này không chút do dự mà thừa nhận, trên mặt mỉm cười nói:” Ta tên là Vương Sâm...”
“Vì sao lại làm như vậy?”.
Vương Sâm còn đang định giới thiệu mình thêm 1 chút, Lâm Hiểu Phong đã ngắt lời hắn, cau mày nói:” Ngươi và ông chủ chỗ này có thù hằn gì sao?”
Vương Sâm nhã nhặn cười nói:” Ngươi nếu đã đoán ra được thì còn hỏi làm gì nữa?”
“Ngươi và Tiếu Hoàng Hổ hình như không có quan hệ gì phải không?” Vương Sâm vừa nói vừa lấy trong túi ra 1 xấp tiền mệnh giá 100.
Lâm Hiểu Phong dù không đếm nhưng có thể đại khái đoán được xấp này chắc cỡ 1 vạn có, số tiền này đối với mình mà nói trên cơ bản là 1 con số khổng lồ rồi.
“Cầm lấy số tiền này rồi nhanh chóng rời đi đi, chuyện giữa ta và Tiếu Hoàng Hổ, ngươi không nên nhúng tay vào thì tốt hơn”.
Giọng điệu Vương Sâm vẫn luôn bình thản từ tốn, Lâm Hiểu Phong có thể nghe ra trong đó có 1 chút ý xem thường mình.
Vương Sâm ném xấp tiền xuống bên cạnh chân của Lâm Hiểu Phong.
Lâm Hiểu Phong cúi đầu liếc nhìn dưới chân mình, không nhịn được bật cười, sau đó 1 cước đá văng xấp tiền 1 vạn này bay ra ngoài.” Chuyện của ngươi và Tiếu Hoàng Hổ kia không liên quan gì đến ta, nhưng ngươi hại chết nhiều người như vậy, nếu ta không gặp được thì thôi không nói, nhưng nếu đã gặp được rồi thì dù sao cũng nên tính toán thật kỹ với ngươi 1 chút đúng không?”
Không có ai là không thích tiền cả, Lâm Hiểu Phong đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, nhưng 1 người quân tử chân chính thì phải kiếm tiền 1 cách đúng đắn, Lâm Hiểu Phong tuy không tính là quân tử gì lắm, nhưng loại tiền thế này thì hắn cũng không thèm.
Vương Sâm thấy vậy thì mày hơi nhíu lại:” Vậy mà cũng có 1 chút khí chất ha? Cũng không biết 1 chút khí chất này có thể dùng để ăn thay cơm được không”.
Vương Sâm vừa dứt lời, Lâm Hiểu Phong cảm giác được sau lưng có 1 nguồn âm khí đang đánh tới.
Hắn theo bản năng lăn 1 vòng sang bên cạnh.
Lâm Hiểu Phong ngẩng đầu lên nhìn, 1 con ác quỷ nhẹ nhàng lướt qua chỗ hắn vừa đứng lúc nãy
Con quỷ này là 1 nam quỷ, âm khí trên người vô cùng nồng đậm, từ cách ăn mặc trên người thì chắc là 1 công nhân làm việc trong công trường thì phải.
Nam quỷ này chắc là 1 trong những người đã chết tại công trường này, sau khi chết rồi thì bị tên Vương Sâm này bắt luyện thành ác quỷ.
Quỷ có phân chia thành 3 loại
Một loại chính là cô hồn dã quỷ, thực lực bình thường cũng giống như nữ quỷ lúc nãy, loại quỷ này bản lĩnh cũng không mạnh
Mà hơi lợi hại hơn 1 chút chính là ác quỷ, lợi hại hơn ác quỷ chính là lệ quỷ.
Trong lòng Lâm Hiểu Phong chùng xuống, Vương Sâm này có thế luyện ra được ác quỷ thì bản lĩnh thật không hề đơn giản rồi.
Con ác quỷ kia gào thét nhào tới Lâm Hiểu Phong.
Lâm Hiểu Phong vội vàng lui về phía sau, vừa lui hắn vừa cắn đầu ngón tay phải vẽ lên tay trái tuyệt sát phù
Lúc vừa vẽ xong thì cùng lúc con ác quỷ cũng vừa tới trước mặt Lâm Hiểu Phong, Lâm Hiểu Phong hô to:” Ma quỷ yêu tà, hang cổ tinh linh, ngẩng đầu cùng xem, cúi đầu cùng nghe, lục giáp tại thượng, lục đinh tại hạ, quấy rối vì lệ, định làm lôi đình, Thái Thượng có chỉ, mệnh ta thi hành”.
Sau khi đọc xong, hắn 1 chưởng đập thẳng vào trán con ác quỷ.
Phịc 1 tiếng, ác quỷ bị đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc khi ác quỷ bị đánh bay ra, Lâm Hiểu Phong chân thi triển bắc đẩu thất tinh bộ, chạy tới chỗ con ác quỷ đang rơi, tiếp tục chém 1 kiếm vào ngực nó.
Ác quỷ ngay cả kêu thảm cũng không kịp đã hồn phi phách tán, bất mất trước mặt Lâm Hiểu Phong.
Lâm Hiểu Phong quay đầu nhìn Vương Sâm, khinh thường nói:” Ngươi chỉ có bấy nhiêu đó bản lãnh thôi sao?”
Vương Sâm trong lòng cũng có chút chấn kinh,không nghĩ tới 1 thiếu niên 17 vậy mà lại có bản lãnh như vậy.
Lúc trước Vương Sâm ném ra 1 vạn, cũng có 1 phần ý định để cho Lâm Hiểu Phong lấy tiền rồi thu tay lại rời đi, nếu Lâm Hiểu Phong cam tâm lấy tiền rồi đi là tốt nhất.
Nhưng nếu Lâm Hiểu Phong không muốn cầm tiền, nhưng đối với 1 thiếu niên 17 tuổi khi nhìn thấy xấp tiền 1 vạn thì lực chú ý ít nhiều cũng bị xấp tiền phân tán bớt, sau đó đem ác quỷ của mình gọi ra đánh lén, 8, 9 phần là có thể giết được Lâm Hiểu Phong.
Nhưng Vương Sâm tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Hiểu Phong vậy mà không hề bị xấp tiền 1 vạn kia làm phân tâm, hơn nữa còn nhanh chóng giải quyết con ác quỷ này nữa.
“Ngươi vậy mà cũng có chút bản lãnh đó, chuyện đã như vậy, không bằng chúng ta cứ dừng tay lại ?”.
Vương Sâm cũng có chút không đoán ra được thực lực thật sự của Lâm Hiểu Phong, nên cũng không muốn đối địch với Lâm Hiểu Phong nữa.
Lâm Hiểu Phong cũng không cam lòng, hắn bị Vương Sâm đánh lén, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, có khi lúc nãy đã bỏ mạng trong tay gã ác quỷ rồi.
“Nếu như ngươi cam nguyện theo ta đến đồn cảnh sát tự thú, thừa nhận là ngươi đã hại chết những người công nhân kia, vậy thì chuyện này sẽ cho qua”.
Lâm Hiểu Phong nhìn Vương Sâm nói.
Vương Sâm làm sao có thể đồng ý chuyện như vậy được, trong lòng hắn hừ lạnh, chừa thể diện cho mà lại không cần.
Sau đó Vương Sâm lấy ra 1 vò rượu lớn chừng nắm đấm thôi, phía trên dán phù che kín lại, sau khi hắn xé mở vò rượu ra, 1 tia u hương tỏa ra 4 phía.
Lâm Hiểu Phong ngửi ngửi , nghĩ thầm không ổn rồi, đây vậy mà lại là hương nại hà
Loại hương này là thứ vô cùng hiếm dị, tác dụng cũng vô cùng lớn.
Cô hồn dã quỹ du đãng ở dương gian, nằm mơ cũng muốn được đầu thai chuyển thế, nhưng bọn hắn đã thành cô hồn dã quỷ rồi, trừ phi là gặp được cao tăng đắc đạo hoặc đạo trưởng cao tay siêu độ cho, nếu không thì không có tư cách đi đầu thai nữa.
Nhưng mà cái hương này tác dụng khác không có, nhưng cô hồn dã quy vừa ngửi thấy, sẽ cho rằng đây là mùi ở cầu nại hà, sẽ nghĩ rằng đây là âm sai địa phủ đến đưa bọn hắn đi đầu thai chuyển thế.
Không bao lâu nữa, cô hồn dã quỷ trong vòng 50 dặm xung quanh se điên cuồng tìm tới công trường này, 1 khi bọn chúng phát hiện ra vẫn là không phải đi đầu thai thì sẽ tức giận mà trút giận giết hết con người sống lân cận khu vực.
Cái thể loại đồ vật gây tai họa như vậy tuyệt đối là bị cấm sử dụng.
Lâm Hiểu Phong cũng không kịp suy nghĩ làm sao Vương Sâm có được nại hà hương này mà không chút du dự xông lên, đánh ra 1 quyền tới chỗ Vương Sâm.
Vương Sâm vội vàng lui lại, Lâm Hiểu Phong đã ra tay cũng không thể để Vương Sâm có thể chống cự được.
Lâm Hiểu Phong lao tới vậy mà lại đánh 1 quyền, dùng sức chứ không dùng thuật, Vương Sâm có lẽ thông thạo sử dụng mấy thứ bàn môn tả đạo chứ thân thủ thì cùng lắm cũng chỉ như người bình thường thôi.
Vương Sâm nhận lấy cú đấm này, kêu lên đau đớn , sau đó Lâm Hiểu Phong ghìm chặt cổ hắn, lớn tiếng nói:” Nói! Làm thế nào để giải nại hà hương hả?”
Vương Sâm cười gằn nói:” Không ngờ ta lại bại trong tay 1 thằng nhóc như ngươi, ta nhận thua, ngươi chỉ cần buông tha ta ra, ta sẽ hóa giải nại hà hương ngay”.
“Ngươi đang nằm mơ hả?”
“Ta nhớ là còn có 2 người thường đi theo ngươi tới đây phải không? Nếu như chờ cho nại hà hương dẫn tới chừng trên trăm cô hồn dã quỷ thôi thì dù là ngươi cũng khó bảo vệ mình huống chi là còn phải cứu họ nữa, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ thì tốt hơn đó” Vương Sâm cười nói.
Lâm Hiểu Phong ngẩn ra, suýt chút nữa thì quên mất an nguy của Hoàng mập và Tiếu Lệ Lệ rồi.
Hắn hít sâu 1 hơi.
Lâm Hiểu Phong cũng không phải người không quyết đoán, trực tiếp buông lỏng tay đang ghìm chặt Vương Sâm ra.
Vuong Sâm thở hồng hộc, sắc mặt có chút đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.
Vương Sâm oán độc nhìn Lâm Hiểu Phong, sau đó lấy ra 1 cái túi bột màu trắng, rắc ra xung quanh.
Lâm Hiểu Phong lập tức ngửi thấy 1 cái mùi cực kỳ khó ngửi, nhưng lại hoàn toàn lấn át che mất đi mùi của nại hà hương.
“Khụ Khụ”.
Vương Sâm chậm rãi lùi lại, cảnh giác nhìn Lâm Hiểu Phong , chỉ sợ hắn sẽ đổi ý.
“Tên nhóc, ngươi tên gì?” Vương Sâm hỏi.
“Lâm Hiểu Phong!”
“Hay lắm, ngươi quả thật khá lợi hại, Lâm Hiểu Phong đúng không, bại dưới tay của ngươi coi như ta phục.
Ngươi hãy chờ đó, về chuyện này, Minh Đường chúng ta và ngươi chưa xong đâu”.
Nói xong thì Vương Sâm xoay người chạy xuống lầu ngay.
Lâm Hiểu Phong trong lòng khiếp sợ, cái tên này là người của Minh Đường sao?