Âm Dương Thần Thám

Sau khi Triển Chiêu trở về liền đi báo cáo về việc mật thất cho Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, Dương Tiễn thì lại chạy về phòng. Hắn muốn đẩy nhanh việc hồi phục thực lực, chỉ cần hồi phục một chút sức mạnh là được, như vậy đối với vụ án này rất có ích, bởi vì theo suy luận của Dương Tiễn thì trong suốt toàn bộ sự việc đều có một người nào đó đứng sau thao túng tất cả, mà người này hiển nhiên không phải người bình thường. Không, người này không thể gọi là người được.

Cho nên việc cần thiết bây giờ là phải đẩy nhanh việc hồi phục, cho dù là một chút cũng rất có ích rồi.

Vì vậy nguyên suốt thời gian còn lại, Dương Tiễn không ra khỏi phòng, chỉ ngồi trên giường phong bế thần thức, đả tọa tinh thần, cố gắng hấp thu lượng linh khí ít ỏi nơi đây.

Chờ khi Dương Tiễn tỉnh lại thì bên ngoài đã tối, hắn nhanh chóng chạy đi tìm đồ lót dạ rồi chạy đi tìm vị hộ vệ nào đó, tiếp tục chạy tới Triệu gia canh gác a canh gác.

Bao đại nhân khi thấy Dương Tiễn cứ chạy đi chạy lại thì hỏi " Ngươi đang tìm gì vậy? "

Dương Tiễn nhíu mày " Không thấy con mèo kia đâu hết... "

" Con mèo? Ý ngươi là Triển hộ vệ sao? Quên nói cho ngươi, hôm nay Triển hộ vệ phải vào cung có việc, đêm nay có lẽ sẽ về muộn, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi, tối nay xuất phát muộn. " Công Tôn tiên sinh ngồi bên cạnh trả lời, cười như không cười nhìn Dương Tiễn " Triển hộ vệ có nhắn lại là ngươi phải mặc nhiều áo quần một chút, cẩn thận cảm lạnh, hắn từ trong cung về sẽ đem ngươi tới Triệu gia ngay. "

Dương Tiễn rùng mình trừng con hồ ly nào đó đang cười tới thần thần bí bí, thầm mắng trong lòng, con hồ ly này cười như vậy tuyệt đối không có ý tốt!

Vì nghĩ cho tính mạng của mình, Dương Tiễn chỉ ậm ờ cầm mấy cái bánh bao nóng rồi chạy về phòng, cước bộ cứ như đằng sau có ma đuổi.

Nhìn bóng lưng Dương Tiễn rời đi, Bao đại nhân mỉm cười lắc đầu với Công Tôn Sách " Hình như Dương Tiễn rất sợ tiên sinh. "

" Đại nhân nghĩ nhiều rồi, có lẽ hài tử này có việc gấp thôi. " Công Tôn Sách gắp một ít rau vào bát, từ tốn ăn. Bao đại nhân cũng không hỏi nhiều. Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng bát đũa đụng nhau.

Dương Tiễn vốn định thức chờ Triển Chiêu trở về, ai ngờ lại ngủ quên mất, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy bản thân nằm trong lòng Triển Chiêu, quanh thân khác áo rất ấm, cái này là một cái áo choàng lông chồn màu đỏ rực, mặc vào ấm cực kì, mà không hề có cảm giác khó chịu giống như kiểu mặc nhiều y phục của Dương Tiễn.

" Ngươi trở về khi nào vậy? " Dương Tiễn dụi mắt ngáp một cái, đầu lại chui vào bên trong áo sâu hơn.

Triển Chiêu cước bộ nhanh hơn " Ta mới về, thấy ngươi đã ngủ nên không đánh thức. "

Dương Tiễn lầu bầu vài câu, mặt chôn chặt vào trong, tới Triệu gia mới mở ra quan sát xung quanh.

Đêm khuya thanh vắng, âm khí tràn lan khắp nơi, Dương Tiễn lại kéo áo Triển Chiêu, ra hiệu hắn đi tới từ đường. Triển Chiêu hơi nhíu mày, có chút chần chừ. Lần trước tới Triệu giaDương Tiễn khi tới từ đường đã ngất xỉu một lần, lúc đó còn suýt chảy máu. Tuy lần đó hài tử này đã cố dấu nhưng đối với người luyện võ như hắn, mùi máu khá là mẫn cảm. Nhưng nhìn ánh mắt quật cường của Dương Tiễn, hắn lại không kìm được mà im lặng.

Dương Tiễn thấy Triển Chiêu không động thì nhíu mày, lại kéo áo hắn lần nữa.

Triển Chiêu thở dài, nhún người vận công bay đến từ đường.

' Chúng ta vào trong ' Dương Tiễn thì thầm bên tai Triển Chiêu, tay chỉ vào bên trong. 

Nhìn từ ngoài vào thì thấy từ đường rất im lặng, còn có vẻ rùn rợn khiến người khác cảm thấy rét lạnh. Bên trong còn phảng phất có khói trắng.

Dương Tiễn im lặng nhìn Triển Chiêu đẩy cửa từ đường, bên trong vắng lặng, tiếng mở cửa phá lệ chói tay, tạo không khí rùng rợn. Triển Chiêu nhanh chóng đóng cửa lại, theo ýDương Tiễn đi tới trước bài vị nhà họ Triệu.

Dương Tiễn nhìn một đống bài vị trước mắt, đôi mắt lóe lên. 

Quả nhiên không sai, bài vị Triệu gia sắp xếp y đúc bài vị Mạc gia!

Đưa tay ra xoay nhẹ bài vị đứng thứ sáu, không thấy có gì xuất hiện. Dương Tiễn nhíu mày, thử xoay bài vị theo hướng ngược lại, vẫn không thấy có gì xảy ra.

Không lẽ suy đoán sai rồi?

Triển Chiêu cũng nhận ra, vì vậy hỏi ' Không phải? '

Dương Tiễn lắc đầu, bỗng nhiên trong khoảnh khắc kia thấy một đoạn hình ảnh. Một nam tử nhìn qua trong giống Triệu Vấn Hàn 3 phần mặc một thân màu xanh đưa tay đẩy bài vị ra phía sau.

Ám thị?

Có kẻ đang ám thị cho hắn!

Dương Tiễn mặt không đổi sắc cầm lấy bài vị kia đẩy ra sau, lần này thì ở bức tường đằng sau hiện ra một cửa vào.

Dương Tiễn mặt không đổi sắc bảo Triển Chiêu bước vào, trong lòng thì lại loạn thành một mảnh.

Có người đang giúp bọn họ. Nhưng ai lại giúp bọn họ? Người đứng sau màn?

Người này muốn bọn họ thấy cái gì sao?

Và tại sao lại phải giúp bọn họ?

Không lẽ là vì vụ án?

Hôm nay vốn chỉ đến đây để thử vận may, nhưng xem ra là thu được một số thứ rồi.

Không biết người kia có ý xấu hay ý tốt, nhất định phải đề phòng.

Dương Tiễn thầm nghĩ, bắt đầu khởi động linh lực đi quanh cơ thể, giúp cho ngũ giác sử dụng tốt hơn, trong năm đầu ngón tay như có như không lóe lên một chút ánh sáng màu xanh, bên trong còn có cả một chút chớp giật, hiển nhiên là thuộc tính lôi.

Triển Chiêu không cảm thấy có gì không đúng, một tay ôm Dương Tiễn một tay cầm đèn. Cũng may trước khi đi Công Tôn tiên sinh nhắc nhở hắn cầm theo đèn, nếu không bây giờ lại phải tốn thời gian làm đuốc.

Mật thất này không giống như mật thất khô ráo của Mạc gia mà lại có vẻ ẩm ướt, đã vậy còn thoang thoảng ngửi thấy mùi máu và mùi gỉ sắt.

Dương Tiễn mím môi, mùi này trong một lần hắn và đám Na Tra đi truy bắt một tên yêu tinh vạn năm có ngửi qua, đó là khi bọn họ bước chân vào phòng tra tấn mà con yêu tinh kia dùng để tra tấn con mồi của mình. Cảnh tượng lúc đó quả thực là rất thối nát, nhớ lại vẫn khiến hắn rùng mình.

Tuy nhiên ở đây mùi không gay mũi như ở chỗ con yêu tinh kia.

Triển Chiêu làm hộ vệ, thấy qua nhiều thứ, đương nhiên cũng đoán được đây là gì, khuôn mặt anh tuấn lập tức trầm xuống.

Không ngờ Triệu gia lại có thứ thế này.

Cước bộ không khỏi nhanh hơn, giống như là đang chạy chứ không phải đi, cây đèn trên tay có lúc gần như sắp tắt.

Cuối cùng cả hai thấy một căn phòng, bên trong đầy những hình cụ dùng để tra tấn người, cái này so ra với cái của con yêu tinh biến thái kia còn chưa được một góc.

Bỗng nhiên Dương Tiễn lại thấy một đoạn hình ảnh, lần này vẫn là người nam tử giống Triệu Vấn Hàn 3 phần kia, tuy nhiên người này cầm trên tay một chiếc roi sắt, không ngừng đem roi sắt quất vào một người khác đang bị trói trên một chiếc cột. Người bị trói kia da thịt lẫn lộn, máu chảy tí tách không ngừng.

Mà người bị trói kia, khuôn mặt giống nam tử kia như đúc, chỉ khác ở chỗ người kia  chỉ mới là một đứa bé 12 tuổi.

Dương Tiễn biết người này.

Hắn ta chính là đại ca của Triệu Vấn Hàn, đại thiếu gia Triệu gia - Triệu Vấn Thủy.

Cả hai người không hề biết, phía sau hai người có một cái bóng trắng vẫn luôn đi theo, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui