Giờ khắc tôi nhìn thấy thân ảnh Chu Diêu ngày càng mờ nhạt, tôi thật sự rất sợ.
Tuy rằng tôi rất ghét cậu ta, nhưng bản thân tôi chưa hề muốn cậu ta biến mất.
Ông nội theo bản năng quay lại, lo lắng gọi:
" Diêu Nhi, trở lại mau."
Chu Diêu như một ánh sáng nhanh chóng bay vào nhành cây bản mệnh trong túi ông.
sau đó ông nội rất nhanh chóng qua khỏi cầu độc mộc.
Tôi ngước nhìn ông nội, trong nháy mắt chỉ thấy ông rất mệt mỏi thân thể cũng yếu hơn.
Tôi bước đến đỡ ông, trong lòng không kìm nổi mà hỏi một câu:
" Ông không sao chứ?"
Ông nội lắc đầu, xua tay:
" Không, ta không sao.
Mau đi đến quán trọ."
Tôi vì cõng Tô Nhi trên lưng, nên không còn cách nào dìu ông.
Nhưng ông nội thân thể vẫn còn rất linh hoạt, rất nhanh chống đã đi đến quán trọ.
Cửa quán trọ vừa mở, chủ quán đã nhìn chúng tôi với ánh mắt phức tạp:
" Đã nói nguy hiểm mà các ngươi còn ngang bướng."
Chúng tôi không nói gì, chỉ biết lặng lẽ nhìn ông ta
Ánh mắt chủ quán thâm trầm như biển khơi, sau một lúc hất đầu về bên trong ra hiệu:
" Vào đi."
Tôi đem Tô Nhi vào phòng, sau đó cẩn thận tỉ mỉ lau đi máu trên mắt Cô ấy.
Tô Nhi cực khổ cho em rồi, cùng anh trải qua nhiều nguy hiểm như vậy.
Tôi đang chăm chú nhìn Tô Nhi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi:
" Sở Lăng, xuống lầu ta có chuyện muốn nói."
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, từ từ đóng cánh của lại.
Tôi không biết phải đối mặt với ông như thế nào.
Tôi càng không biết mình phải nói gì mới đúng.
Ông nội như thấu hiểu lòng tôi, liền lên tiếng trước:
" Sở Lăng, ta thu mẹ con vô hồ lô là cố giữ một phần hồn phách, để mẹ con không bị hồn tiêu phách lạc."
Trong lòng tôi khẽ thở dài một tiếng, gật đầu nhìn ông.
Chủ quán yên lặng nhìn tôi, hơi nhướng mày:
" Ông của cậu đúng là rất quan tâm đến cậu."
Tôi biết.
Tôi biết chứ, nhưng...Tôi đã ngu dạy làm ra những chuyện mà chính bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình.
Tại sao tôi lại chấp nhận để Chu Diêu đưa linh hồn trao đổi cho sự an toàn của tôi chứ.
Tôi rõ ràng rất muốn khóc, nhưng không thể nào khóc được.
Ông nội lắc đầu thở dài:
" Là tà đã nợ Sở Lăng quá nhiều"
Tôi nghe ông nói như vậy, trong lòng lại nghẹn ngào không thôi, tôi muốn nói với ông rất nhiều nhưng chỉ mở miệng được một từ:
" Không"
Chủ quán nhìn ra ngoài cửa.
Cơn mưa đầu tiên ở âm giới bay lất phất, ngoài cửa sổ mưa rất lớn, mà bên trong hơi nước hoà lẫn với khí trời khiến tôi cảm giác được hơi ấm của mùa xuân.
Ông nội vẫn lặng lẽ ngồi đó nhìn chằm chằm bình hồ lô.
Chủ quán hiểu được tâm sự của ông,iền đi đến bên cạnh nói vài câu:
" Yên tâm, mẹ của Sở Lăng ta sẽ tịnh hoá giúp bà ta có thể luân hồi chuyển kiếp.
Còn..."
Chủ quán ngập ngừng, ánh mắt hướng về phía tôi.
Ông ta nhìn tôi rất lâu, nhìn đến mức tôi cảm thấy như mình đã phạm phải lỗi lầm gì đó.
Tôi hỏi chủ quán:
" Nếu như tôi muốn huỷ bỏ giao ước cùng ông, thì hậu quả sẽ ra sao."
Chủ quán kinh ngạc, chăm chú nhìn tôi không chớp mắt:
" Cậu muốn hủy bỏ giao ước?"
Tôi nhìn ra cửa sổ:
" Đúng vậy."
Chủ quán kẽ nhướng mày, khoé miệng nhếch lên, cười nói:
" Kẽ muốn hủy giao ước cùng ta chỉ điếm trên đầu ngón tay, và bọ họ cũng đã chết cả rồi.
Cậu nghĩ xem kết quả của mình như thế nào?"
Ông nội có chút lo lắng nói:
" Sở Lăng, đừng làm những chuyện dại dột."
Không, tôi muốn cứu Chu Diêu, đây có lẽ là việc mà tôi nên làm từ lâu rồi.
Thế gian này không ai có quyền bắt một người vì mình mà mất đi quyền tồn tại cả.
Tôi lộ vẻ sầu thảm cười:
"Kết quả có ra sao thì tôi cũng chấp nhận, dù cho có chết quyết không lung lay."
Chủ quán che miệng cười nhạo:
" Người muốn dùng hồn phách của Chu Diêu đổi lấy sự an toàn là cậu, người muốn hủy giao ước cũng là cậu.
Cậu đúng là trẻ tuổi vô tri mà."
Trong lòng tôi lúc này cảm giác như ngàn con dao cứ thay phiên nhau liên tục cứa vào từng thớt thịt của tôi vậy.
Tôi rốt cuộc lại trở thành một kẻ độc ác, ích kỷ trong mắt người khác.
Tôi đứng bồi hồi rất lâu, sau đó trực tiếp cầm một con dao quỳ xuống trước mặt chủ quán, mặc cho ông ta kinh ngạc nhìn tôi như thế nào:
"Xin ông, xin ông hãy trả một hồn phách cho Chu Diêu dù ông có muốn cái mạng này của ta, ta cũng không ngại mà cho ông."
Con dao được tôi kề cổ rất chặc, nếu như tôi có chút động đậy gì, liền có thể cắt đến mạch máu của tôi.
Ông nội phất áo, đi đến muốn đỡ tôi đứng dậy.
Lại bị tôi nghiêng người từ chối:
" Con ...con không xứng để người quan tâm.
Là con hại Chu Diêu, hại ông và cậu ta xa cách nhau."
Từ tận trong hóc mắt của ông đã đỏ lên, ông nghẹn ngào nói với tôi:
" Đây không phải lỗi của con, nếu như con có mệnh hệ gì, thì ta biết phải sống sao, phải đối mặt với Ông nội con thế nào."
Tôi cuối đầu, gương mặt u buồn ảm đạm:
" KĐến giờ con mới hiểu, nếu như con sớm buông bỏ việc đúng sai trước đó thì giờ cũng không khiến mọi người chịu tổn thương như vậy."
Không để ông nội kịp trả lời, tôi liền giơ con dao định một phát trực tiếp kết liễu cuộc đời mình.
Bỗng nhiên một đạo bạch quang bay đến, đánh mạnh vào tay tôi, khiến tôi đau đớn buông con dao trong tay ra.
Chính là chủ quán, ông ta không biết vì lí do gì mà lại ngăn cản tôi.
Chủ quán đi đến bên cạnh tôi, đôi mắt chớp vài cái:
" Cuối cùng cậu cũng hiểu.
Cái ta muốn lấy là mối liên kết giữa ba người, nhưng lúc đó cậu vô tri trách hay người họ nên không thể hoàn thành liên kết.
Này cuối cùng cậu cũng hiểu ra, vậy ta lấy đi mối liên kết này trả lại các người một hồn của Chu Diêu."
Tôi vui mừng như được lên trời, chỉ cảm thấy như trút bỏ được một tâm sự rất lớn.
Ông nội vui vẻ nói với tôi:
" Sở Lăng, con không giận ta nữa đúng không?"
Tôi gật đầu, không kìm được mà ôm lấy ông.
Cái ôm này như thể tôi đang ôm hàng vạn lỗi sai của mình trước đó, là cái ôm cảm ơn từ hai mươi mấy năm qua.
Ông nội nhẹ nhàng vuốt đầu tôi như lúc trước, cảm giác này quen thuộc đến lạ thường.
Tôi giật mình như nhớ ra gì đó:
" Chủ quán, mắt của Tô Nhi có làm sao không?"
Chủ quán vội vàng hạ tầm mắt xuống, nhẹ giọng nói:
" Chỉ là cố dùng mắt âm dương nên bị phản phệ"
Trong lòng tôi có chút thất kinh:
" Vậy...có nguy hiểm gì không ạ?"
Chủ quán xua tay:
"Không, cố gắng tịnh dưỡng là được."
Tôi cuối cùng cungz thở phào nhẹ nhõm.
Chủ quán lúc này phất quạt một cái.
Động tác linh hoạt chỉ trong nháy mắt, từ trong quạt một tia bạch quang bay thẳng nhành cây bản mệnh trong túi của ông.
Chỉ thấy túi ông rung chuyển nhẹ một cái rồi lại trở về vị trí cũ.
" Hồn của Chu Diêu đã được trả về."
Ông nội gật đầu cảm ơn chủ quán.
Tôi nhịn không được hỏi ông:
" Mẹ cháu sẽ không sao chứ ông?"
Ông chấp tay kết ấn, từ trong hồ lô bay ra một tia sáng màu vàng, tia sáng ấy như định sẵn đã bày vào quạt của chủ quán.
Ông ta nhanh chống gắp quạt lại, xoay người nói với tôi:
" Ta sẽ tịnh hoá giúp mẹ cậu luân hồi chuyển kiếp, không cần lo."
Tôi cảm thấy chủ quán này như thể quan âm trên trời, giúp đỡ chúng tôi không biết bao nhiêu việc, chỉ là không có cách nào báo đáp.
Chủ quán như thể hiểu rõ nội tâm của tôi, liền cười nói:
" Không cần báo đáp, đợi ngoài trời hết mưa các người có thể về dương gian rồi, đừng ở đây làm phiền ta nữa."