Ám Hà Truyện Dịch Full


Dịch: Athox
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Đại gia trưởng không phải người của Tô gia à? Sao Triết thúc lại nói là người của Mộ gia?”
Bạch Hạc Hoài cũng ngạc nhiên, trước đây đại gia trưởng đã nói với cô mình họ Mộ, Tô Triết cũng nói là họ Mộ, sao Tô Mộ Vũ lại nói là họ Tô? Chẳng lẽ người trong Ám Hà cũng không biết họ của đại gia trưởng à?
Tô Triết nhún vai, nói đầy ẩn ý: “Đó là một câu chuyện khác.”
“Mộ Vũ, vào đây, ta có lời muốn nói với ngươi.” Đại gia trưởng trầm giọng nói.
Tô Triết đứng dậy cầm phật trượng, chậm rãi dẫn Bạch Hạc Hoài ra bên ngoài: “Chuyện tiếp theo không liên quan gì tới chúng ta nhỉ.

Đại gia trưởng viết một bức thư cho Đề Hồn Điện đi, ta đi đây, bảo họ đừng phái người truy sát ta.”
“Bất cứ ai cũng không được rời khỏi Ám Hà.” Đại gia trưởng trả lời: “Bất luận có lý do gì, cũng bất luận có công lao ra sao, cũng không được.”
“Ồ?” Tô Triết dừng bước, ánh mắt liếc về phía sau: “Tức là chuyện này còn chưa xong?”
Tô Mộ Vũ bước về phía trước một chút, ngăn giữa Tô Triết và đại gia trưởng: “Để ta trò chuyện với đại gia trưởng một chút rồi mới quyết định.”
“Ha ha ha ha ha.

Nói đúng lắm.” Nói tiếng phổ thông suốt mấy hôm, có lẽ Tô Triết cũng thấy mệt mỏi, lại trở lại dáng vẻ hờ hững lúc trước: “Vào trong toán gẫu, toán gẫu không được, để ta sêu độ choa.”
“Thế thì Mộ Vũ hy vọng Triết thúc không cần sêu độ cho Mộ Vũ.” Tô Mộ Vũ đi vào trong phòng.
Đại gia trưởng nhìn thoáng qua phật trượng của Tô Triết, vung tay lên, khép cửa gỗ lại.

Tô Triết lập tức ghé sát bên tai Bạch Hạc Hoài, lặng lẽ nói: “Con gái, hay là chúng ta chạy trốn đi?”
“Chạy trốn?” Bạch Hạc Hoài nhướn mày: “Bây giờ ổ nhện này là phủ đệ của con, cha cũng biết mà, bây giờ chỗ này là của chúng ta! Hay là chúng ta đuổi bọn họ ra ngoài đi.

Cho dù ở lại cũng phải trả tiền thuê!”
Tô Triết kinh ngạc, tiếp đó vỗ tay nói: “Hay lắm!”
Bạch Hạc Hoài mỉm cười: “Đúng mà.”
Trong phòng, đại gia trưởng ngồi xếp bằng bên dưới, đặt Miên Long Kiếm trước mặt mình: “Bọn họ muốn giết ta đơn giản là muốn thanh Miên Long Kiếm này thôi.”
“Đề Hồn Điện nhận Miên Long Kiếm, người cầm Miên Long Kiếm mới có thể chấp thưởng Ám Hà.” Tô Mộ Vũ gật đầu nói.
“Đúng.

Địa vị của Đề Hồn Điện trên cả ba gia tộc, quản lý chuyện thưởng thiện phạt ác và phân phối sát thủ ba gia tộc trong Ám Hà, đồng thời khống chế mọi của cải trong Ám Hà.

Còn nguyên tắc của bọn họ xưa nay luôn thô bạo xấc xược nhất, không có Miên Long Kiếm, cho dù cả ba gia tộc ủng hộ cũng không thể lên làm chủ nhân của Ám Hà.” Đại gia trưởng cúi đầu nhìn Miên Long Kiếm: “Bọn họ đều muốn thanh kiếm này, ngươi thì sao?”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Đại gia trưởng biết từ lâu rồi mà, Mộ Vũ không có suy nghĩ đó, ta không hứng thú với chức vị đại gia trưởng.”
“Đúng vậy.

Sao ngươi lại muốn thanh kiếm này được? Nguyện vọng lớn nhất của ngươi là hoàn toàn không có quan hệ với Ám Hà, sau đó rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở lại nữa.” Đại gia trưởng cười nói: “Thế ngươi nghĩ thương thế của ta đã khỏi, gia chủ ba gia tộc có ngừng tay không?”
“Kiếm đã rút ra không cách nào về vỏ, bây giờ tinh nhuệ của ba gia tộc đã hiện thân, chuyện ám sát đại gia trưởng đã là ván đóng thuyền, không thể hủy bỏ.

Cho nên chuyện này buộc phải có một kết quả, mà kết quả là lựa chọn một đại gia trưởng mới.

Dù sao căn nguyên của chuyện này là gia chủ ba gia tộc bất mãn với đại gia trưởng, cảm thấy ngài ngồi trên chức vị này quá lâu rồi.”
Đại gia trưởng cười lạnh một tiếng: “Toàn bộ Ám Hà cũng chỉ có ngươi dám nói với ta như vậy.”
Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Đại gia trưởng đã ngồi trên chức vị này hơn ba mươi năm, ta đã đọc ghi chép về quá khứ, khoảng hai mươi năm sẽ thoái vị nhượng chức.

Còn trong quá khứ, Khôi sẽ là người kế nhiệm đại gia trưởng, cho nên đời đời truyền lại không có nhiều biến cố.

Nhưng Khôi đời trước chính là Tô Triết, bị trọng thương không thể cứu chữa, cũng không cách nào đảm nhiệm chức vị đại gia trưởng.

Còn Khôi hiện tại là ta, là một kẻ vô danh.


Ba gia tộc sẽ không đồng ý cho một kẻ vô danh lên làm đại gia trưởng.

Thời gian lâu dần, trong lòng gia chủ ba gia tộc đều có thay đổi, không khó lý giải.”
Đại gia trưởng giơ tay rút thanh Miên Long Kiếm trước mặt ra, một luồng kiếm quang xuất hiện trước mặt Tô Mộ Vũ: “Câu cuối cùng trong nghi lễ Quan Tính là gì?”
“Từ nay về sau, chúng ta đều là thân nhân máu mủ, ba họ đồng tông, đời đời kiếp kiếp đều là người nhà.” Tô Mộ Vũ không hề suy nghĩ, nói thẳng ra.
Đại gia trưởng nhìn Miên Long Kiếm: “Tuy là huyết thệ nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được thành kiến đã lưu truyền suốt nhiều thế hệ.

Nếu hôm nay ta truyền Miên Long Kiếm cho ngươi thì sao? Chỉ cần Tam Quan trong Đề Hồn Điện tán thành, không ai có thể ngăn cản ngươi bước lên chức vị đại gia trưởng.”
“Không được.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Ta hy vọng đại gia trưởng có thể lựa chọn một trong ba vị gia chủ kế thừa Miên Long Kiếm, giải quyết nguy cơ trước mắt.”
“Ồ? Gia chủ ba gia tộc, ngươi nghĩ ai có thể đảm nhiệm chức vị này?” Đại gia trưởng cười lạnh nói.
“Gia chủ Tạ gia Tạ Bá, đao pháp tuyệt thế, tính cách hào phóng, rất có phong độ đại tướng nhưng không phải nhân tài lãnh tụ.

Gia chủ Mộ gia Mộ Tử Trập, võ công thâm sâu khó lường, tâm tư cũng thâm sâu khó lường, nhưng tính cách hắn quá âm trầm.

Gia chủ Tô gia Tô Tẫn Hôi, là người được lòng nhất trong mấy đời gia chủ Tô gia gần đây, tính cách trầm ổn, thưởng phạt đúng mức, là người Mộ Vũ cảm thấy thích hợp nhất để thừa kế Miên Long Kiếm.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Tô Tẫn Hôi.” Đại gia trưởng giơ tay vuốt nhẹ lên mũi kiếm: “Ngươi đề cử Tô Tẫn Hôi, chẳng lẽ không lo ngại ta cảm thấy trong lòng ngươi vẫn hướng về Tô gia, cho nên mới tới làm thuyết khách giúp Tô gia, lừa gạt chức vị đại gia trưởng?”
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Tính cách của gia chủ ba gia tộc, đại gia trưởng còn hiểu rõ hơn ta.”
“Được!” Đại gia trưởng giơ thanh Miên Long Kiếm lên, chỉ thấy thanh Miên Long Kiếm vẽ thành một đường cong hoàn mỹ rồi cắm trước mặt Tô Mộ Vũ: “Mang Theo Miên Long Kiếm, tới gặp Tô Tẫn Hôi, nói chức vị đại gia trưởng truyền cho hắn.

Chỉ cần Tam Quan của Đề Hồn Điện tán thành, sau này ba gia tộc trong Ám Hà đều do hắn thống lĩnh.”

Tô Mộ Vũ đứng dậy, rút thanh Miên Long Kiếm lên: “Sau chuyện này, ta sẽ hộ tống đại gia trưởng đi về bắc.”
“Tới gia viên.” Đại gia trưởng cười nói.
Cuối dòng chảy của Ám Hà.
Đề Hồn Điện.
Triều đình dại điện đen nhánh như mực, một ánh nên đột nhiên sáng lên.

Ba nam tử thân hình cao lớn ngồi trên chiếc ghế bằng vàng ròng, ai nấy mái tóc bạc phơ nhưng gương mặt tuấn lãng như thiếu niên.

Cả ba như huynh đệ cùng một bọc, gương mặt cực kỳ tương tự nhưng thần sắc lại có điểm bất đồng, một người mặt mày vui mừng, một người mặt như đang cố nén cơn giận, một mày mặt đầy thương xót.
“Ai đi?” Người bên trai hỏi.
“Đương nhiên là ngoài ngươi ra, ai cũng đi được.

Chuyện này có thể giải ách, có thể xá tội, chỉ duy nhất không thể ban phúc.” Người chính giữa trả lời.
“Để ta đi.” Người bên phải mở miệng.
“Thế thì ngươi đi đi.” Người bên trái cười nói.
“Giết ít người một chút.” Người chính giữa trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận