Âm Duyên Kết FULL


Từ y quán trở về, ít nhiều gì cũng đoán được việc này có liên quan đến Kỷ gia, Thư nhi và An nhi đều thức thời không hỏi nhiều.

Ba người một đường không nói chuyện.

Trở lại viện, Diệp Kết Mạn ngừng chân ở trước phòng, hướng hai người nha hoàn gật đầu ôn nhu nói: "Cám ơn hai em đi theo giúp ta, hai em đi nghỉ đi."
Hai người gật đầu.

Thư nhi xoay người đi vài bước chợt quay đầu lại, nhìn Diệp Kết Mạn thấp giọng nói: "Mặc kệ như thế nào, Thư nhi đều hy vọng Thiếu phu nhân có thể hiểu được mình đang làm gì." Nói xong, Thư nhi nhìn Diệp Kết Mạn thật sâu, rồi mới lôi kéo An nhi ly khai.

Diệp Kết Mạn trầm mặc đứng đó một hồi mới xoay người đẩy cửa bước vào phòng.

Đi đến bàn, Diệp Kết Mạn lấy tờ giấy trong ngực ra, mở ra, gọi: "Kỷ Tây Vũ."
Tiếng nói vừa dứt, một mạt bạch sắc thoảng qua tầm mắt.

Diệp Kết Mạn quay đầu, thoáng nhìn bạch y Kỷ Tây Vũ ở bàn liếc ngang, mặt tươi cười nhìn nàng rồi lập tức nghiêng người tựa vào trên vai nàng.

Thân thể kia lạnh lạnh mà mềm mại làm cho người ta nhịn không được muốn ôm lấy vòng eo ngay.

Trong lòng Diệp Kết Mạn nhảy dựng, áp chế rung động đó, theo bản năng nhích qua bên cạnh, mà thân mình đối phương lại êm ái dán vào tiếp như muốn dung nhập vào mình, Diệp Kết Mạn mím môi, thôi không né nữa.

Kỷ Tây Vũ tựa tiếu phi tiếu, mở miệng, thanh âm mát lạnh như nước suối: "Làm tốt hơn ta tưởng tượng nhiều."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nhìn ngang qua rồi lại cúi đầu.

Trong nháy mắt đó lại cảm thấy mặt nóng lên.

Nàng chỉ trên bàn nói: "Nàng xem đi, biết người này không?"
Kỷ Tây Vũ đưa tay sờ trang giấy, chậm rãi mơn trớn nét mực trên đó.

Dư quang Diệp Kết Mạn âm thầm đánh giá Kỷ Tây Vũ: thấy nàng đã thu lại nụ cười, chuyên chú nhìn người trên tờ giấy với ánh mắt thâm thúy, hình như có gặp qua.

Diệp Kết Mạn chờ giây lát mới thấy Kỷ Tây Vũ ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh, lời nói nghe không ra cảm tình:
"Nha hoàn này là người trong viện ta." Nói xong, Kỷ Tây Vũcong khóe môi.

"Vừa đúng lúc.

Lát nữa đi qua phòng ta một chuyến, thuận tiện tìm Trữ Tâm hỏi nghi vấn này."

Diệp Kết Mạn kinh ngạc nhìn Kỷ Tây Vũ.

Kỷ Tây Vũ nhìn lại, nhíu mày: "Như thế nào? Có vấn đề?"
"Trữ Tâm..." Diệp Kết Mạn lưỡng lự, rốt cục vẫn đem nghi ngờ trong lòng hỏi, "Nàng thật sự cảm thấy chuyện này liên quan đến Trữ Tâm?"
Nghe Diệp Kết Mạn hỏi, Kỷ Tây Vũ rũ mắt xuống trầm ngâm một lát mới ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn với thái độ không rõ nói: "Đến lúc đó sẽ biết."
Lúc này, Diệp Kết Mạn không có mang theo Thư nhi và An nhi.

Một mình nàng ra khỏi phòng.

Cước bộ vội vàng đi đến sân Kỷ Tây Vũ.

Bước vào sân không lâu, khi vô tình chợt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cước bộ Diệp Kết Mạn dừng hẳn, kinh ngạc nhìn cách đó không xa.

Chỉ thấy thân ảnh Trữ Tâm ngồi trên bậc thang trước cửa phòng Kỷ Tây Vũ, cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Đầu tóc nàng rũ xuống che đi thần sắc trên mặt, nhưng không khí bi thương nồng đậm bao phủ trên người.

Tĩnh đến không có tiếng động.

Thấy thế, Diệp Kết Mạn thở dài, cất cước đi đến trước người Trữ Tâm.

Trong mắt có ống váy màu xanh ập đến, một đôi chân lập tức đứng ở trước mắt.

Trữ Tâm lúc này mới hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại.

Cùng lúc đó, đỉnh đầu vanglên tiếng nữ nhân dịu dàng: "Có khỏe không?"
Trữ Tâm khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diệp Kết Mạn ôn nhu.

Trên mặt nàng không lộ vẻ gì, chỉ kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Sau một lúc lâu, Trữ Tâm khàn khàn lên tiếng: "Sao ngươi lại tới đây?"
Diệp Kết Mạn nhíu mi không đành lòng.

Nàng không đáp, mà ngồi theo bên cạnh Trữ Tâm trên thềm đá.

Ngồi yên một lát mới nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ về tiểu thư nhà ngươi?"
Trữ Tâm mím môi không nói.


Diệp Kết Mạn nhìn mặt mày Trữ Tâm cứng cỏi, trầm mặc một lát, lại nói: "Ngươi cùng tiểu thư, cảm tình rất tốt phải không? Tuy rằng đến Kỷ phủ không lâu, nhưng ta rất ít thấy sự bi thương ở người khác như ngươi.

Ta nghĩ việc này không lừa được ai.

Ngươi...!buồn thật?"
Khi nói chuyện, từ đầu tới cuối, mặt Trữ Tâm không chút thay đổi mà trầm mặc.

Nghe Diệp Kết Mạn nhắc tới chữ buồn, thần sắc nàng mới giật giật, mắt có vẻ như nhớ lại.

Sau một lúc lâu, Trữ Tâm trầm giọng nói: "Tiểu thư...!là ân nhân của ta." Dừng một chút, Trữ Tâm cúi đầu, gần như nhìn không thấy mặt mà chỉ có giọng nói phát ra, "Mười hai tuổi, tiểu thư nhặt ta từ ngoài đường, cho người dạy ta tập võ.

Không có tiểu thư, sẽ không có ta.

Thậm chí ngay cả cái tên Trữ Tâm cũng là tiểu thư cho.

Không ngờ ta lại..." Dừng một chút, giọng Trữ Tâm khàn hơn đến không thể nghe được mấy, "Đều là lỗi của ta, ta thực xin lỗi tiểu thư."
Trữ Tâm nắm chặt hai tay, chôn mặt vào đầu gối.

Máu từ ngón tay rơi xuống đất.

Diệp Kết Mạn lúc này mới chú ý tới, móng tay Trữ Tâm đã bị hỏng tự khi nào, trên đầu ngón tay đều loang lổ máu.

Diệp Kết Mạn nhíu mi: "Ngươi thật sự muốn tìm hung thủ sát hại Kỷ Tây Vũ?"
"Đương nhiên là muốn!" Đột nhiên Trữ Tâm cao giọng, ngẩng đầu gằn từng chữ, "Ta hận không thể lột da chúng, ăn thịt chúng!"
"Nếu muốn, vậy đừng giấu diếm cái gì.

Chỉ dựa vào một mình ngươi sẽ tìm không ra hung thủ."
Dứt lời, Diệp Kết Mạn thấy Trữ Tâm xoay đầu lại, nhăn mặt nhăn mày hạ giọng nói: "Ngươi có ý gì?"
"Ta đi tìm Khương đại phu, hắn đã nói với ta rồi." Diệp Kết Mạn bình tĩnh nhìn Trữ Tâm, "Ban đỏ của ngươi căn bản không lây.

Ngươi cũng rõ ràng đấy, đúng không? Ngày Kỷ Tây Vũ rời đi, có người gặp ngươi ra khỏi phòng, ban đã mờ hơn phân nửa.

Vậy tại sao ngươi không đuổi theo Kỷ Tây Vũ? Tại sao?"
Nghe Diệp Kết Mạn nói, sắc mặt Trữ Tâm trắng nhợt.


Diệp Kết Mạn tiếp tục nói: "Ta vốn tưởng rằng là Kỷ gia thông đồng Khương đại phu lừa gạt ngươi và Kỷ Tây Vũ.

Nhưng trên thực tế, tiểu thư ngươi rời đi không lâu ngươi liền ra cửa, như vậy có thể thấy chỉ có một người gạt Kỷ Tây Vũ.

Ta đoán đúng không?" Dừng một chút, Diệp Kết Mạn nhìn thấy trong mắt Trữ Tâm chỉ có thống khổ, nàng chợt thở dài, nói tiếp, "Ta không tin ngươi sẽ hại Kỷ Tây Vũ.

Nói cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta..." Trữ Tâm dời mắt, không dám đối diện Diệp Kết Mạn.

Nàng đau đớn nhắm mắt.

"Ta không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy...!tất cả là tại ta...!tiểu thư mới bị hại." Trữ Tâmhít một hơi thật sâu, một lát sau mới mở mắt ra lẩm bẩm nói.

"Đêm đó, đột nhiên ta phát ban, đại phu bảo ta ở trong phòng nghỉ ngơi, lúc đó xác thực ta không có hoài nghi, ta cũng nói nguyên do cho tiểu thư biết là như vậy.

Chuyện tiểu thư là khẩn cấp, dĩ nhiên không chờ ta được, sáng hôm sau lên đường một mình.

Khi ta tỉnh lại tiểu thư đã ly khai Kỷ phủ.

Cùng lúc đó, ta phát hiện ban trên người đã biến mất hơn phân nửa.

Ta tính đuổi theo, nhưng khi đẩy cửa ra thì nhìn thấy Thành nhi chờ ở bên ngoài, nói với ta một sự kiện.

Bởi vì chuyện này ta mới không đuổi theo tiểu thư."
Diệp Kết Mạn nao nao: "Chuyện gì?"
Trữ Tâm đỡ trán, vô lực giải thích: "Trước ngày giải cứu nữ nhân xa lạ, ta phải hoàn thành nhiệm vụ tiểu thư giao.

Ta vốn tưởng đã giải quyết xong, kết quả Thành nhi nói sự tình lại có tình huống khác.

Ta lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến việc tiểu thư an bài nên đã quay lại đó xem xét.

Không đuổi theo tiểu thư được."
Diệp Kết Mạn nghi hoặc nhìn Trữ Tâm: "Rốt cuộc là nhiệm vụ gì trọng yếu như vậy?"
Nghe vậy, Trữ Tâm ngẩng đầu lên, thần sắc không rõ.

Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy một cái chớp mắt của Trữ Tâm nhìn mình rất cổ quái, trong lòng không khỏi nảy lên khác thường.

Bất quá trong chớp mắt, Trữ Tâm đã đem dời mắt về phương xa, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi nói:
"Giết người."
Trong lòng Diệp Kết Mạn lộp bộp, không biết nói sao.


Nàng rốt cục hiểu được vì sao Trữ Tâm phải giấu sự kiện đã biết.

Tuy biết thương trường như chiến trường, nhưng tự mình nghe được vẫn khiến Diệp Kết Mạn cảm thấy không dám tin.

Chỉ có nháy mắt như vậy, nàng muốn hỏi là ai, nhưng lại cảm thấy việc này đã đề cập tới bí ẩn của Kỷ gia, Trữ Tâm tất nhiên sẽ không nói.

Nếu không muốn tìm ra hung thủ sát hại Kỷ Tây Vũ, sợ là ngay cả nhiệm vụ gì Trữ Tâm cũng sẽ không nói.

Hai người lặng im hồi lâu.

Một lát sau, Diệp Kết Mạn chợt nghĩ tới điều gì, lấy tờ giấy kia ra đưa cho Trữ Tâm: "Đây là Khương đại phu cho ta, nói là nha hoàn này thông đồng với hắn, cố ý lừa gạt bệnh tình của ngươi.

Ngươi xem xem có biết nàng này không?"
Trữ Tâm nghi hoặc tiếp nhận rồi mở ra.

Nhìn chân dung liền chấn động: "Sao lại là Thành nhi?" Trữ Tâm nhìn Diệp Kết Mạn kinh ngạc, cau mày nói: "Đây chính là người vừa rồi ta nói với ngươi, Thành nhi, ngày ấy nói cho ta biết đối tượng thích sát không chết.

Chẳng lẽ nàng..."
Nói tới một nửa, đột nhiên Trữ Tâm đứng lên, thay đổi sắc mặt nói: "Ta đến hỏi mới được!"
"Từ từ." Diệp Kết Mạn đứng dậy không kịp, thấy Trữ Tâm cất bước muốn đi liền kéo tay áo Trữ Tâm nói.

"Ngươi đừng vội, vạn nhất đả thảo kinh xà sẽ không tốt.

Thành nhi là ai?"
Trữ Tâm cắn chặt răng, giải thích: "Thành nhi là một trong những nha hoàn hầu hạ tiểu thư.

Nàng vào Kỷ phủ ba năm trước, bình thường giúp tiểu thư xử lý một số việc.

Mặc dù vào phủ không lâu sau nhưng thông minh, được trọng dụng." Nói xong, mắt Trữ Tâm toát ra hận ý, "Nếu thật sự nàng có liên quan, ta nhất định không tha nàng!"
"Nàng hiện tại ở đâu?"
"Tiểu thư chết, nàng luôn tại linh đường hỗ trợ." Trữ Tâm nắm chặt tay, ngay cả hô hấp đều dồn dập.

"Khi nàng nói đối tượng thích sát không chết ta đã cảm thấy kỳ quái, tại sao tiểu thư sẽ nói chuyện cơ mật cho nàng.

Bây giờ nghĩ lại, nhất định là bị sai khiến ngăn cản ta...!Ta thật ngu xuẩn! Vậy mà không đoán được!"
"Đừng tự trách mình." Diệp Kết Mạn an ủi, trong lòng cũng loạn xà ngầu.

Nàng bưng ngực, đồng thời nhìn mặt trời trên không trung.

Suy nghĩ một lát rồi quay đầu nói Trữ Tâm, "Nơi này không tiện, chúng ta vào phòng thương nghị kỹ lưỡng."
Nói xong, Diệp Kết Mạn lôi kéo Trữ Tâm đi vào phòng Kỷ Tây Vũ ở sau lưng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận