Cô ấy đón nhận rồi mặc vào chúng tôi tiếp tục đi.
Phút chốc đã đến nhà, tôi rất biết lễ giáo nên chỉ đứng trước cửa và nói:" vậy tôi về trước cô vào nhà nghỉ đi"
Ai biết tôi vừa quay lưng cô ấy lại gọi tôi:" anh không muốn vào nhà uống chút trà gừng cho bớt lạnh à, dù sao thì ngoài trời vẫn đang mưa".
Tôi quay lưng lại thì bắt gặp ánh mắt đó, ánh mắt dịu dàng đến nỗi người đối diện có thể mềm nhũn tay chân, tôi lại ngại ngừng nói:" như vậy không hay lắm".
Cô ấy lắc đầu bảo:" không sao, vào nghỉ một chút bao giờ hết mưa hẵng về".
Tôi lưỡng lự một hồi cũng đồng ý vào nhà.
Tôi ngồi trước bàn cẩn thận rót cho mình một ly rồi cho cô ấy một ly.
Cô ấy đón lấy ly trà hớp một ngụm rồi nhìn tôi:" tôi phải đi thay đồ, anh cứ ngồi đây nghỉ"
Tôi gật đầu.
Cô ấy bước vào phòng thay đồ, còn tôi thì ngồi đó quan sát căn nhà bày trí rất là đơn giản và gọn gàng đúng là nhà nữ nhi sẽ có khác biệt.
Khoảng nữa canh giờ sau vẫn chưa thấy cô ấy ra, tôi cũng thấy trời đã khuya nên bước ra khỏi nhà quan sát bên ngoài, ngoài trời vẫn cứ mưa ngày một lớn, cứ như vậy có khi tôi phải qua đêm ở đây.
Lẩm bẩm xong tôi đóng cửa vừa quay người lại thì đập vào mắt tôi là hình ảnh một cô thân mặc giá y tóc dài ngang lưng.
" anh nhìn tôi xem, tôi có đẹp không"
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy nhưng ai biết được giờ phút này trước mặt tôi là không còn là cô gái diễm lệ thấy vào đó là một nữ quỷ không có mặt.
Cả người tôi tê cứng như có một dòng điện chạy dài từ não đến tận đầu lưỡi khiến tôi không thể nào thốt nên lời.
Nữ quỷ rõ ràng không có mặt nhưng lại cất tiếng cười khiến cho tóc gáy của người đối diện đều dựng lên hết.
" hừ đàn ông các ngươi chỉ thích dung mạo diễm lệ, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy nhan sắc càng đẹp thì càng nguy hiểm haha"
Nói rồi đèn trong nhà vụt tắt, tôi không còn thấy gì chỉ thấy cổ bỗng nhiên rất đau, hơi thở như cạn kiệt sau đó cảm giác như nữa phần hồn phách bị mất đi nhưng may là tôi vẫn còn sống, tôi dùng hết sức bình sinh chạy về nhà.
Khi vừa bước chân qua khỏi cửa chính thì bản thân tôi như thể bị ma nhập đầu óc quay cuồng cử chỉ bất thường, tôi chỉ có thể nhớ một xíu là suy nghĩ lúc đó của tôi chính là bị ma nữ khống chế, cô ấy không ngừng nói bên tai tôi:" lấy ta làm vợ, lấy ta làm vợ ".
tui chẳng nhớ nổi những chuyện sau đó nữa.
Sau khi nghe Châu thiếu gia kể lại toàn bộ quá trình sự việc tôi cảm thấy có chút mơ hồ cũng chẳng rõ mưu đồ của nữ quỷ kia là gì? nhưng điểm đáng nghi nhất là vị pháp sư kia thật sự có ý tốt muốn giúp Châu thiếu gia không hay chỉ là lợi dụng mưu lợi.
Trong lòng tôi có chút không yên, loại cảm giác như dự báo trước điều không lành nên đứng dậy nói:" Chúng ta đi tìm lão thầy pháp đó trước để hỏi rõ nguồn cơ"
Ông nội nhìn tôi với anh mắt suy tư sau đó nghĩ kỹ lại liền gật đầu:" ngày mai xuất phát "
Châu phu nhân đứng dậy bày tỏ lòng cảm ơn với chúng tôi, điều này càng khiến tôi tự trách bản thân mình vì Châu thiếu gia chẳng sống được mấy ngày nữa, việc cấp bách trước mặt là phải tìm ra cách cứu cậu ấy và nguồn cơ sự việc.
Sau khi từ biệt Châu phu nhân tôi và ông nội về nhà, Tô Nhi một mực từ chối việc ở lại nha tôi dùng bữa bởi vì cô ấy có một số việc cần làm nhưng cụ thể là việc gì thì tôi không rõ, sau một hồi lưỡng lự tôi đưa cho Tô Nhi một lá bùa bình an:" Em cầm lấy đi, anh sợ mai có việc gì đó làm tổn thương em anh sẽ hối hận"
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ rồi bật cười:" chỉ là đi tìm người thôi có việc gì mà tổn thương em chứ"
Cũng đúng sự việc chỉ cỏn con tại sao tôi phải nghĩ nhiều như vậy, hazz có thể thần hồn nát thần tính, nhưng tôi vẫn muốn đưa lá bùa này cho cô ấy nên nói:" em giữ đi, coi như đây là thành ý của anh"
Cô ấy đón lấy lá bùa mỉm cười nhìn về phía tôi:" cảm ơn"
Sau khi cô ấy rời đi thật xa tôi mới yên lòng đi vào nhà, nhưng không hiểu tại sao trong lòng tôi cứ có gì đó không yên, loại cảm giác khiến người ta thấy bồn chồn thấp thỏm.
Hôm sau, như dự tính chúng tôi đi đến thôn Nguyên Hoàn rất sớm từ cổng thôn nhìn vào thì có thể thấy rõ thôn này rất ít người sống, lại nằm ở bìa rừng nên có vẻ hơi hoang sơ, vừa bước đến đầu thôn thì chúng ta đã nghe vang vang từ xa tiếng kèn tiếng trống rộn rã nhìn kỹ thì mới biết hóa ra trong thôn có người chết, nhưng điều kì lạ là trên quan tài lại đặt một hình nộm một cô gái, nói rõ hơn là hình một tiểu nương tử mặc váy đỏ.
Ông nói nhìn quanh một lượt rồi nói với chúng tôi:" xem ra đây không phải một đám tang bình thường"
Nghe ông nội nói vậy tôi có chút không hiểu mà hỏi lại:" chỗ nào không bình thường vậy ông?"
Ông nội chỉ về phía quan tài đã đi qua nói:" con nhìn xem quan tài kia làm bằng gì? "
Tôi cố gắng nhớ lại lúc nãy khi quan tài được kiêng qua chỗ chúng tôi thì nó làm bằng gì nhưng nghĩ một hồi tôi cũng không biết được nên nói qua loa:" chẳng phải quan tài nào cũng làm bằng gỗ a"
Ông nội lắc đầu
Tô Nhi rất nhanh lên tiếng:" quan tài lúc nãy làm bằng sắt"
Tôi nghi vấn nói :"Làm bằng sắt? Đây cũng là chuyện quá bình thường mà, có thể ở đây người ta không thích làm quan tài bằng gỗ".
Ông nội nói:" không từ xưa quan tài đều làm bằng gỗ cây tùng hoặc các loại gỗ khác nhưng quan tài làm bằng sắt chỉ có một nguyên nhân"
Tôi nghi hoặc hỏi lại:" Nguyên nhân gì ạ? "
Ông lại nói tiếp:" có thể quan tài đó đang chứa một vật rất mạnh hoặc chính xác hơn trong quan tài chứa quỷ"
Trời ạ! Vừa nghe ông nội nói tới đây tôi triệt để run sợ, hai chân như muốn nhũn ra tôi không thể ngờ ở một cái thôn như vậy mà cũng có quỷ đúng thật là đạo cao một thước ma cao một trượng mà.
Ông nội chỉ tay về phía thôn Nguyên Hoàn nói:" đi, chúng ta phải tìm ra nhà của Dược sư phụ trước khi trời tối"
Trước khi trời tối? Tôi nghi hoặc suy nghĩ giờ chắc cũng tầm giữa trưa và thôn này bé như vậy việc tìm người lại quá dễ dàng, nói như vậy chẳng phải đang phóng đại sự việc sao? Tôi không đè nén được nghi vấn nên hỏi ông:" sau phải là trước khi trời tối, cháu thấy thôn này khá nhỏ việc tìm người như trở bàn tay mà?"
Ông liếc nhìn tôi cái sau đó lắc đầu:" đúng thật là hổ phụ sinh cẩu tử mà, nói cháu ngốc đúng thật là chả sai, suy nghĩ thử xem Dược sư phụ nổi tiếng cả vùng thì ít nhất ông ấy cũng biết ở thôn này có quỷ tại sao trong lúc đưa tang chẳng thấy ông ấy xuất hiện"
Tôi lúc này được một phen đắc ý cười lớn nói:" nhưng nội đâu biết Dược sư phụ như thế nào? "
Ông cười nhẹ:" thường thì thân là pháp sư nếu muốn trấn ma thì người ta sẽ đích thân đến chỗ chôn cất mà phong ấn, khi đi theo đoàn tang họ đều đi đầu và ăn mặc trang nghiêm để tỏ lòng kính trọng người chết, cháu xem lúc nãy ngoài bốn người kiêng quan tài và một người bưng bài vị và ba người đánh trống múa chiêng thì không còn ai nữa, chẳng lẽ một pháp sư lại đi làm mấy chuyện đó?"
Suy nghĩ một hồi tôi cảm thấy lời nói của ông nội rất đáng tin cậy nên liền gật đầu nói:" đúng ạ, vậy chúng ta mau sớm tìm ra Dược sư phụ".
Theo lời chỉ dẫn thì nhà của Dược sư phụ nằm gần bìa rừng phía Tây, thôn này phải nói hoang sơ tiêu điều đến ảm đảm từng trận gió thổi như muốn xé toang lòng ngực của kẻ khác.
Phía trước ngã rẽ có đám trẻ ồn ào hát hò trong có vẻ rất vui nhưng nghe kỹ thì bài đồng dao mà bọn trẻ hát rất đáng sợ
" Đại Kiệu Hoa
" Đại kiệu hoa
" giày bằng da, không thấy mặt, khăn hỉ đỏ nhuốm tang thương, tân nương tử đừng khóc nữa, tân lang giận máu tuôn rơi.
Những đứa trẻ cứ liên tục hát những câu hát nghe đến rợn người.
Tôi đi đến hỏi một đứa bé:" Em bé tại sao bọn Em lại hát bài hát này?"
Đứa bé lao nước mũi xong rồi nhìn tôi:" anh trai trong thôn này có một chị gái rất xinh đẹp chị ấy bảo chúng Em hát bài này thì chị ấy sẽ cho chúng Em kẹo a"