Âm Dương Tiên Sinh


Có người nói rằng vào ban đêm, nó mang lại cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng.

Ai nói? Bây giờ ban đêm, dưới bàn có một đôi mắt cá chết lạnh lùng, nhìn thẳng vào ta mẹ nó ai nhẹ nhàng đi xuống.
Nhìn khuôn mặt đó, phản ứng theo bản năng ta liền lùi lại hai bước, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào gốc bàn sợ nó bất ngờ cắn một miếng thịt ta.
Nghĩ đến đó, ta thò tay vào túi.

Nhưng tưởng tượng sau, khuôn mặt đó có điểm quen thuộc a, đã nhìn thấy nó ở nơi nào?
Ân..

Ta thao, đó là xác của nữ quỷ vừa nãy, còn tưởng cái gì đồ vật, thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết
Dù biết đó là một thi thể nhưng ta vẫn cau mày, phó hiệu trưởng bỏ chạy, còn cái xác này thì sao? Thời tiết để tới sáng mai cũng bốc mùi rồi.
Ta ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ ra một cách, báo cảnh sát! Nếu cảnh sát không đến xử lý thi thể, ta không thể hoạt động trong văn phòng hiệu phó.

Cuối cùng, muốn tìm thứ gì đó cũng không phải một hoặc hai ngày là tìm được.
Ta tìm mảnh vải lau hết có thể lưu lại dấu vân tay địa phương, đóng cửa lại, từ từ trở về ký túc xá.
Vừa đi vào, liền thấy Linh Tử ngồi ở bên cửa sổ thâm thúy nhìn ta.

Ta cũng mặc kệ nàng, châm một điếu thuốc bắt đầu hút, cầm điện thoại trên giường lên: "Uy, đồn cảnh sát sao? Ân..


Tôi muốn báo nguy.."
Linh Tử cau mày chốc lát rồi mặt vô biểu tình nhìn ta, lạnh lùng nói: "Ngươi đi đâu? Có chuyện gì vậy?" Ta hung hăng hút một điếu thuốc, sau đó đem mọi chuyện vừa nãy kể lại cho nàng.
Linh Tử liếc ta một cái rồi bay dưới cửa sổ, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Có thể cắn được đầu lưỡi?"
Ta lại hút một điếu thuốc: "Ân..

Ân! Ngươi xem sai trọng điểm đi! Trọng điểm là hiệu phó được không? Chờ cảnh sát đến thu thập thi thể, chúng ta tối mai lại đi kiểm tra xem."
Linh Tử chỉ bên dưới: "Ân!" Sau đó cũng không thèm để ý ta nữa.
Vừa rồi lo lắng quá nên không cảm thấy gì, giờ thả lỏng lại bả vai mới đau lên.

Làm việc quá lâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ.

Ta nhìn vào điện thoại đã sắp 2 giờ sáng và ngày mai còn phải đi học đâu!
Tôi buông điện thoại xuống tắm rửa rồi nằm lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau, cảnh sát đến đây để xử lý thi thể, chụp ảnh và thu thập chứng cứ gì đó làm đến chiều.

Ta học xong một ngày học nhàm chán, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Trong ký túc xá, ta chuẩn bị tốt đạo cụ, đem bao mang lên lương: "Đi thôi, Linh Tử!" Linh Tử cũng không lên tiếng, liền bay theo ta phía sau.
Đi bộ vài phút trên đường đến phòng hiệu phó, thấy hiện trường đã bị phong tỏa.

Một vài người ở lại giám sát, ta cho Linh Tử che mắt họ, sau đó nghênh ngang đi vào.
Này thuật che mắt, thật ra cùng quỷ đánh tường có hiệu quả như nhau, quỷ hồn xuyên vào thân thể cố ý che giấu thị giác, khiến người trúng chiêu xem nhẹ sự vật chân thực, chỉ nhìn đến ảo giác.

Lấy cái ví dụ: Dù hai người ở trong cùng một không gian cách nhau không đến 1m, nhưng nếu bị trúng quỷ che mắt thì sẽ nhìn thấy đối phương, có chạm vào nhau cũng sẽ nhìn thấy ảo giác khác.
Vào phòng, ta làm Linh Tử xem có mật thất gì tại đây không.

Quả nhiên, không đến hai phút, Linh Tử đã tìm thấy một cánh cửa ẩn phía sau giá sách.
Ta cùng Linh Tử thận trọng đi xuống chậm rãi, duỗi tay không thấy năm ngón tay cầu thang có vẻ rất âm trầm.

Đi xuống cầu thang, một mùi vị giống như đã nghe qua xông vào mũi, suy nghĩ lại không biết là cái gì hương vị.

Ngay sau đó ta từ túi lấy ra điện thoại bật đèn flash lên, phát hiện toàn bộ tầng hầm ngầm diện tích không nhỏ, cùng văn phòng hiệu phó không kém bao nhiêu.

Ta cầm điện thoại nhẹ nhành đi vào, vừa đi được vài bước, cảnh tượng trước mắt làm ta sợ tới mức thiếu chút nữa điện thoại cũng ném đi.

Ở tầng hầm ngầm một góc thi thể chất thành đống, tất cả đều là nữ nhân thi thể, có cái chỉ còn xương trắng, có cái còn ở hư thối, còn có như là vừa chết không lâu.

Từng bộ thi thể làn da trắng bệch, tuổi trẻ, xương cốt còn chưa phát triển hoàn toàn.

Ta nói vừa rồi hương vị kia như vậy quen thuộc, thì ra là xác chết hương vị, người bình thường ngửi này hương vị đã sớm nôn hết ruột gan, nhưng ta lại là càng nghe càng tinh thần.
Ta chính nhìn chằm chằm đống thi thể xem, mắt thấy thi thể ở giữa xuất hiện một cái bóng dáng.

Ta theo bản năng dụi con mắt, nhìn kỹ lại nguyên lai là Linh Tử ở tìm nàng thi thể, ta thao, làm ta sợ chết khiếp.
Chờ một chút, phó hiệu trưởng giết nhiều như vậy thiếu nữ vì cái gì, nơi này có cái bí mật gì không thể cho ai biết? Ta đem đèn flash chiếu tới mặt khác một bên, tiếp theo cái cảnh tượng vừa lúc làm rõ nghi vấn của ta.
Tầng hầm ngầm một cái góc khác đặt một cái lu lớn, bên trong đựng màu đỏ sậm chất lỏng, không cần phải nói, bên trong khẳng định là này đó thiếu nữ máu.
Vừa nhìn đến đây, núi thi thể phương hướng có tiếng Linh Tử kêu lên: "Tìm được rồi!"
Ta xoay người, nhìn Linh Tử cầm một bộ bạch cốt, hoài nghi nhìn nàng hỏi: "Ngươi xác định cái kia là ngươi sao?"
Linh Tử gật gật đầu, liếc mắt ta một cái lại cúi đầu: "Ta có thể cảm giác được đến!"
Ta hướng Linh Tử bước qua, làm nàng đem thi cốt đặt trên mặt đất: "Ngươi chuẩn bị tốt, ta muốn giải chú." Thật ra giải "Si linh chú" cùng hạ chú phương pháp là giống nhau, chỉ là thay đổi chú ngữ mà thôi.
Ngay sau đó ta cắt ngón tay, cho máu nhỏ xuống thi cốt, sau đó đốt phù cùng niệm chú.

Linh Tử biết điều lui một bên lẳng lặng nhìn ta làm màu..

Không đúng..


Là nhìn ta giải chú.
Khoảng chừng năm phút sau, Linh Tử cùng ta im lặng nhìn nhau, ta mơ hồ hỏi Linh Tử: "Có hay không cái gì cảm giác?"
Linh Tử không lên tiếng vài giây, lắc lắc đầu: "Không có."
Ta nhìn nhìn Linh Tử, lại ngồi xổm xuống nhìn thi cốt của Linh Tử, sửng sốt một chút, lại nhíu mày.

Hai người im lặng gần một phút, ta mới mở miệng: "Thực xin lỗi Linh Tử, ngươi trúng chính là khóa linh chú, ta giải không được."
Linh Tử tuyệt vọng chết lặng đôi mắt chăm chú ta, ánh mắt của nàng dần dần thiện lên màu xanh lặp lè.

Thấy tình cảnh không ổn, ta vội vàng an ủi nàng: "Ngươi đừng kích động, ta chỉ là nói ta giải không được, lại chưa nói người khác cũng không được, vẫn là có biện pháp.

Ngươi trúng cái này" Khóa linh chú "chỉ là so" Si linh chú "cao cấp một chút, nó chú không ngừng có thể làm quỷ hồn mất đi ký ức, còn sẽ làm quỷ hồn vô pháp đầu thai, chỉ có thể vĩnh viễn đương cô hồn dã quỷ!"
Linh Tử nghe vậy, sốt ruột hỏi ta: "Kia phá giải phương pháp đâu?"
Ta nghe được nàng câu hỏi, ta nắm lấy thời cơ dừng một chút, nói: "Ngươi đừng vội, giải linh còn cần hệ linh người, cái này chú chỉ có hạ chú thuật nhân tài có thể phá giải, còn có một cái biện pháp chính là người thi thuật đã chết!"
Linh Tử nghe ta nói xong, tâm tình mới bình ổn lại nói, đôi mắt trở lại màu đen.

Ta thấy nàng bình phục xuống dưới, muốn dời đi lực chú ý của nàng, chỉ vào kia núi thi thể nói: "Giúp ta đếm đếm nơi đó có mấy thi thể."
Linh Tử "Ân" một tiếng liền ở bên kia đếm, khoảng 3 phút sau, Linh Tử xoay người lại nói: "Bao gồm cả ta, có 99 bộ thi thể.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận