Từ khi bước chân ra khỏi quán trọ, chúng tôi đã đi ngót nghét gần 3 canh giờ, nhưng cuối cùng vẫn không thấy cây bản mệnh ở đâu?
Tôi gần như đã mất hết kiên nhẫn, liền ngồi lại bên một góc cây:
" Đi rất lâu rồi, tại sao vẫn chưa tới?"
Tô Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, hai tay nắm lấy bàn tay đầy gân của tôi, nói:
" Sở Lăng, kiên nhẫn một chút.
Biết đâu đi một lát sẽ tới."
Tôi nghe Tô Nhi khuyên mình, nên tâm tình cũng có chút ổn định lại.
' Dục Tất Bất Đạt' nếu con người làm chuyện gì mà hấp tấp, hối hả thì kết quả khó như mong cầu.
Trái lại cứ thuận theo tự nhiên ất sẽ tìm thấy được thứ mình muốn thôi.
Suy nghĩ thì giờ cũng chẳng còn được bao lâu, tôi và Tô Nhi lại đứng dậy tiếp tục đi.
Nhưng, điều càng làm tôi cảm thấy bực mình hơn là đi khoảng một đoạn đường rất xa kết quả vẫn như cũ.
Đến lúc tôi không còn đủ kiên nhẫn đi tiếp nữa, thì từ phía trước thổi đến một làn sương mù.
Trong bóng tối âm u, sương mù kéo đến dồn dập làm tôi không thấy rõ mọi thứ.
Tôi đưa tay kéo lấy bàn tay của Tô Nhi bên cạnh, đôi bàn tay đã mấy hôm không tiếp xúc với ánh mặt trời của cô ấy thật lạnh, làm cho tôi rất đau lòng.
Sương mù qua đi, tôi phát hiện phía trước là mảnh rừng cây treo lơ lửng, mỗi cây, mỗi vẻ rất khác nhau.
Bên dưới lát đát những bia đá khắc rất nhiều hán tự cổ đại, nhưng để nói rõ những hán tự này viết gì thì tôi cũng không biết nữa.
Lúc này tôi cảm thấy có một luồng âm lãnh mang theo thi khí thổi đến, tôi giật mình một cái nhìn lại phía sau.
Ông nội và Chu Diêu rõ ràng lúc nãy vẫn còn sau lưng tôi, giờ phút này lại triệt để biến mất hoàn toàn không chút dấu vết.
Tôi nghĩ chắc do đợt sương mù lúc nãy đã làm họ lạc mất phương hướng, nhưng như vậy cũng được, tôi không muốn gặp hai người họ chút nào.
Có lẽ họ không đi cùng tôi thì tốt hơn, chí ít tôi cho là vậy.
Tô Nhi lúc này tiến lên phía trước gạt có sang một bên, quan sát mọi thứ xung quanh.
Tôi cũng vì tò mò mà đến xem thử, quả thật nơi đây rất kì lạ.
Mỗi một bia đá đều cắm chặt xuống thân cây, mà mỗi cây lại không hề vì gió mà lay động.
Tô Nhi chỉ tay về một bia đá xa xa, nói:
" Sở Lăng, bên trên có khắc tên anh."
Tôi nghi hoặc, tại sao Tô Nhi lại hiểu được những văn tự cổ đại này? Nhưng đó gấp gáp nên tôi cũng không kịp hỏi bất cứ gì.
Tô Nhi đứng trước bia đá bị nứt tan nát kia, miệng đọc lớn:
" Chung Sở Lăng, gia đình hạnh phúc là người có phúc khí, trời định sống yên vui cả đời, nhưng..."
Tô Nhi đọc tới đây thì bỗng nhiên ngưng lại một chút.
Trầm mặc rất lâu, sau đó mới đọc tiếp:
" Trong đời sẽ kết một mối nghiệp duyên với Chu Diêu và Chu Hải, hai người này định sẵn sẽ là khắc tinh chủ mệnh, khiến chủ mệnh không thể yên ổn."
Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, cười khổ một tiếng:
" Gặp được họ là việc xui xẻo nhất cả đời của anh."
Tô Nhi dịu dàng đến cạnh tôi.
Toả vẻ trầm mặc rất lâu, sau đó búng tay một cái nói:
" Em có biết một truyền thuyết gọi là Phá Bia Tự Lập, chủ mệnh sẽ trực tiếp phá đi bia sau đó tự lập một tấm bia khác giúp cho bản thân có hạnh phúc trôi chảy hơn."
Không để tôi kịp trả lời, Tô Nhi lại tỏ vẻ uất ức nói:
" Dù gì Chu Diêu cũng hại anh nhiều như vậy, em thật sự không thích anh ta tí nào.
Anh phá đi, lập lại là Chu Diêu sẽ không ảnh hưởng đến anh.
Em muốn anh sống tốt hơn thôi.
Tô Nhi đưa thanh kiếm cho tôi, nói:
" Sở Lăng, phá bia bản mệnh đi, sau khi thành công chúng ta về dương gian sống một cuộc sống yên bình không bận tâm thế sự nữa."
Tôi nghe Tô Nhi nói vậy cũng có chút động lòng.
Nhưng đến khi cầm thanh kiếm tôi lại không nỡ xuống tay, nếu bia mộ thật sự bị phá đi...liệu ông ta còn có thể tồn tại không? Và cả đứa cháu nội mà ông ấy làm mọi cách để bảo vệ, ngay cả việc kéo tôi vào chỗ chết.
Đứng giữ sự lựa chọn này khiến tôi không khỏi đau đầu.
Đời người khó nhất chính là muốn lưỡng toàn kì cả đôi chuyện nhưng có mấy ai làm được cơ chứ.
Người ta sẽ chỉ chọn 1 mà thôi.
Tô Nhi có chút nóng lòng nói:
" Sở Lăng, anh lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
Anh có bao giờ nghĩ cho bản thân của mình không? Anh muốn cả đời sống trong thấp thỏm lo âu à?"
Nghe đến đây, tôi hoàn toàn thức tỉnh.
Đúng! ' người không vì mình, trời chứ đất diệt' nếu tôi luôn nghĩ cho họ thì người cuối cùng chịu thiệt vẫn là tôi.
Tôi một lần nữa vung thanh kiếm trong tay lên, trong đầu lại hiện toàn bộ khung cảnh trước khi đến đây.
Trước khi đến đây mỗi năm đến tết nguyên tiêu ông đều rất tỉ mỉ làm nhiều món ngon cho tôi, chỉ cần nhìn tôi dùng bữa vui vẻ đã khiến ông hạnh phúc đến nhường nào.
Tôi nhớ, có lần tôi sốt rất cao.
Ông nội luống cuống nữa đêm cõng tôi đi từng nhà cầu cứu nhưng đến cuối cũng chẳng ai chịu mở.
Nhưng không vì vậy mà ông mặc kệ tôi.
Ông đã cõng tôi trên lưng suốt năm canh giờ để đi đến bệnh viện lớn trên tỉnh, may mà tôi kịp thời được cấp cứu nên không có gì nguy hiểm.
Do ngày hôm đó ngoài trời đổ tuyết ông lại dùng áo khoác để che cho tôi và vượt đoạn đường xa như vậy, chân của ông đã bị sưng đến mấy ngày.
Sau chuyện đó ông nội cũng bị suy phổi do lạnh.
Tôi buông hẵn thanh kiếm xuống, cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi.
Tôi...! Tôi tại sao lại có thể vì chút lợi ích bản thân mà làm ra chuyện này cơ chứ, tại sao tôi lại không nghĩ đến ơn nghĩa hai mươi năm qua của ông dành cho tôi.
Tôi gần như đã ngã quỵ xuống đất.
Tôi cảm thấy, người nên được sống là ông nội và Chu Diêu.
Bởi dù tôi có sống cũng đã trở thành một kẻ độc hành, không cha, không mẹ, không người thân.
Tô Nhi thấy tôi lưỡng lự không thôi, liền tức giận cầm lấy thanh kiếm cắt lấy máu ở tay tôi.
Sau đó xỏ chui kiếm vào người tôi, nói:
" Sở Lăng, em không ngờ anh lại nhu nhược đến vậy.
Vì thế họ đều có cơ hội lừa anh, đổi lại là em thì em cũng xem anh như tên ngốc thôi."
Tôi ngước mắt nhìn Tô Nhi, ánh mắt ấy giờ phút này không có một chút lương thiện nào cả.
Nhưng cũng dễ hiểu, chắc vì không cam tâm thấy tôi đâu khổ như vậy.
Một lần nữa tôi cầm lấy thanh kiếm, hai tay giơ thẳng thanh kiếm lên.
Hai mươi mấy năm qua là duyên hay là nghiệp thì tôi cũng đều thấy hạnh phúc.
Là giả dối hay hạnh phúc thì trong giây phút đó tôi gần như đã cảnh nhận được hương vị gia đình.
Giờ phút này tôi không thể vì bản thân mà khiến những người khác phải chịu đau khổ chung với tôi.
Tôi muốn ích kỷ một lần, tôi muốn sống vì bản thân mình.
Một mình tôi chịu khổ là đủ rồi, tôi không muốn bất cứ ai phải liên lụy nữa.
Tôi quay sang Tô Nhi, mỉm cười nói:
" Em nhất định sẽ gặp một người tốt, Tô Nhi, hãy thay anh sống phần đời còn lại."
Tô Nhi nóng giận, nhìn tôi chằm chằm:
" Sở Lăng, mau phá bia đi"
Tôi chỉ mỉm cười, quay lưng lại với cô ấy.
Nếu tôi chết, liệu mọi chuyện sẽ theo tôi vào luân hồi mà kết thúc chứ.
Ông nội và Chu Diêu sẽ sống cuộc sống hạnh phúc của họ.
Tôi trực tiếp đâm thanh kiếm vào tim mình.