Mặt trời vừa lên, sắc trời còn xám, một chiếc xe ngựa đi ra từ Bùi phủ.
Diệp Kết Mạn cũng một đêm khó ngủ.
Tuy mệt rã rời nhưng nàng không buồn ngủ.
Trong đầu thì không ngừng hiện lên những đoạn trí nhớ ngắn.
Và mặc dù chỉ mới rời khỏi Kỷ phủ không lâu nhưng nàng lại cảm thấy như đã qua mấy đời.
Nàng nằm mơ mơ màng màng như vậy khá lâu.
Khi mở mắt ra thì trời còn chưa sáng hẳn.
Không khí mùa xuân khác với cái lành lạnh thuở nào, người Diệp Kết Mạn dần ấm lên.
Hoa bên cửa sổ mới nở, đưa hương thơm vào phòng, Diệp Kết Mạn ngơ ngẩn mà nhìn ngoài cửa sổ với cảm giác tựa như vài ngày trước, khi mới gặp Kỷ Tây Vũ một thân hỉ bào ướt đẫm.
Bây giờ nghĩ lại thấy cũng rất thú vị.
Thời gian ở chung chỉ ngắn ngủi vậy mà nỗi nhớ lại tự nhiên dâng trào đầy nỗi lòng, một ngườ bình thường như nàng thế nhưng lại...!với một người bất phàm như Kỷ tây vũ...!Đôi khi nàng còn nghĩ, nàng và Kỷ Tây Vũ âm dương cách biệt thế này cớ sao ông trời lại sắp đặt...!Bất thình lình, một câu hỏi có từ đã lâu xuất hiện làm Diệp Kết Mạn nghĩ mà nhíu mày.
Mặc dù nhiều vấn đề đã được Kỷ Tây Vũ giải đáp nhưng chuyện vì sao Kỷ Tây Vũ lại xuất hiện ở đây, vào đêm tân hôn thì vẫn là mờ mịt.
Không ngủ được nữa, Diệp Kết Mạn đứng dậy mặc quần áo và đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng mở, Diệp Kết Mạn vừa cất bước thì ngạc nhiên mà nhìn vũng máu trước cửa.
Máu vẫn còn mới, chưa khô, mùi của nó xộc vào mũi.
Diệp Kết Mạn cau mày, không khỏi nghĩ tới lời Kỷ Tây Vũ nói: "Nàng còn nhớ ta đã từng nhắc nhở, Bùi phủ có người muốn hại nàng không?"
Đây là cảnh cáo ta sao?Diệp Kết Mạn nghĩ.
Nếu là Diệp Kết Mạn của dĩ vãng tất nhiên nàng sẽ bất an.
Nhưng Diệp Kết Mạn bây giờ - người đã chứng kiến biết bao thủ đoạn ở Kỷ phủ - thì khác, nó chẳng mảy may dọa được nàng.
Diệp Kết Mạn không để ở trong lòng, chậm rãi ra khỏi phòng.
Hoa nở khắp trong viện, lá còn đọng sương đêm, thơm mát.
Ưu tư của Diệp Kết Mạn vơi đi không ít.
Nghĩ nghĩ một lúc nàng đi đến phòng An nhi.
Mà, An nhi không ở trong phòng; đệm chăn còn ấm, chưa gấp, xem ra là có chuyện gấp phải đi, Diệp Kết Mạn vừa nghi hoặc vừa trở ra thì vừa vặn gặp nha hoàn mới được điều tới - khoảng mười ba mười bốn tuổi - tiểu nha hoàn còn đang ngáp và mở cửa, trông thấy Diệp Kết Mạn thì ngoác mồm, nhìn rất buồn cười.
"Thiếu-thiếu phu nhân!" Tiểu nha hoàn vừa hết hồn vừa hành lễ.
Diệp Kết Mạn tâm tình thoáng thoải.
"Uhm, sớm." Nàng cười nói.
"Thiếu phu nhân, hôm qua người mới về thôi mà sao lại dậy sớm như thế, sao người không nghỉ ngơi thêm đi hở?"
"Ngủ không được nữa nên thức thôi." Diệp Kết Mạn nói.
"Em có nhìn thấy An nhi không?"
Tiểu nha hoàn lắc đầu, "Nô tỳ không để ý ạ, An tỷ tỷ không có trong đó hở?" Tiểu nha hoàn nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng.
"Mới sáng sớm mà đi đâu mất rồi ta." Nàng thầm nói.
"Em tên gì?" Diệp Kết Mạn nói.
"Bẩm thiếu phu nhân, người gọi nô tỳ là Tiểu Y là được." Tiểu Y cười đáp.
"Trước đây em làm việc ở đâu?"
"Thưa, nô tỳ vào Bùi phủ hồi năm ngoái, và phụ trách quét tước tẩm cư Tứ thiếu gia từ đó.
Cho đến khi Bùi phủ có chuyện, nô tỳ mới được điều sang viện Tam tiểu thư.
Và mới hôm qua, nô tỳ nhận được phân phó về đây hầu hạ thiếu phu nhân ạ."
"À, hôm nay hẳn là còn một vị tỷ tỷ nữa ạ."
"Hmm...!Nói vậy, trước đó em luôn làm việc ở đây?"
Tiểu Y gật đầu.
"Uhm.
Là thế này, Tiểu Y, ta có chuyện muốn hỏi em.
Nếu em biết thì hãy nói cho ta biết." Diệp Kết Mạn thấy Tiểu Y gật mới nói tiếp.
"Em còn nhớ ngày ta mới vào đây không?"
Tiểu Y vốn đang cười, nghe vậy thì thần sắc hơi cứng đờ; dường như nàng nghĩ tới điều gì mà nhất thời không lên tiếng.
"Em thấy cái gì thì hãy nói cho ta biết." Diệp Kết Mạn ôn hòa vỗ vai Tiểu Y, "Ta chỉ muốn biết một số việc mà thôi."
Tiểu Y ngập ngừng nhìn Diệp Kết Mạn.
"Thật ra...!nô tỳ cũng nhìn không rõ.
Hôm đó cũng tối lắm rồi.
Vả lại nô tỳ cũng mới đến Bùi phủ không lâu nên cũng hơi ngạc nhiên về hôn sự này, nhất là..."
Diệp Kết Mạn cười, ý bảo Tiểu Y tiếp tục.
"Nô tỳ còn nhớ ngày đó Bùi phủ treo rất nhiều đèn lồng đỏ, nhưng mà lão gia và phu nhân có lệnh không được vây xem nên nô tỳ cũng không dám đi ra khỏi viện mà chỉ ở trong phòng nhìn trộm mà thôi."
Tiểu Y khó có thể quên được cảnh tượng ấy: vừa vào đêm, đèn lồng đỏ đã treo khắp nơi, nhưng mọi nơi yên tĩnh, không có tiếng ồn của đêm đại hôn nên có.
"Có lẽ là đến giờ lành, nô tỳ nhìn thấy Tam thiếu gia kéo thiếu phu nhân vào sân.
Sau đó, Tam thiếu gia đẩy thiếu phu nhân vào phòng rồi khóa trái cửa." Tiểu Y tiếp tục nói.
Nàng còn nhớ lúc đó nghe được tiếng cầu cứu, nó khiến nàng đồng tình...!Nghĩ vậy, Tiểu Y ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, thấy người trước mắt hiền lành, hòa nhã thì càng cảm thấy Diệp Kết Mạn đáng thương.
"Thiếu phu phân, xin lỗi người, nô tỳ không giúp được người lúc ấy."
"À, không sao đâu, ta vẫn còn đứng được đây đấy thôi.".
Truyện Sủng
"Nhưng mà đêm đó thật sự rất kinh khủng, nô tỳ rất lo cho người." Tiểu Y nói.
"Một lát sau đó, Tam thiếu gia trở lại, còn mang theo một nữ nhân trông rất đáng sợ đến nữa." Nghĩ đến người đàn bà kia, Tiểu Y thấy lạnh sống lưng.
"Nữ nhân?"
"Một hắc y nữ nhân! Nghe nói là linh môi lão gia, phu nhân mời đến." Tiểu Y nuốt nước bọt.
"Nô tỳ nhìn thấy bà ta ở trước phòng người cầm gì đó rồi tay bà ta tự nhiên bật lửa lên, thấy ghê lắm."
Diệp Kết Mạn nghe đề cập tới linh môi nàng mới giật mình nhớ tới.
"Lúc đó Tam thiếu gia cũng có mặt phải không?" Diệp Kết Mạn nói.
"Dạ." Tiểu Y gật đầu, "Linh môi đốt cái gì đó ở trước phòng thiếu phu nhân xong mới cùng Tam thiếu gia rời đi.
Nô tỳ chỉ biết có như thế thôi.
Nhưng mà nô tỳ có nghe các tỷ tỷ khác kể lại, họ nói là đêm đó khi bà linh môi vào chủ viện chủ viện liền đóng cửa, chỉ có lão gia, phu nhân, các thiếu gia và tiểu thư ở lại, còn lại thì buộc phải lui ra hết."
Xem ra phải tìm Bùi Nghiêu Viễn hỏi mới được, nàng nghĩ.
Diệp Kết Mạn không tiếp tục truy vấn nữa, nàng sẽ rời đi thì chợt nhớ tới vũng máu ở cửa.
"Ta mới thấy ở cửa phòng có vũng máu, em dọn sạch chỗ đó giúp ta.
Mà đừng để ai thấy." Diệp Kết Mạn nói.
Tiểu Y giật mình, ngạc nhiên mà nhìn qua đó.
Quả nhiên nàng láng máng nhìn thấy đống máu đã khô.
"Sao lại có máu ở đó?" Tiểu Y biến sắc nói.
Diệp Kết Mạn không giải thích nhiều, chỉ dặn dò Tiểu Y không cần phải nói với ai mới rời đi.
Sau đó, nàng đi đến viện của Bùi Nghiêu Viễn.
Trời từ từ sáng hơn, ngẫu nhiên sẽ có vài hạ nhân đi ngang qua, dáng vẻ đều là lo lắng.
Diệp Kết Mạn vừa bước vào sân viện của Bùi Nghiêu Viễn thì đã nhìn thấy Thư nhi, An nhi đi ra.
"Thiếu phu nhân, sao người tới đây?" An nhi xa xa nhìn thấy Diệp Kết Mạn, kinh ngạc mà đến đón.
"Ta đến tìm Tam thiếu gia hỏi chút chuyện, " Diệp Kết Mạn cũng ngạc nhiên, "Sao hai em lại ở đây?"
"Thư tỷ tỷ nói Tam thiếu gia có việc hỏi em nên nhân lúc thiếu phu nhân chưa thức em tới đây.
Không ngờ thiếu phu nhân dậy sớm; người khỏe chưa, người thấy thế nào rồi?"
Diệp Kết Mạn lắc đầu, "Ừ, đỡ hơn rồi." Khi nói chuyện, nàng còn nhìn Thư nhi; và nàng cũng hiểu là có liên quan đến Bùi phu nhân.
"Thật tốt quá! Từ khi rời khỏi cái phòng kia, thiếu phu nhân đã khỏe trở lại!" An nhi vỗ tay, vui vẻ nói.
Nghe vậy, thần sắc Diệp Kết Mạn hơi cứng.
Nàng mím môi không đáp.
Cùng lúc đó, Bùi Nghiêu Viễn nghe tiếng thì đi ra, thấy Diệp Kết Mạn,
"Kết Mạn?" Hắn sửng sốt.
"Tam ca."
"Vào đây nào."
Bùi Nghiêu Viễn nhìn có vẻ như một đêm không ngủ, song tuy thiếu ngủ nhưng mà tinh thần có vẻ phấn chấn hơn xưa.
Diệp Kết Mạn cho An nhi về trước, còn nàng thì vừa đi vừa nghĩ: có phải Bùi phu nhân định làm gì hay không.
"Đệ muội ngồi đi." Bùi Nghiêu Viễn rót trà cho Diệp Kết Mạn, "Sáng sớm thế này, đệ muội có việc gì sao?"
"Vâng, Kết Mạn có chuyện thắc mắc, Tam ca có thì giờ chứ?"
"Hmm...!Đệ muội hỏi đi."
"Bùi gia hiện giờ tình thế cấp bách, Kết Mạn cũng không biết có nên hỏi hay không..."
"Tối hôm qua, Kết Mạn nằm mơ thấy đêm tân hôn.
Trong mơ thì nhìn thấy một hắc y nữ tử, nhìn hơi đáng sợ.
Cùng hạ nhân vô tình đề cập, nói rất giống linh môi được mời đến khi đó.
Kết Mạn không biết việc này nên muốn hỏi Tam ca một chút."
Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy thì nao nao, "Đệ muội mơ thấy linh môi?" Hắn thốt lên.
Lúc đó nàng còn ở trong phòng, hẳn là không nhìn thấy linh môi, hắn nghĩ.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?" Diệp Kết Mạn khó hiểu hỏi.
Trước giờ Bùi Nghiêu Viễn cố kỵ tâm tình Diệp Kết Mạn nên chưa từng nhắc tới linh môi ở trước mặt nàng; bởi vì chính hắn đôi khi nghĩ tới còn thấy ghê ghê...!Giờ nghe Diệp Kết Mạn hỏi, hắn hơi lưỡng lự.
"Kết Mạn coi như đã là người Bùi gia rồi.
Hy vọng Tam ca biết gì thì có thể nói cho muội biết." Diệp Kết Mạn sợ Bùi Nghiêu Viễn có băn khoăn nên khích lệ.
"Uhm, thật ra cũng không có gì; vì hôm ấy cũng không phải là đại hôn bình thường.
Hôm đó chúng ta có mời một linh môi đến để chủ trì hôn sự cho muội và Tứ đệ."
"Thì ra là vậy..."
Không biết linh môi này có liên quan đến việc Kỷ Tây Vũ mạc danh kỳ diệu đưa tới tân phòng hay không, Diệp Kết Mạn thầm nghĩ.
"Mà...!nói vậy thì thật sự có chút kỳ quái...!Trong mơ, bà linh môi đó nói muốn gặp muội."
"Muốn gặp muội?"
"Vâng, bà ấy nói..." Diệp Kết Mạn ấp úng, "muội có kiếp nạn, nếu không để ý thì sẽ bị đứt dương thọ." Rồi nàng bật cười, "Có phải hoang đường lắm không, ha, làm sao mà có chuyện này chứ, đúng không Tam ca? Nhưng mà giấc mơ nó thật quá; tới khi muội tỉnh lại mà vẫn còn rõ ràng trước mắt; tóm lại là nó làm muội hơi bất an thôi."
Dĩ nhiên là Diệp Kết Mạn bịa chuyện, nhưng vừa mới nghe An nhi nói một chuỗi dài sự tình cổ quái, Bùi Nghiêu Viễn nhịn không được mà thầm rùng mình.
Và đồng thời cũng lo lắng cho Diệp Kết Mạn.
Mấy chuyện này thà rằng tin là có thì hơn, hắn nghĩ.
Vả lại hắn quá ấn tượng về linh môi nên bây giờ hắn không thể nói một tiếng không cần phải để ý.
Bùi Nghiêu Viễn nhíu mày, "Việc này vẫn là không nên bỏ qua.
Thế này đi, để ta sắp xếp cho muội đi gặp linh môi đó."
"Lại làm phiền Tam ca nữa rồi."
"Đều là người một nhà, không cần khách khí." Bùi Nghiêu Viễn khoát tay.
"Không còn sớm nữa, ta có việc phải làm, giờ ta sẽ cho người đưa muội trở về.
Xong việc ta sẽ đến tìm muội, được chứ?"
"Không cần phiền toái như thế, chỉ vài bước mà thôi, để muội về một mình cũng được." Và Diệp Kết Mạn đứng dậy cáo từ.
Đi ra sân viện Bùi Nghiêu Viễn, Diệp Kết Mạn thở phào, và bắt đầu tính toán.
Không biết sao, nàng cảm thấy việc này không đơn giản.
Nếu bởi vì linh môi mà nàng nhìn thấy được Kỷ Tây Vũ thì cũng còn nhiều chỗ khó hiểu.
Hmm, phải gặp linh môi mới biết được đáp án..