“Ai cũng nói Mười Hai Con Giáp của Chu Ảnh đại biểu cho chiến lực tối cao trong số sát thủ Ám Hà, nhưng bây giờ thời đại đã khác, mỗi gia tộc đều bồi dưỡng được những người có thể chiến thắng các ngươi.” Tạ Thiên Cơ đứng trên mái hiên, mỉm cười nhìn trận chiến bên dưới.
Tạ Bất Tạ cầm một thanh Long Nha Đao giao chiến với hai người, nhưng càng đánh càng hung ác, vững vàng chiếm thượng phong.
Mộ Bạch thao túng bốn con rối, cũng một mình đánh với ba người.
Còn Mộ Tuyết Vi dựa vào kỳ độc cũng bám lấy hai tên Chu Ảnh.
Giả Đạo Sĩ Mộ Thanh Dương lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, mỉm cười nhìn ba người còn lại: “Nếu trận pháp đã bị phá, hay là Tạ huynh xuống đánh nốt đi?”
“Chẳng qua chỉ phá một Vô Thanh trận mà thôi, trong phủ này có rất nhiều cơ quan tinh xảo, ta phải tập trung quan sát, Thanh Dương huynh tự làm đi.” Tạ Thiên Cơ cười nói.
“Tạ gia các ngươi chỉ đánh có hai người, Mộ gia chúng ta lại phải đánh tám?” Mộ Thanh Dương cầm kiếm gỗ đào đi lên trước: “Đúng là không công bằng.”
Bên kia, Tạ Bất Tạ đột nhiên vung Long Nha Đao, khi thu đao thì trường đao trong tay Thần Long và Dần Hổ đã rơi xuống đất, trên cổ tay có một vết máu.
“Ngươi làm cái gì đấy, mau giết họ đi! Đây không phải luận võ, đây là giao chiến sinh tử!” Tạ Thiên Cơ quát lên.
“Ta tới không phải để giết người, ta chỉ tới tìm Tô Mộ Vũ.” Tạ Bất Tạ không để ý tới hắn: “Huống chi, bọn họ cũng là người Tạ gia, chúng ta còn quen biết lẫn nhau.”
“Từ ngày trở thành Chu Ảnh, bọn họ đã không phải người của Tạ gia nữa rồi.” Một bóng dáng cao ráo đột nhiên xuất hiện sau lưng Tạ Bất Tạ, hai lưỡi đao đen dài thanh mảnh đồng thời đánh về phía Thần Long và Dần Hổ.
Trong tay hai người không còn đao, đành phải né tránh, nhưng đã không kịp.
“Trở thành Chu Ảnh là vinh dự của mỗi người trong Ám Hà.” Một giọng nói già nua vang lên, một cây côn sắt đột ngột xuất hiện, ngăn trước người Thần Long và Dần Hổ, hất ngược hai lưỡi đao đen kịt kia.
“Côn pháp này!” Tạ Phồn Hoa thu trường đao, ngẩng đầu nhìn lão già lưng còng đột nhiên xuất hiện, hạ giọng nói: “Quả nhiên là ngươi, Khắc thúc.”
Lão già lưng còng cười lạnh nói: “Khi xưa bọn họ là niềm kiêu hãnh của gia tộc, vì phải được đại gia trưởng tán thành mới có thể gia nhập Chu Ảnh, mà phải là người đứng đầu Chu Ảnh mới có thể đeo mặt nạ, phong làm Mười Hai Con Giáp.
Nhưng bây giờ gia tộc lại không thừa nhận bọn họ, còn muốn hủy diệt hoàn toàn.”
Dần Hổ thở dài một tiếng, tiếng ‘thở dài’ này có vẻ cực kỳ bi thương.
Cùng lúc đó, trong lòng mọi người trong sân cũng dâng lên một cảm giác bi thương tương tự.
Nhiều năm trước, bọn họ là niềm kiêu hãnh của gia tộc, mang theo vinh quang trở thành Chu Ảnh.
Nhưng hôm nay bọn họ lại trở thành đối tượng săn giết của gia tộc, đồng tộc năm xưa chỉ muốn đẩy họ vào chỗ chết.
“Thật ra bọn họ cũng có thể chọn cách trở lại gia tộc.” Tạ Phồn Hoa mỉm cười nhìn Thần Long và Dần Hổ: “Thật ra năm đó đã cho các ngươi cơ hội lựa chọn, các ngươi không hiểu ý của gia chủ.
Gia chủ vốn không muốn các ngươi rời khỏi, nhưng các ngươi vẫn lựa chọn đi theo Tô Mộ Vũ.”
Thần Long cắn răng nói: “Chúng ta sai rồi hay sao?”
“sai rồi.
Có lẽ Chu Ảnh từng là vinh quang của Ám Hà, nhưng từ khi đại gia trưởng giao chức vị Khôi cho Tô Mộ Vũ, mọi chuyện đã thay đổi.” Tạ Phồn Hoa trầm giọng nói.
“Tạ Phồn Hoa.” Dần Hổ cố chịu đau nhặt thanh trường đao dưới đất lên: “Người như ngươi vĩnh viễn không hiểu được.”
“Hiểu cái gì?” Tạ Phồn Hoa hỏi.
“Hiểu vì sao Tô Mộ Vũ đáng cho chúng ta tin tưởng theo chân!” Dần Hổ cầm đao lên, định xông lên đằng trước nhưng bị trường côn của lão già lưng còng cản lại.
Lão già trầm giọng nói: “Không cần nôn nóng đâm đầu vào chỗ chết.”
“Khắc thúc, năm xưa vì đại gia trưởng mà ngươi thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.” Tạ Phồn Hoa nói đầy ẩn ý: “Mà sau chuyện đó, đáng lẽ ngươi có thể xong chuyện rút lui, nhưng lại bị đại gia trưởng phái tới nơi này, phải canh gác gian nhà không này bao nhiêu năm.”
“Nhưng chẳng phải ta vẫn còn sống ư?” Lão già lưng còng tung người nhảy tới, vung mạnh cây côn sắt trong tay, rất khó tưởng tượng, với tuổi tác của lão mà còn có thể sử dụng một cây trường côn đánh ra uy lực như vậy.
Hai thanh quỷ đao đen nhánh của Tạ Phồn Hoa lấp lóe, nhưng không cách nào vượt qua trường côn này, bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau.
Nhưng Tạ Bất Tạ lại tìm được cơ hội mà hắn chờ đợi đã lâu, hắn nhân lúc lão già lưng còng tấn công Tạ Phồn Hoa, tung người lao xuyên qua Thần Long và Dần Hổ.
“Đừng để hắn đi qua!” Có người hô to, nhưng Thần Long và Dần Hổ xoay người định đuổi theo lại bị một ánh đao đánh bật trở lại.
Đúng là đao pháp của Tạ Bất Tạ này hơn xa bọn họ, có lẽ có thể giao chiến với Tô Mộ Vũ.
“Đừng để người của Tạ gia giành trước, chẳng phải ngươi cũng muốn gặp Tô Mộ Vũ à? Mau tới gặp đi!” Mộ Bạch nhanh chóng vung ngón tay, thi triển thuật con rối giết người tới cực hạn, cứu Mộ Tuyết Vi khỏi thế công của hai người.
Mộ Tuyết Vi thoát thân cũng tung người nhảy lên, đuổi theo Tạ Bất Tạ.
“Không có Tạ Thiên Cơ hỗ trợ phá trận, tùy tiện xông tới có được không?” Mộ Tuyết Vi hỏi Tạ Bất Tạ.
“Phá trận mà thôi, thấy gì chém nấy là được!” Giọng nói vừa vang lên, đã thấy Tạ Bất Tạ giẫm phải một cơ quan, mười mấy mũi thương từ dưới đất nhô lên, Tạ Bất Tạ xoay người nhảy lên không, vung đao chém xuống, mười mấy mũi thương lập tức đứt đoạn.
“Không tệ.” Mộ Tuyết Vi lạnh nhạt mỉm cười, không ngờ thân thủ của Tạ Bất Tạ lại cao cường như vậy, thế thì cô muốn đi qua cũng đơn giản, cứ để Tạ Bất Tạ đi đằng trước là được.
Tô Mộ Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng xoay tròn cán dù trong tay.
“Cơn mưa này, hôm nay có ngừng không?”
Trong phòng, Bạch Hạc Hoài đâm nốt mũi châm bạc cuối cùng, điểm vào giữa hai hàng lông mày của đại gia trưởng.
Đại gia trưởng đột nhiên mở mắt, mang theo một luồng lệ khí cực mạnh.
Tuy biết giờ phút này đại gia trưởng đã mất ý thức, nhưng Bạch Hạc Hoài vẫn vô thức kinh hãi, cô thở hổn hển từng hơi một, nhìn đại gia trưởng, chậm rãi thốt lên bốn chữ.
“Di Hồn Đại Pháp.”
Trong mắt Bạch Hạc Hoài hiện lên ánh sáng đỏ, tiếp đó thân thể cô đổ về phía sau, còn đôi mắt đại gia trưởng lại chậm rãi nhắm lại.
Sau đó Bạch Hạc Hoài cảm thấy toàn thân như chìm vào bóng tối, lại như không ngừng rơi xuống vực sâu vạn trượng, trong lúc rơi lại có tiếng la hét, tiếng chém giết, tiếng kêu la thảm thiết.
Mãi tới khi cô cảm thấy mình rơi xuống đáy vực mới nhìn thấy chút màu sắc, cô cúi đầu quan sát, mới phát hiện ra, là máu.
Bóng tối rút lui, Bạch Hạc Hoài quay đầu lại, chứng kiến mình đang ở trong một ao máu, trong ao máu đó là vô số thi thể nổi bồng bềnh.
Những thi thể đó có cái đã hóa thành xương khô, có cái còn mở to đôi mắt, sắc mặt không cam lòng.
Chỗ thi thể đó có nam có nữ, có lão nhân tuổi tác hiếm thấy, cũng có đứa trẻ trong tã lót.
“Đây là nội tâm của đại gia trưởng à, có nói là địa ngục cũng không ngoa.” Tuy biết mình đang trong ảo ảnh nhưng cánh tay Bạch Hạc Hoài vẫn không nhịn được, khẽ run rẩy.