Âm Dương Tân Nương


Sáng hôm sau chúng tôi theo sự chỉ đường của A Lưu liền nhanh chóng lên núi nhưng quái lạ là theo như hắn nói thì đường lên núi rất khó khăn cũng chưa từng có ai lên được đỉnh núi nhưng chúng tôi đi chưa tới một canh giờ đã gặp đạo quán của Tứ Thúc.
Vừa bước tới cửa đạo quán chúng ta đã thấy được sự uy nghiêm của toàn bộ khung cảnh trước mắt.

Giữa chính điện đặt thờ ba vị Tam Thanh của đạo giáo gồm: Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh trong đó Ngọc Thanh là Nguyên Thủy Thiên Tôn; Thượng Thanh là Linh Bảo Thiên Tôn; Thái Thanh là Đạo Đức Thiên Tôn cũng tức là Thái Thượng Lão Quân.

Ba bức tượng uy nghiêm trang nhã xung quanh khói hương nghi ngút khiến phong cảnh trở nên tiên khí vô cùng.
Từ trong làn khói hương mờ ảo có một vị đạo gia bước ra phong thái đoan chính thanh tao thoát tục, tôi đưa ánh mắt dò xét người trước mặt từ trên xuống dưới rất kĩ càng.

Thoạt nhìn ông ấy đã ngoài bốn mươi mặc trên người đạo phục có tông chủ đạo là màu vàng viền đen, mỗi một hoa văn trên đường viền không giống nhau lúc ẩn lúc hiện tựa như Cự Mãng Hoá Long vô cùng sắc xảo, phía sau lưng bộ đồ lại thêu một cái Lung Linh Bảo Tháp trong rất oai phong nhưng điểm tinh tế của đạo phục chính là giữa ngực có một hình bát quái trận đồ rõ ràng là thêu nhưng nếu nhìn lâu sẽ thấy bát quái trận đang chuyển động.

Đúng là khác xa đạo phục mà tôi thường thấy trước đó.

Tứ thúc không để tôi nhìn lâu liền nói:" Tiểu tử dò xét ta xong chưa?"
Tô Nhi và ông nội liền cười trêu còn tôi chỉ có thể mang theo chút ngượng ngùng mà nói:" đâu có, con thấy đạo phục của thúc rất đẹp"
Tứ thúc phất tay một cái lớn tiếng cười to:" đúng là có mắt nhìn, nào vào trong đi"
Tôi và Tô Nhi chắp tay hành lễ cung kính cúi đầu, Tứ thúc đỡ hai người chúng tôi đứng dậy rồi ra hiệu vào bên trong đạo quán.
Vừa vào trong tứ thúc liền nhìn tôi một lượt rồi đánh giá:" Chịu được độc của Âm Dương thi lâu như vậy, haha có bản lĩnh thật"
Tôi thắc mắc vốn dĩ chuyện trúng độc chỉ có ông nội, Tô Nhi và lão mù biết và chúng tôi chưa từng mở miệng nói ra chuyện này với bất kì ai nhưng dựa vào đâu Tứ Thúc lại biết rõ chuyện này như thế.
Tứ thúc không để tôi có bất kì cơ hội nào nói ra nghi vấn:" đang thắc mắc tại sao ta biết đúng không?"
Tôi chỉ có thể mang theo sự tâm phục khẩu phục mà gật đầu.
Thúc ấy cười lớn một tiếng rồi nói tiếp:" Chắc con chưa nghe qua danh xưng người khác đặt cho ta rồi"
Tôi híp mắt thành một đường quan sát Tứ Thúc:" danh xưng gì ạ?"
Ánh mắt tứ thúc lộ ra một tia giảo hoạt:"
Côn Luân đỉnh- Diệp Mậu Tùng
Núi Bất Bảo - Hà Thiên Nhai "
Tôi dùng ánh mắt nhìn Tứ như muốn khẳng định lại lời nói:" Hà Thiên Nhai là thúc, vậy Diệp Mậu Tùng là...?"
Tứ thúc dùng ánh mắt thông tuệ nhìn tôi:" cái người tên Diệp Mậu Tùng này luôn là một ẩn số, những người từng nhìn thấy Diệp Mậu Tùng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay"
Tứ thúc nói tới đây không khỏi khiến tôi tò mò về nhân vật còn lại, nhưng dư quang loé lên tôi liền nghĩ đến Lão Mù ông ấy từng nói nếu sau này có việc cần giúp thì cứ lên núi Côn Luân tìm ông ấy hoạ chăng lão là...? Nghĩ tới đây tôi liền tự thân cắt đứt mạch suy nghĩ bởi Lão Mù chỉ là một lão già cổ quái vốn không có một tí gì gọi là cốt cách đạo gia.
Ông nội vén áo tôi ra để lộ một đường hắc khí kéo dài từ cổ đến thắt lưng cho Tứ thúc xem, vừa nhìn tứ thúc liền nhíu mày lạnh người hít một hơi thật sâu:" phát tác nhanh như vậy à?"
Ông nội gật đầu.
Tôi cũng chẳng biết đường hắc khí đó biểu trưng cho thứ gì nhưng tôi chắc chắn nó là một điềm xấu, đến cả Tô Nhi khi thấy cũng há mồm trợn mắt sợ hãi.
Tôi đưa tay như muốn sờ lấy sau lưng nhưng đến cùng vẫn không thể nào sờ được.


Tôi đưa ánh mắt cầu xin về hướng Tô Nhi: " có thể giúp anh hình dung nó như thế nào không"
Ba người họ không hẹn mà cùng hướng mắt về lưng tôi, Tô Nhi trả lời với giọng điệu có phần run sợ:" nó là một đường thẳng màu đen, bên trên không ngừng phát ra thi khí"
Tôi ngẩn người bấy giờ mới ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc:" Con...có phải sắp biến thành Quỷ Hồn không?"
Ông nội tuy rằng lắc đầu phủ nhận nhưng trên mặt vẫn thoáng vẻ lo âu:" mùng một tháng bảy mới là ngày Quỷ Hồn thức tỉnh"
Tứ thúc gật đầu tỏ vẻ đồng ý:" nói vậy thôi gian còn nữa tháng"
Ông nội gật đầu.
Tứ thúc nhìn sang tôi một lượt rồi lại nhìn ông nội sau đó đưa ra một chủ ý:" ta có ý này không biết có tác dụng không? Nhưng nó có thể là tia hi vọng cuối cùng "
Ông nội gấp gáp hỏi Tứ thúc:" là cách gì?"
Tứ thúc tiếp tục nói:" Nghĩa phụ con có biết một cách gọi là Nghịch thiên cải mệnh, Nói chính xác hơn là đi đến Quỷ Môn quan thay đổi bản mệnh của Sở Lăng "
Thay đổi bản mệnh? Nghe đến đây tôi không khỏi hoài nghi mà hỏi Tứ thúc:" làm sao có thể thay đổi bản mệnh?"
Tứ thúc ngưng lại vài giây:" thay đổi bản mệnh là Đến Quỷ Môn Quan có một nơi gọi là bản mệnh chi mộc trong đó sẽ ghi rõ mệnh số của mỗi người"
Ông nội không hẹn mà cùng tôi gật đầu.
Tứ thúc nhíu mày bỗng nhiên thở dài một tiếng thái độ cũng liền thay đổi:" nhưng người sống muốn vào Quỷ Môn Quan phải trả giá rất đắt"

Tôi cả kinh hỏi lại:" cái giá gì ạ?"
Tứ thúc lắc đầu nhíu mày một cái:" ta cũng không rõ chỉ là người muốn cải mệnh một khi đến Quỷ Môn Quan rất khó quay về, nhưng nếu con muốn đi ta sẽ tìm cách giúp"
Nghe đến đây tôi như thể bị một luồng sét đánh thẳng vào người, súyt chút nữa tôi đã đứng không vững rồi.
Tôi nhìn ông nội và Tô Nhi, trên mặt họ đều lộ rõ một tia ưu sầu nhưng tôi vạn lần không muốn những người thân yêu của mình năm lần bảy lượt rơi vào nguy hiểm.
Tôi nói với Tứ Thúc:" con sẽ đi một mình"
Ông nội hét lên một tiếng:" không được, muốn đi thì ta đi cùng con"
Tô Nhi cũng tiếp lời ông nội:" cả em nữa, Sở Lăng anh không thể một mình vào chỗ nguy hiểm được"
Ông nội gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Tô Nhi nhưng tôi cảm thấy chuyến đi lần này nguy hiểm trùng trùng.
Tứ thúc đưa tay như muốn xua tan bầu không khí căng thẳng:" không hẳn sẽ khó về đâu, ta sẽ ở dương gian hỗ trợ mọi người"
Nghe tới đây trong lòng tôi cũng coi như được an ủi phần nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận