Trong lòng Lâm Hiểu Phong cũng có chút buồn cười, nói vớ vẩn với loại người này làm gì không biết, cũng lười nói thêm với hắn nữa, trực tiếp không để ý tới tên Vương Mộc Dương này nữa.
Vương Mộc Dương lại mắng thêm 2 câu, muốn ra tay đánh hắn nữa nhưng lại nhớ tới ánh mắt trước đó của Lâm Hiểu Phong, bất luận thế nào thì cũng không lại dám ra tay đánh nữa.
Quay qua quay lại cũng đã hơn nửa đêm, vốn cả bọn đã rất mệt sau 1 ngày leo lên núi, nên ai nấy đều trải chăn xuống đất mà ngủ cả, tất cả lại yên tĩnh.
Chỉ có Lâm Hiểu Phong thì không, hắn dù nhắm mắt lại nhưng lỗ tai thì vẫn luôn đề cao cảnh giác, lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Đại khái lúc trời vừa rạng sáng, bên ngoài nghĩa trang truyền đến tiêng bước chân rất nhỏ.
“Rốt cuộc cũng tới rồi”.
Lâm Hiểu Phong mở 2 mắt ra, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, giả vờ lâu như vậy, toàn thân hắn đều mỏi nhừ, lưng mỏi chân đau cả rồi.
Lúc hắn sắp bị trói thì đã vẽ trên tay trai của mình 1 đạo mở khóa phù rồi.
Chắc sẽ có người thấy kỳ lạ,còn có thể loại phù chú kỳ quái như mở khóa phù sao?
Kỳ thực thì nhưng thứ như phù chú này, cũng không phải toàn bộ đều là phù chú dùng để trừ tà bắt quỷ không đâu.
Thời cổ đại, có thể mời đại phu xem bệnh bốc thuốc uống đều là người có chút tiền cả, khi đó những người nghèo thì càng là dùng tới phù chú chữa bệnh đấy.
Chỉ là sau này thời đại phát triển, việc khám chữa bệnh càng ngày càng thịnh hành, cho nên phù chú trị bệnh cứu người dần dần mất tăm mất tích, nhưng các loại phù chú có công dụng bắt quỷ trừ tà lại được lan truyền rộng rãi hơn.
Mà cái loại mở khóa phù này, thật lâu trước đây một người thợ làm nghề chuyên mở khóa theo gia truyền về sau chuyển sang làm đạo sĩ, và nghiên cứu ra 1 loại phù chú mới.
Loại phù này không có công dụng gì khác ngoài khả năng mở khóa rất lợi hại.
Lâm Hiểu Phong dùng tay có vẽ mở khóa phù đặt lên dây trói, nhẹ giọng thì thầm:” Cấp cấp như luật lệnh”.
Sau đó, dây trói được cột rất chặt nới lỏng ra, tuột xuống đất.
Lâm Hiểu Phong hơi vận động 1 chút cho tay chân đỡ tê mỏi vì bị trói.
Sau đó rón rén hướng cửa sổ, nhờ ánh trăng nhìn ra,
Lúc này có 1 người đang đứng bên ngoài nghĩa trang, tay cần 1 cái tượng người gỗ vẽ lên người con rối 1 loại phù gì đó.
Thấy vậy Lâm Hiểu Phong trong lòng cũng ngẩn ra, cái tên này muốn làm cái gì vậy ta?
Nhờ có ánh trăng, Lâm Hiểu Phong cũng thấy khá rõ người này mặc 1 cái áo rằn ri cũ nát, 1 cái quần đen , quần áo bẩn thỉu, nhìn qua y như 1 người đàn ông nông dân chính hiệu.
Hắn suy nghĩ cẩn thận 1 chút, cái tên này không phải là người dân trong thôn này sao?
Mặc dù hắn đối với chuyện phát lương thực cứu tế không có hào hứng gì, nhưng mà cũng có tham gia hời hợt 1 chút, hắn nhớ là tên này lúc nhận được đồ tặng thì rất vui vẻ còn cám ơn nữa mà.
Tên này sao lại muốn hại cả nhóm người bọn hắn chứ?
Lâm Hiểu Phong thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn về nghĩa trang này, vội vàng ngồi xuống nấp.
Qua 1 lúc mới ngẩng đầu lên thì tên kia đã rời đi rồi.
Lâm Hiểu Phong lại quan sát thêm 1 hồi, xác định tên kia đã thật sự rời đi mới nhanh chóng đến chỗ mà tên đó để lại con rối lại xem xét.
Hắn ngồi xuống quan sát 1 chút không khỏi nhăn mày lại.
Lại là thuật luyện thi sao?
Như lúc trước đã có nói qua, thuật luyện thi vốn là 1 nhánh trong quỷ thuật, Lâm Hiểu Phong học chính là quỷ thuật chính tông, cho nên liếc mắt 1 cái là nhận ra ngay con rối này là dùng để luyện thi, điều khiển thi thể
Đột nhiên Lâm Hiểu Phong quay lại nhìn, dưới ánh trăng, cái tên ăn mặc như nông dân kia đang đứng phía sau lưng hắn cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn
“Tên nhóc này, có chút đạo hạnh sao? Nếu là đồng đạo, vậy thì ngươi đi vào trong mang người cùng bị trói với ngươi ra rồi rời khỏi đây đi”.
Người này nói.
Lâm Hiểu Phong cười nói:” Đại ca à, anh đang nói đùa với tôi sao?”
Người này cười nói:” Vừa rồi ta đã thấy rồi, những người này đem trói ngươi lại, còn chuẩn bị giao ngươi cho cảnh sát nữa, chẳng lẽ ngươi còn định giúp bọn hắn sao?”
“Hai chuyện này khác nhau à, bọn hắn là có thù với tôi, tự tôi sẽ tính toán rõ ràng với bọn hắn, nhưng không có nghĩa là anh có thể giết bọn hắn được”.
Lâm Hiểu Phong nói:” Anh đã luyện được thi rồi, chỉ còn thiếu máu của người sống nữa thôi phải không?”
Sau khi nghe lời này xong, trong ánh mắt tên kia lộ ra vẻ khiếp sợ, không nghĩ tới tên học sinh trước mặt này lại có thể biết được loại chuyện này.
Với biểu hiện lúc trước của Lâm Hiểu Phong, hắn đã biết Lâm Hiểu Phong cũng biết chút đạo thuật, nhưng đây là luyện thi thuật, hắn làm sao cũng hiểu biết như vậy?
“ Cái xác thi kia càng uống nhiều máu người thì sẽ càng mạnh hơn, ngươi là đang muốn cho cái xác thi này giết toàn bộ người bên trong nghĩa trang sao?”
Lâm Hiểu Phong nói:” Tâm địa của ngươi cũng có hơi quá ác độc rồi ?”
Lúc đầu còn tưởng là có hiểu lầm gì đó, nhưng sau khi biết tên này là dùng thuật luyện thi, Lâm Hiểu Phong cũng phần nào hiểu rõ, tên này là muốn dùng máu người để luyện thi.
Lục Duệ Hằng lúc này trong lòng liền trầm xuống, nhìn Lâm Hiểu Phong nói:” Thấy ngươi biết 1 chút đạo thuật, ta tha cho ngươi đi nhưng ngươi lại không muốn mặt mũi thể diện nữa, vậy thì đừng trách ta không khách khí”.
Lục Duệ Hằng này cũng không phải là nông dân núi rừng gì cả, hắn không biết làm sao mà biết được phía sau thôn Cây Đước có 1 xác nữ thi trăm năm.
Lúc tới xem xét thì phát hiện bởi vì nữ thi đã hóa thành nữ ác quỷ nên thi thể trăm năm của ả sẽ không bị hư tổn nữa, oán khí lại cực sâu.
Hắn liền tìm cách trà trộn vào thôn Cây Đước, bỏ ra thời gian gần 3 năm để luyện cái thi xác này.
Bây giờ chỉ cần có màu người sống là có thể chân chính luyện thành nữ thi rồi, hắn căn bản là còn đang phát sầu không biết đi đâu tìm máu người sống đây.
Kết quả là nghe được tin có 1 nhóm học sinh sắp tới để làm từ thiện.
Sau khi Lục Duệ Hằng biết được tin này, lập tức tìm thôn trưởng, dùng 300 đồng mua chuộc lão, để lão sắp xếp nhóm học sinh này vào ở trong nghĩa trang.
Vốn là dựa vào kế hoạch của hắn thì chỉ cần lén đưa xác nữ thi vào nghĩa trang, mà chỗ này cũng chỉ có 1 cái cửa ra vào, hắn chỉ cần giữ ở cửa ngăn cản thôi, việc còn lại là để nữ thi ra tay, chẵng lẽ đám học sinh này còn có thể trốn thoát khỏi tay nữ thi được sao?
Nhưng mà có 1 câu ông bà ta có nói là:”Người tính không bằng trời tính” mà.
Hắn không ngờ rằng tên mập sớm như vậy đã giải thoát cho nữ ác quỷ, sau đó trong đám học sinh lại có Lâm Hiểu Phong, 1 tên biết đạo thuật.
Lục Duệ Hằng lúc này huýt sáo 1 cái, từ trong bụi cỏ xuất hiện 1 thân ảnh, chui vào trong nghĩa trang từ cửa sổ.
Mặc dù bóng người kia chỉ thoáng qua 1 cái nhưng Lâm Hiểu Phong cũng nhận ra, đó chắc chắn là xác của nữ ác quỷ trong giếng cạn.
Trong lòng Lâm Hiểu Phong âm thầm có chút hối hận, sớm biết vậy lúc đó hắn nên trực tiếp đốt đi cái xác này ngay trong giếng cạn thì giờ đâu có chuyện gì.
Lâm Hiểu Phong xoay người vọt về nghĩa trang.
Lục Duệ Hằng cười to, thản nhiên nói:” Thằng nhóc, ngươi tốt nhất là trốn nhanh lên đi, nữ thi này ta đã luyện thành rồi, chỉ cần vừa chạm vào máu người sống, chắc chắn sẽ không thể so sánh cùng với nữ ác quỷ trước đây nữa đâu.”
Lâm Hiểu Phong trong lòng gấp gáp, căn bản là Lục Duệ Hằng nói cái gì hắn cũng không có nghe rõ.
Hắn xông vao nghĩa trang xem xét, quả nhiên là nữ thi kia.
Nữ thi có ngoại hình giống hệt ả ác quỷ hắn đã đánh cho hồn phi phách tán trước đó, cả người mặc 1 bộ sườn xám đỏ chót.Màu da tái xanh, há miệng ra thấy cả 2 cái răng nanh sắc bén nữa.
Sau khi ả vào trong, liền hướng về phía Hoàng mập đang nằm ngủ khò khò trong góc tường mà nhào tới.
Lâm Hiểu Phong tiến lên 1 cước đá văng nữ thi vào vách tường.
1 tiếng rống vang lên.
Nữ thi phát ra 1 tiếng gầm rống như dã thú đang gào.
Trong con mắt ả không có tròng mắt, mà chỉ có 1 màu trắng dã, người thường mà nhìn thấy, đoán chừng có thể bị dọa ngất ngay tại chỗ.
Hoàng mập đang ngủ, lúc này có lẽ là bị tiếng ầm ĩ ồn ào, tiếp tục nhắm mắt, bĩu môi bất mãn nói:” Đừng có làm phiền ta, ta ngủ rồi”.
Lâm Hiểu Phong chân dùng thêm lực đè nữ thi chặt vào tường, liếc mắt nhìn Hoàng mập, trong lòng mắng hắn không biết bao nhiêu lần.
Cái tên mập mắc dịch này ngược lại là ngủ rất ngon a, nếu mà hắn biết vừa rồi xém đi gặp diêm vương, đoán chừng có nằm xuống cũng không ngủ được nữa đâu.