Ám Hà Truyện Dịch Full


Dịch: Athox
Ổ nhện.
Tô Mộ Vũ cõng dù đi tới bên cạnh Sửu Ngưu, Sửu Ngưu cả kinh, vô thức rút kiếm ra, tới khi thấy là Tô Mộ Vũ mới thở phào một tiếng: “Thủ lĩnh, ngài tới lúc nào vậy? Thần không biết quỷ không hay.”
“Ta đã tới ổ nhện vài lần, đương nhiên cũng hiểu làm sao để lẻn vào nơi này.” Tô Mộ Vũ thản nhiên nói.
Sửu Ngưu gật đầu: “Ta quên mất.”
“Trong ổ nhện có tổng cộng ba mươi sáu chỗ cơ quan, mỗi chỗ đều cực kỳ nguy hiểm, cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng rất khó sống sót đi qua những nơi đó.” Tô Mộ Vũ ngửa đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Trừ phi người này hiểu rất rõ cấu tạo của ổ nhện, ví dụ như ta.

Nhưng cho dù là ta, vẫn có một nơi không thể vào được.”
“Ở đâu?” Sửu Ngưu nghi hoặc.
“Ở đây.” Tô Mộ Vũ cắm cây dù trong tay xuống đất; “Nơi này là trung tâm trận pháp của toàn bộ ổ nhện, có tất cả bốn cách né tránh ba mươi sáu cơ quan kia, nhưng kết quả của cả bốn cách đều phải đi qua nơi này, cho dù thế nào đi nữa, không thể tránh né nơi này được.”
Sửu Ngưu vẫn cầm kiếm trong tay, vô thức lùi lại một bước.
“Nhưng vừa rồi khi ta đi qua nơi này, không có ai cả.” Tô Mộ Vũ vẫn nhìn ánh trăng trên bầu trời, không hề quay lại.
“Vừa nãy ta thay ca với người khác nên mới đi ra ngoài một chút.” Sửu Ngưu trầm giọng nói.

“Lời nói dối vụng về như vậy, ta thấy không cần phải nói.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Ngươi chính là Sửu Ngưu của Chu Ảnh.”
“ta là Sơn Dược của Tô gia!” Sửu Ngưu vung kiếm chỉ vào sau lưng Tô Mộ Vũ.
“Vào Chu Ảnh rồi, không còn là người của Tô gia nữa, năm xưa chúng ta đã cùng nhau tuyên thệ.” Tô Mộ Vũ rút cây dù dưới đất lên, đột nhiên quay người vung dù, mặt nạ của Sửu Ngưu bị đập nát.
Đúng như Bạch Hạc Hoài đã nói, gương mặt dưới tấm mặt nạ không hề tuấn tú, thậm chí có thể nói là hơi xấu xí.

Dung mạo vốn đã không tuấn tú kia còn có thêm một vết sẹo đao vắt ngang qua nửa gương mặt, khiến nó càng thêm hung dữ đáng sợ.
Sửu Ngưu cười khổ một tiếng: “Thủ lĩnh còn hiểu rõ hơn bất cứ ai, đại gia trưởng trúng độc, không ai giải được, cho dù giải được thì ông ấy cũng không sống được mấy năm nữa.

Đại gia trưởng nên thoái vị, chúng ta cứ ngu ngốc trung thành như vậy, cuối cùng chỉ có nước chôn cùng ông ấy!”
“Ngu ngốc trung thành ư?” Tô Mộ Vũ nhướn mày: “Nhưng cái gọi là trung thành chẳng phải là do dù có lâm vào bước đường cùng cũng tuyệt đối không rời bỏ ư? Nếu chiều hướng là đại gia trưởng phải chết, chúng ta cứ dựa theo chiều hướng đó, thế thì trung thành còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Thủ lĩnh, ngươi...” Sửu Ngưu cắn răng nói.
“Ngươi đi đi.” Tô Mộ Vũ xoay người, thu dù.

“Tìm chỗ trốn đi, ta sẽ phái ngươi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.

Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu Tô gia thắng, ngươi tới tìm Tô gia, nếu các nhà khác thắng thì ngươi thay tên đổi họ, thay đổi cả tướng mạo nữa, vĩnh viễn đừng xuất hiện trở lại!”
“Thủ lĩnh, kiếm pháp của ngươi rất cao cường, nhưng ngươi không thể bảo vệ được mọi người.

Trận chiến này mà diễn ra, chắc chắn sẽ có người chết, không phải Tô gia chết thì là đại gia trưởng chết, không phải huynh đệ tốt nhất của ngươi chết thì là đại gia trưởng mà ngươi thề sẽ trung thành chết!” Tay cầm kiếm của Sửu Ngưu hơi run rẩy: “Phản đi! Lập tức đi theo chúng ta, trực tiếp giết chết đại gia trưởng, cướp lấy Miên Long Kiếm, kết thúc mọi chuyện trước khi nó diễn ra!”
“Nếu ngươi còn nói tiếp!” Tô Mộ Vũ nhấn mạnh: “Hôm nay, ngươi không thể đi nữa!”
“Ngươi không thể bảo vệ được mọi người...” Cuối cùng Sửu Ngưu hạ giọng lẩm bẩm, tiếp đó thở dài một tiếng, điểm mũi chân nhảy qua bức tường rời khỏi.
“Ngươi không nên để hắn đi.” Lão già lưng còng xuất hiện sau lưng bọn họ lúc nào không biết, trầm giọng nói.
Tô Mộ Vũ xoay người, nhìn lão già, cúi người hành lễ.
“Ngươi là Khôi của Ám Hà, xét theo địa vị trong Ám Hà, ngươi cao hơn ta không biết bao nhiêu, không cần hành lễ với ta.” Lão già lưng còng nhìn lên bức tường: “Phản bội Chu Ảnh là tội lớn nhất trong Ám Hà.”
“Phải tồn tại mới có thể trị tội người khác, tình cảnh bây giờ là đại gia trưởng Ám Hà bị ba gia tộc hợp lực đuổi giết, mấy thứ đó còn ý nghĩa gì nữa à?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Ta và ngươi đã gặp nhau vài lần, cũng nghe được một số lời đồn đại về ngươi.

Nghe nói trong Đề Hồn Điện ngươi có một biệt danh, gọi là Tam Bất Tiếp.” Lão già lưng còng nhìn Tô Mộ Vũ: “Giết sạch cả nhà không nhận, không biết nguyên nhân không nhận, không muốn nhận không nhận.

Ta sống trong Ám Hà cả đời, ngươi là người duy nhất nhất có thể ra điều kiện với Đề Hồn Điện mà ta từng gặp.”
“Vì ta có một bằng hữu, hắn cũng có một câu nói.” Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu: “Tô Mộ Vũ không nhận, hắn nhận.”
“Là Tô Xương Hà hả, Tống Táng Sư Tô Xương Hà.

Nghe nói kiếm pháp của hắn không bằng ngươi, nhưng danh hiệu của Tống Táng Sư lại khiến người ta kinh hồn táng đảm hơn Chấp Tán Quỷ.” Lão già lưng còng chậm rãi nói: “Ngươi có bằng hữu như vậy, đúng là không tệ.”
“Ta biết.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Nhưng là người của Ám Hà, không cần bằng hữu.” Lão già lưng còng cười lạnh: “Bằng hữu, sẽ khiến tay cầm kiếm của ngươi do dự.

Còn ngươi, một thiên tài chỉ dựa vào một quyển tàn phổ mà phục hồi được Thập Bát Kiếm Trận, không ngờ lại là một kẻ ngu xuẩn tới cực điểm.”
“Ngu xuẩn tới cực điểm?” Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày.
“Ngươi muốn làm người tốt.” Lão già lưng còng vẫn cười lạnh: “Thân là một sát thủ, không ngờ ngươi lại muốn làm người tốt, chẳng lẽ đây không phải là chuyện cười ngu xuẩn nhất thế gian hay sao?”
“Tô Xương Hà cũng nói với ta như vậy, nhưng ta không muốn làm người tốt gì cả.


Ta chỉ cảm thấy, có một số chuyện...” Tô Mộ Vũ đi qua bên cạnh lão già lưng còng: “Ta muốn cố gắng hết sức.”
“Cái tên Tô Mộ Vũ kia, đúng là kiểu người sống rất mệt mỏi.” Bạch Hạc Hoài ngồi trong phòng, nhìn đại gia trưởng nhắm mắt ngủ say, cảm khái nói.
“Đúng là hắn sống rất mệt mỏi.” Đại gia trưởng đột nhiên trả lời cô.
Bạch Hạc Hoài cả kinh, vừa rồi rõ ràng cô đã thăm dò hơi thở của đại gia trưởng, ông ấy ngủ rồi chứ.

Cô nghi hoặc nói: “Đại gia trưởng tỉnh rồi?”
Đại gia trưởng gật đầu: “Ám Hà có phương pháp nín thở đặc biệt, có thể khiến người ta như ngủ mà không phải ngủ, như tỉnh mà không phải tỉnh, nhưng có thể cảm nhận gió thổi cỏ lay xung quanh, mà vẫn an thần nghỉ ngơi.”
“Tức là mọi chuyện xảy ra bên ngoài lúc vừa rồi, đại gia trưởng đều nghe được?” Bạch Hạc Hoài nhíu mày nói.
“Chỉ nghe được vài câu mà thôi, nhưng ta có thể đoán được đại khái.” Đại gia trưởng mỉm cười: “Mộ Vũ là người đáng tin cậy, hắn đã lựa chọn thì cứ để hắn làm đi.”
“Hắn là kẻ vô danh, thế thì trước khi gia nhập Ám Hà, thân phận của hắn là gì?” Bạch Hạc Hoài đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
“Mộ Vũ chưa bao giờ kể cho người khác, lúc nhỏ chỉ nói là mình mất trí nhớ, nhưng sau này ta phái người kiểm tra, hắn xuất thân từ Vô Kiếm thành, là con trai của thành chủ Vô Kiếm thành Bành Vũ Lạc.”
“Kiếm Kinh Thiên - Bành Vũ Lạc!” Bạch Hạc Hoài cả kinh, đó là kiếm khách hào hiệp thanh danh hiển hách.
“Đúng vậy, ngày Vô Kiếm thành bị diệt môn, Tô Mộ Vũ bước vào Ám Hà.” Đại gia trưởng chậm rãi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận