Âm Dương Tân Nương


Sáu đôi tay cùng chạm vào chui kiếm không gian liền trở nên dao động, tất tả mọi người đều xuất hiện cùng một chổ.
Tứ thúc xuất hiện gần Câu Minh nhất không chút do dự cầm Mãn Tinh kiếm xông lên.
Mãn Tinh là một cây kiếm thân to nhưng không vì vậy mà ra chiêu chậm, chỉ thấy tứ thúc thân nhẹ như yến nhanh nhẹn chiến đấu cùng ông ta.
Đều không ngờ đến là không biết lý do vì sao mà cánh tay trái của Câu Minh đã mọc trở lại, dù tứ thúc có nhanh đến đâu cũng bị lão ta nhẹ nhàng tránh thoát.
Ông nội và lão mù cũng không đứng nhìn, mỗi người cầm một kiếm xông thẳng vào trận đánh.

Hai cách tay của ông ta dài ra rồi ngắn lại thay đổi liên tục cầm phất trần đánh trả mọi người.
"Cẩn thận!"
Trương Sinh đột nhiên hét lên một tiếng, cầm Phá Tinh liều mạng hướng về phía tứ thúc chạy tới.
Chỉ thấy một nhát trường đao màu đen đột nhiên từ phía sau tứ thúc xuất hiện, theo sau còn có sát khí cuồng bạo nổi lên, nó bùng nổ giống như núi lửa phun ra dung nham vậy, bay thẳng qua người tứ thúc.
Trương Sinh vừa tiến đến đỡ lấy xem thương thế của tứ thúc thì dưới chân lại bị rung chuyển dữ dội, một bàn tay bằng khí đen đột nhiên hiện ra, xung quanh có hàng vạn sát khí bắt đầu xoay tròn bóp lấy thân thể của hai người.
Tôi và Tô Nhi nhìn nhau một cái rồi chia nhau tiến tới, tôi cầm Toái Tinh xong về phía Câu Minh cầm cự tiếp ông nội vào lão Mù.

Còn Tô Nhi cầm Sát Tinh liên hợp với Trương Sinh đánh phá Thanh đao và bàn tay kia.
Có Tô Nhi giúp đỡ trong đánh ngoại hợp rất nhanh bàn tay kia cũng từ từ bị đánh lui.

Không có bàn tay thanh đao kia đã dễ đối phó hơn nhiều, Sát Phá thay nhau liên tục ra chiêu, thấy không còn cơ hội Câu Minh đưa tay gọi đao về.
Trương Sinh đỡ tứ thúc đứng dậy, giọng nói đầy lo lắng:
"Sư phụ người không sao chứ?"
Tứ thúc lắc đầu, ánh mắt luôn quan sát trận đánh bên kia:
"Ta không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi, chúng ta phải tiêu diệt lão già này càng sớm càng tốt"
Nói rồi Tứ thúc cầm kiếm xông vào, Trương Sinh và Tô Nhi cũng không nhiều lời mà xuất thủ.
Có thêm ba người gia nhập trận đấu, Câu Minh bắt đầu mất đi lợi thế, hai tay chuẩn bị bày trận pháp, thì bị ông nội và lão mù phá rối, sát khí trong thanh đao ông ta chém ra đều bị Phá Tinh trong tay Trương Sinh cản lại.

Tôi và tứ thúc đảm nhiệm đánh vào chính diện, hai người chúng tôi liên tục xuất kiếm, mỗi chiêu đều là chí mạng quyết tâm giết chết lão già này.
Sự ẩn hiện của Tô Nhi luôn làm cho Câu Minh bị thương, tuy rất nhẹ nhưng đến lúc này chỉ có thanh Sát Tinh kiếm trên tay em ấy là thấy máu.

Chỉ thấy mỗi lần Phá Tinh phá giải chiêu của Câu Minh, thì Sát Tinh luôn tìm đúng cơ hội xuất hiện.
Không biết cuộc chiến sống còn này đã kéo dài bao lâu nữa tôi chỉ thấy sự mệt mỏi đã hiện lên khuôn mặt của mọi người.

Câu Minh thì khác hẳn ngoài những vết thương bị Tô Nhi đánh ra thì hình như lão ta không biết mệt là gì.
Nhưng lúc này đây tình thế có biến chuyển chỉ thấy Sát Tinh trong tay Tô Nhi và Phá Tinh trong tay Trương Sinh bất ngờ hai thanh hợp một, uy lực của Sát Phá hoàn toàn phá đi kim thân của Câu Minh, hai thanh kiếm trực tiếp xuyên qua bụng của ông ta, sau đó tách ra trở lại trên tay hai người.
Câu Minh bị thương phun ra một ngụm máu còn thanh đao kia đã biến mất, tiếng nói mệt mỏi nhưng chứa đầy sự vui mừng của lão Mù vang lên:
" Đây là thời cơ tốt, ta sẽ Triệu hồi Thất Tinh Liên Không Trận tuy không có Lang Tinh nhưng vấn đề không lớn, Sở Lăng mọi chuyện phải nhờ con rồi ."
Nói xong lão Mù ném thanh Di Tinh kiếm lên không trung, hai tay kết một loạt ấn kí kỳ quái.

Năm thanh kiếm còn tự động bay lên, phía trước bỗng xuất hiện một ngôi sao lớn sáu thanh kiếm lần lược xuyên qua chỉ một chớp mắt những thanh kiếm kia đã hợp thành 1 vòng tròn vây quanh Câu Minh.

Thất Tinh Liên Không Trận đã khởi động chỉ có người dùng qua Toái Tinh mới có thể vào trong.
Tôi có chút lo sợ không biết mình có thể thành công không, bỗng bên vai có người vỗ nhẹ:
"Con sẽ làm được mà, mọi người tin tưởng con Sở Lăng".
Tôi ngước mặt lên nhìn qua từng người ai cũng kiên định gật đầu làm tôi có thêm nhiều dũng khí.

Câu Minh làm nhiều chuyện ác đáng bị trừng phạt, chúng tôi đã hy sinh nhiều thứ như vậy rồi không thể chần chừ để mất đi cơ hội này nữa.
Tôi không chút do dự nhắc chân bước vào trận.

Vừa bước vào liền có ánh sáng từ sáu thanh kiếm tập hợp xuất hiện trước mặt tôi, ánh sáng nhạt đi, sau đó hiện ra một thanh kiếm, không phải đơn giản là một thanh kiếm nó là sự kết hợp của sáu thanh kiếm mà thành.
Bên kia lão già Câu Minh hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, không biết ông ta nghĩ gì mà miệng cười quỷ dị, chỉ thấy ông ấy kết một ấn kí gì đó làm tôi rất hồi hợp, không biết ông ta còn có chiêu gì chưa dùng đến không.

Nhưng thời gian từng giây trôi qua không có hiện tượng gì xuất hiện tình trạng như bây giờ càng làm tôi lo lắng hơn.
Tôi hít lấy một hơi thật mạnh, hai tay nắm chặt thanh Kiếm trước mặt hướng về phía Câu Minh lao tới, mỗi một lần xuất kiếm đều hiện ra một ánh sáng vàng, đó chính là dương khí, dương khí đến đâu âm khí thoái lui đến đấy, gặp tình trạng này tôi cũng có chút yên tâm tập trung hết sức đối phó với ông ta.
Khi tôi gần đến chỗ ông ta, thì bỗng nhiên dưới chân xuất hiện một loạt văn tự cổ đại trong vô cùng quỷ dị.

Câu Minh đứng ở giữa sát khí từ bốn phía xung quay tràn ra bảo vệ ông ta, sát khí càng ngày càng nhiều hình như chúng có thể làm suy giảm sức mạnh của trận pháp .
Tôi cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân để đứng vững kiên trì không lùi nửa bước.
Câu Minh giơ tay lên liền xuất hiện cây đao kia, sau đó dùng sức chém về phía tôi.

Tôi chỉ đành bỏ qua sát khí chuyên tâm đánh nhau với ông ta.
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay tôi liên tục thay đổi hình dạng, mỗi một đao Câu Minh xuất ra đều bị kiếm trong tay tôi hoá giải, một kiếm rồi lại một kiếm, thật sự đã bức lui được ông ta.
Tôi thấy thời cơ đã đến, liền vận dụng hết dương khí trong người mình đâm ra một kiếm.

Thanh kiếm sắt bén còn có sự bảo bọc của dương khí đã xuyên qua sát khí trực tiếp cắm vào tim ông ta.

Câu Minh mở to mắt không thể tin nhìn thanh kiếm xuyên qua thân thể của mình rồi từ từ ngả xuống.
Tôi vô lực chao đảo một hồi rồi ngã quỵ xuống đất.

Câu Minh chết đi trận pháp tự động phá giải mọi người vui mừng tiếng đến, Tô Nhi chạy đến đỡ tôi đứng dậy, Trương Sinh đỡ lấy tứ thúc đi đến, lão mù và ông nội nương tựa lẫn nhau nhìn chúng tôi cười.
"Sở Lăng con làm tốt lắm."
Nụ cười chiến thắng vừa nở trên môi chưa được bao lâu thì Chuông Đông Hoàng mà chúng tôi đang đứng bỗng nhiên rung lắc, mọi sát khí đều tập hợp đến Thanh đao đang trên không trung kia là cây đao lúc trước Câu Minh dùng.
Thanh đao điên cuồng xoay tròn sát khí liên tục bị hấp thụ, chúng tôi phải dựa sát vào nhau mới không bị làm cho ngã.
Hấp thụ hết sát khí thanh đao bỗng nhiên bay vào cơ thể Câu Minh, Câu Minh mở mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui