Sự tình điều tra đơn giản hơn rất nhiều so với Diệp Kết Mạn nghĩ.
Và suy đoán cũng không giống.
Nàng vốn tưởng rằng việc này có liên quan đến Uông Tư Thiến, con gái của Uông quản gia, nhưng trù phòng nói, khi đó ra vào cũng không có nhiều người, chỉ có nha hoàn bên viện của Đại thiếu gia và Tam thiếu gia tới lấy điểm tâm.
Nha hoàn bên viện Đại thiếu gia tới chỉ một lát rồi đi ngay, khả năng hạ độc không tính là lớn, vậy nên người còn lại – nha hoàn bên viện Tam thiếu gia là đáng ngờ.
"Như nào là người bên Tam thiếu gia..." An nhi không dám tin mà lẩm bẩm.
Diệp Kết Mạn cũng là lộp bộp trong lòng.
Nàng và Kỷ Tây Vũ âm thầm nhìn nhau, và cùng khẳng định suy đoán của mình.
"Việc này hai em không được để lộ." Diệp Kết Mạn bỗng trảm đinh tiệt thiết nói.
"Ta đã không sao, chuyện này liền bỏ qua.
Hai em ra ngoài đi."
"A!?" An nhi còn muốn nói nhưng Thư nhi đã hiểu tâm tư Diệp Kết Mạn.
Nàng cũng đồng ý, và kéo An nhi đi ra ngoài.
"Thư tỷ tỷ, " An nhi không cam lòng mà dậm chân.
"Đó là độc dược mà!"
Thư nhi kéo An nhi vào phòng, đóng cửa, rồi đi đốt nến.
Nàng đưa lưng về phía An nhi, và thở dài.
"Muội thật ngốc.
Muội còn chưa nghĩ ra là ai hạ độc sao?"
"Không có khả năng là Tam thiếu gia, khẳng định có nội tình..."
"Đương nhiên không phải là Tam thiếu gia, " Thư nhi quay đầu nhìn An nhi, "nhưng Tam thiếu phu nhân..."
"Tam thiếu phu nhân như nào..." An nhi mở to hai mắt, "...!Là bởi vì Tam thiếu gia..."
"Shh! Tai vách mạch rừng, không cần phải nói ra." Thư nhi ngắt lời.
"Chuyện này không phải việc ta hay muội có thể đoán bừa.
Nếu chúng ta ăn nói lung tung, đối thanh danh của thiếu phu nhân sẽ không tốt."
"Nhưng tỷ rõ ràng cũng biết thiếu phu nhân không phải loại người như vậy, người chẳng hề có ý gì."
"Đương nhiên ta biết, " Thư nhi cau mày.
Trong đầu là hiện lên hình ảnh Bùi Nghiêu Viễn nhìn Diệp Kết Mạn.
Thư nhi thở dài trong lòng.
Hoa rơi vô ý, nước chảy hữu tình, nhà cao cửa rộng coi trọng nhất là danh dự.
Tình cảm dây dưa không rõ, nếu truyền ra người bị liên lụy rốt cuộc vẫn là nữ tử.
*****
Diệp Kết Mạn nhìn cửa đóng kín mà mệt mỏi đỡ trán.
Ai phóng hỏa còn chưa biết lại bị hạ độc, không biết cái mạng này có thể giữ được bao lâu.
Đang lo nghĩ, Kỷ Tây Vũ kéo tay đang đỡ trán và xoa mi tâm đang nhíu của Diệp Kết Mạn.
"Có ta ở đây, nàng lo cái gì?"
"Ta..." Diệp Kết Mạn cảm thấy tồi tệ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ: nữ tử trước mắt chỉ thản nhiên, tựa hồ không để việc này ở trong lòng.
"Trễ rồi, ngủ thôi, chuyện gì ngày mai nói sau." Kỷ Tây Vũ nói.
Diệp Kết Mạn đích xác rất là mệt.
Nàng không từ chối.
Khuya, cả Bùi phủ lặng yên.
Một cái bóng trắng thong dong xuyên qua bóng đêm; quần trắng bay bay; cả người hết thảy như tán quang trong đêm; cái bóng trắng không hề ngừng chân, nó đi qua vài ngã rẽ đã đến trước viện nào đó.
Có vài hộ vệ đi qua, cái bóng hồn nhiên không chớp mắt đi qua bọn họ.
Rồi cái bóng bỗng dừng lại một chút rồi hướng đến một tẩm cư nào đó mà đi.
Tuy là đêm khuya nhưng Hứa Nhu Sương vẫn chưa ngủ.
Nàng đang rất hồi hộp.
Hưng phấn xen lẫn bất an làm nàng không thể ngủ.
Nàng chỉ cần đợi trời sáng là sẽ sai người đi nghe ngóng tin tức của người đàn bà kia.
Hừ, tiện nghi cho mày, chết trong khi ngủ.
Hứa Nhu Sương tàn nhẫn mà cười nửa miệng.
Mà hai mắt lại hồng hồng.
Mới không lâu đây, nàng còn cãi vã với Bùi Nghiêu Viễn.
Bọn họ đúng là cũng thường cãi nhau, nhưng lần này kịch liệt hơn.
Nàng thậm chí còn ăn tát.
Sao có thể nhẫn được trượng phu luôn luôn ôn nhuận như ngọc vì một nữ nhân khác mà đánh mình trước mặt đám nha hoàn? Hứa Nhu Sương sung sướng từ nhỏ vô cùng nhục nhã.
Mà hết thảy đều là vì người đàn bà kia...!
Là mày đáng chết.
Nghĩ đến khi tỉnh lại có thể nhìn thấy thi thể người đàn bà kia, trong bóng tối, Hứa Nhu Sương bật cười.
Một nụ cười quỷ dị.
Và tí tách...!Âm thanh rất nhỏ vang lên, Hứa Nhu Sương đang đắm chìm trong hưng phấn không có chú ý, cho đến khi có nước rơi xuống mặt.
Nàng đưa tay lau, thấy tay ướt ướt, nàng cảm thấy ghê tởm nên tiện tay chùi trên đệm.
Và đang cúi đầu, một giọt nước nhỏ lên cổ.
"Cái gì thế này?" Hứa Nhu Sương bất mãn nói, và nhìn đỉnh màn, muốn nhờ nhờ ánh trăng xem thử là cái gì.
Nhưng vừa nhìn nước lại thẳng tắp rơi xuống rơi trúng giữa hai mắt.
Nháy mắt sau đó, Hứa Nhu Sương nhìn thấy một mảnh màu đỏ.
Và nghe được mùi máu.
Hứa Nhu Sương ngồi xuống, ý thức được đó không phải là nước mà là máu, nàng liều mạng chà lau hai mắt mình, và đồng thời muốn xuống giường để đốt nến.
Nàng muốn nhìn cho rõ là xảy ra chuyện gì.
Song, nàng chỉ vừa nhấc người thì như có một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ chân, ngay sau đó, Hứa Nhu Sương bị lôi, đầu đập vào tường một cái rầm.
"Oái!" Hứa Nhu Sương bưng trán.
Nàng choáng váng.
Nàng muốn cầm màn giường mà lại chạm được một mảnh ướt át.
Mùi máu càng nồng hơn.
Hứa Nhu Sương quay đầu nhìn lại.
Ngoại trừ một mảnh mơ hồ màu đỏ ra thì không còn gì khác.
Sợ hãi dần khuếch tán.
"Ai đang giả thần giả quỷ?" Hứa Nhu Sương lớn tiếng nói.
Không ai trả lời, chỉ có máu tí tách thỉnh thoảng nhỏ lên người.
Trong đầu Hứa Nhu Sương nổi lên một ý niệm: Người đàn bà kia đã hóa thành quỷ tìm mình báo thù!
Hôm sau.
Hẳn là hôm qua quá mệt, Diệp Kết Mạn ngủ rất sâu.
Nàng tỉnh lại đã gần buổi trưa.
Nàng xoa trán, và mở mắt nhìn sang bên cạnh: một đôi mắt đỏ tiến ngay vào tầm mắt mình, Diệp Kết Mạn thở phào.
Và yên lòng.
"Sao không đánh thức ta?" Diệp Kết Mạn ôn nhu nói.
"Muốn cho nàng ngủ thêm."
Kỷ Tây Vũ còn muốn tiếp tục nói nhưng bất chợt bị kiềm hãm vì thân mình chợt nhói đau.
Tuy nhiên, thần sắc của nàng vẫn không thay đổi.
"Hôm nay ta hơi mệt, sẽ nghỉ trong mộc phù.
Không có gì thì đừng gọi ta ra."
Rồi Kỷ Tây Vũ biến thành một luồng khói, biến mất.
Diệp Kết Mạn không nghi ngờ gì cả.
Bởi vì tối qua chưa ăn gì nên đã đói bụng, nàng đứng dậy đi tìm hai nha hoàn.
Cửa mở, nàng xa xa nhìn thấy Thư nh An nhi đứng trong viện, không biết đang nói gì mà nàng gọi vài lần mà cũng không nghe.
Diệp Kết Mạn nghĩ nghĩ vẫn là đi ra và chậm rãi đi đến đó.
Càng tới gần, hai người đang nói chuyện gì nàng đều nghe được.
"Thật trùng hợp, nghĩ như nào vẫn là thấy rất quỷ dị." An nhi lo âu nói.
"Muội chỉ cần biết là chuyện hôm qua không được nói với ai.
Cứ coi như là cái gì cũng chưa từng xảy ra."
"Muội biết rồi.
Bất quá Thư tỷ tỷ, tỷ nói đó có phải là báo ứng hay không hả?"
"Đừng có nói lung tung.
Muội đấy, nói nhiều quá." Thư nhi vỗ đầu An nhi, khiển trách.
An nhi thè lưỡi, vừa quay đầu thấy Diệp Kết Mạn, nàng cũng hơi cả kinh.
"Thiếu phu nhân, người thức rồi."
Diệp Kết Mạn gật đầu.
"Hai em đang nói chuyện gì?"
An nhi nhìn xung quanh, muốn giải thích nhưng Thư nhi đã kéo nàng và đồng thời nói:
"Thiếu phu nhân, vào nhà nói sau."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Diệp Kết Mạn vào phòng, thấy bộ dáng hai người giữ kín như bưng thì tò mò.
Thư nhi nhìn Diệp Kết Mạn, hạ giọng nói:
"Tối qua, Tam thiếu phu nhân điên rồi ạ."
Dân chúng Tô Châu trăm triệu thật không ngờ Bùi phủ kiếp nạn một ba chưa bình thì một ba lại khởi.
Cả phủ như bị nguyền vậy, chỉ có mấy tháng ngắn ngủn mà, đầu tiên là Tứ thiếu gia ly kỳ tử vong; ngay sau đó là son án, Bùi gia nhân nhiều người vào tù, vị thế đang xuống dốc không phanh.
Bây giờ mới chưa được mấy ngày lại truyền đến tin đồn Tam thiếu phu nhân Bùi gia điên loạn mà không ai biết nguyên nhân vì sao.
Hai ngày sau, Hứa gia phái người tới đón Hứa Nhu Sương đi.
Nghe nói Hứa lão gia tức giận đập nát đôi ngọc uyên ương ở Bùi phủ, bắt Tam thiếu gia Bùi gia giáp mặt viết hưu thư, từ nay về sau hai họ cả đời không qua lại.
Cứ như vậy, tình cảnh Bùi phủ lại không xong hơn.
Và tất cả đang ngóng trông xem, không biết thương gia nhà giàu một thời cực thịnh sẽ đi về đâu.
Song sự tình không chỉ có như thế mà dừng lại.
Cách ngày Hứa Nhu Sương rời đi Bùi phủ một ngày, con gái của Uông quản gia xảy ra chuyện.
Sự tình phát sinh cũng thập phần quỷ dị.
Ngày ấy, Uông Tư Thiến theo như thường lệ đi trông coi con chó của Bùi lão gia.
Bùi lão gia đang ở trong ngục, nàng đương nhiên càng thêm để bụng chiếu cố con chó ấy.
Nhưng ngày đó nó lại có hơi khác thường.
Nó sủa liên tục.
Uông Tư Thiến ở chung với nó vài năm, cũng không có để ý tới điều đó mấy.
Nàng tới gần nhà của nó, cởi dây muốn bồi nó chơi một hồi, mà dây vừa cởi ra nó nhào tới cắn.
Con chó cao cở nửa người dễ dàng chụp Uông Tư Thiến ngã xuống đất.
Uông Tư Thiến thét rầm trời, tiếng kêu rất nhanh đưa hộ vệ tới.
Song, khi trông thấy một màn ghê sợ đó, dù là hộ vệ cao lớn cũng không thể không sửng sốt.
Chỉ thấy con chó đen như mực nhuỗm đầy máu, miệng gầm gừ, nước dãi nhỏ ra, lục thân không nhận mà đớp cổ Uông Tư Thiến.
Và có lẽ Uông Tư Thiến đã tránh đi nên răng nanh sắc nhọn liền thẳng tắp xuyên qua xương vai làm Uông Tư Thiến kêu la thảm thiết.
Tiếng kêu phải nói là xuyên thấu cả buổi sáng yên tĩnh.
Mà nó không phải là con chó bình thường, nó là con chó bảo bối của lão gia.
Hộ vệ không dám chém nó.
Cuối cùng, có một hộ vệ kịp phản ứng đầu tiên lấy sống đao đập nó.
Con chó nghe được mùi máu rồi, nó không chịu nhả ra, cuối cùng mấy người hộ vệ hợp lực lại mới chế phục được, mới cứu được Uông Tư Thiến nửa người đều là máu ra.
Tuy là cứu được người, nhưng cũng bệnh.
Thần chí Uông Tư Thiến đã không rõ, suốt ngày chảy nước dãi và kêu loạn.
Đại phu thúc thủ vô sách, và vì sợ lây bệnh đả thương người, người ta chỉ phải cột nhốt vào phòng.
Ngoại trừ Uông bá, không ai dám đi vào thăm.
Không quá mấy ngày, động tĩnh trong phòng đó dần tắt, và Bùi gia nhân đều biết đối phương đã chết.
Mà con chó kia, cuối cùng vẫn là Bùi Nghiêu Viễn đại từ hạ lệnh độc chết rồi hậu táng.
Và tất cả những chuyện này chỉ có một người biết chân tướng.
"Nhất định phải như vậy sao?" Diệp Kết Mạn thở dài, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ đang tựa bên cửa sổ.
Nửa cửa sổ được mở, ánh trăng theo đó mà vào, chiếu sáng Kỷ Tây Vũ.
Nghe Diệp Kết Mạn nói, Kỷ Tây Vũ quay đầu lại nhìn Diệp Kết Mạn.
"Ừ." Kỷ Tây Vũ thản nhiên, và gật đầu.
Diệp Kết Mạn mím môi, nhất thời không nói gì.
Nàng biết đây là biện pháp đơn giản nhất.
Đồng thời cũng là biện pháp lãnh khốc nhất.
Nàng khác Kỷ Tây Vũ; không thể coi mạng người như cỏ rác.
Nhất là Hứa Nhu Sương.
Bởi vì Bùi Nghiêu Viễn mà nàng luôn thấy áy náy.
Mặc dù đối phương hạ độc nàng nhưng nàng không thể hận.
Vậy mà giờ con người còn đang sống lại vì mình mà bị hủy...!Nhưng Kỷ Tây Vũ cũng là vì nàng, Diệp Kết Mạn không đành lòng chỉ trích.
Nàng chỉ có thể một mình gánh lấy hết những cảm xúc này.
"Đêm nay trăng đẹp." Kỷ Tây Vũ nói.
"Nàng muốn xem không?"
Diệp Kết Mạn không có tâm tình, vốn định lắc đầu cự tuyệt nhưng thoáng nhìn thấy Kỷ Tây Vũ xong vẫn là không nói gì, nàng đứng dậy đi lại cửa sổ.
Người vừa tới, Kỷ Tây Vũ ôm lấy Diệp Kết Mạn.
Tay Kỷ Tây Vũ xuyên qua thắt lưng và vòng ra sau lưng Diệp Kết Mạn.
Kỷ Tây Vũ nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Chuyện này có lẽ sẽ có biện pháp tốt hơn, nhưng ta không muốn lãng phí thời gian đi xử lý mấy loại tính kế như thế này." Rồi mặt Kỷ Tây Vũ dán tại tóc mai Diệp Kết Mạn, "Chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian cùng nhau ngắm trăng, không phải sao?"
Diệp Kết Mạn cầm tay Kỷ Tây Vũ đang ôm mình mà trầm mặc.
"Trăng có tròn có khuyết, có một số việc sẽ không có đáp án hoàn mỹ.
Ở cùng ta, nếu nàng còn sầu mi khổ kiểm vì những chuyện khác, ta sẽ không cho phép." Sau đó, Kỷ Tây Vũ bất thình lình cắn tai Diệp Kết Mạn.
"A..."
"Nàng phải biết rằng, trên đời này không phải ai cũng đều có báo ứng, đây chẳng qua chỉ là những kẻ yếu thế đáng thương tự an ủi mình mà thôi.
Ai đắc tội đến ta, ta sẽ không ngại tự cho hắn một vài báo ứng." Kỷ Tây Vũ thỏ thẻ.
"Và ta không muốn lấy mạng nàng đi mạo hiểm.
Để lại người nào cũng đều là mối họa cả."
Diệp Kết Mạn chấn động, tay nắm thật chặt, tình tự phức tạp.
Lời nói lãnh khốc như vậy mà giờ phút này nghe lại không biết sao thấy mê hoặc.
"Đừng lãng phí ánh trăng đẹp."
Tiếng nói lẩm bẩm nhẹ nhàng quanh quẩn ở bên tai, và đôi môi lạnh lẽo rơi xuống cổ mẫn cảm.
Suy nghĩ Diệp Kết Mạn nhất loạn, nàng muốn quay người lại nhưng bị Kỷ Tây Vũ siết lại.
"Thế nhân đều thích nói thế này, nếu yêu một người ngươi sẽ yêu toàn bộ của nàng, " Kỷ Tây Vũ hôn cổ Diệp Kết Mạn.
"Nhưng nó chỉ là dối trá.
Hai con người khác nhau, sao có thể yêu hết tất cả của nhau? Ta không cần nàng miễn cưỡng phải yêu cả máu đen trên tay ta.
Nhưng..." Kỷ Tây Vũ cắn vai Diệp Kết Mạn, cảm nhận được người trong lòng căng thẳng, nàng liền liếm trấn an nơi vừa cắn.
"Nhưng cái gì?" Giọng Diệp Kết Mạn thấp đi, vô lực chống cự.
Tiếng cười khẽ vang lên.
"Nhưng nàng không được phép rời khỏi ta."
"Sẽ không." Diệp Kết Mạn nhẹ giọng nói.
Kỷ Tây Vũ nâng mắt, trong mắt giống như sa vào tinh huy đầy trời.
Rồi nàng lại cúi xuống hôn, và đồng thời kéo áo Diệp Kết Mạn.
"Nếu ta vào địa ngục thì sao?"
Lời nói có vẻ như vô ý, nhưng ánh mắt đang dần mê ly mở ra.
Diệp Kết Mạn căng thẳng.
"Có đôi khi ta cảm thấy, nếu ngày đó thật sự đến thì ta nên kéo nàng xuống địa ngục." Kỷ Tây Vũ động tác cũng không có ngừng, kéo áo xong liền đưa tay lặng yên hoạt nhập và thản nhiên nói.
"Để nàng ở lại đau buồn một đời ta không đành lòng.
Nhưng nghĩ nếu đến lúc đó nàng lại gặp được phu quân gì đó cũng không phải là chuyện vui vẻ."
Không biết sao khi nghe Kỷ Tây Vũ nói vậy, Diệp Kết Mạn vốn khẩn trương ngược lại nhu hòa.
"Ha, thật đúng là lãnh khốc vô tình."Diệp Kết Mạn nói.
Kỷ Tây Vũ cũng cười mỉm, "Dù là như thế, nàng vẫn yêu ta không phải sao?"
"Trên đời như nào lại có người không biết xấu hổ như vậy?" Diệp Kết Mạn ca thán, đáy mắt lại toát ra thâm tình.
"Ồ? Cám ơn đã khích lệ.
Ta không biết xấu hổ chỗ nào.
Mà có cũng rất hiếm."
Trong khi nói chuyện, Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng bóp nhũ làm Diệp Kết Mạn ngâm nga ra tiếng.
Diệp Kết Mạn đỏ mặt, kéo cây chống cửa sổ đóng cửa sổ lại.
"Sao không ngắm trăng?" Kỷ Tây Vũ nói.
"Gọi ta đến cũng đâu thèm ngắm trăng." Diệp Kết Mạn chống tay lên cửa sổ và cắn môi.
"Ta còn phải thưởng cảnh sắc đẹp của ta nữa mà."
Kỷ Tây Vũ lột hết áo Diệp Kết Mạn, lưng trắng ngần hiện ra.
"Đừng làm ở đây..."
Kỷ Tây Vũ như không nghe, nàng hôn lên những đốt sống lưng kia....