Dư Trì vừa tắm xong, tóc còn ướt, nhìn màn hình di động vài giây, bàn tay đang lau tóc cũng trở nên cứng lại, ngây ngẩn vì một chữ “chít”.
Anh còn cho rằng cô từ lâu đã quên, thì ra vẫn còn nhớ đến ám hiệu điên rồ này.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi một phút sau, đối phương không đáp, cũng không nhận tiền.
Anh ném khăn qua một bên, mặt lạnh gõ chữ: 【 Chị chít là có ý gì? Hối hận rồi, hay muốn lên giường với tôi? 】
Đối phương đang nhập…
Chỉ vài giây, lại biến mất.
Tâm trí Thịnh Ly đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhận thức được thời gian gần đây bản thân có hơi nóng vội. Cô đúng là hối hận rồi, cũng đúng là muốn lên giường với anh, nhưng không vội vàng ngay bây giờ.
Đều là tại tên tiểu vương khốn khiếp Dư Trì quá nhẫn nại, cuối tháng 10 ghi hình cho 《 Kỳ nghỉ tại nhà hàng 》nói muốn theo đuổi cô, đêm trao giải âm thầm cảm ơn cô, thậm chí từ bỏ những kịch bản có giá trị thương mại phòng vé cao, chỉ để làm nền cho cô ở bộ phim văn học nghệ thuật 《 Từ Viên 》này.
Thịnh Ly không biết anh đã bỏ qua bao nhiêu kịch bản, lại không hiểu anh thế nào mà thuyết phục được Hoàng Bách Nham nhận bộ phim này. Nếu như để người hâm mộ biết rằng anh vì theo đuổi lại mối tình đầu bị mù mà từ bỏ nhiều như thế, chắc chắn sẽ mắng chửi anh đầu óc chỉ có yêu đương, không có tâm với nghề.
Mặc dù thái độ anh đối với cô vẫn khá lạnh nhạt, nhưng thật sự là đang theo đuổi cô.
Nói cho cùng, nếu như anh không nỗ lực tạo điều kiện cho lần hợp tác này, không biết hai người năm nào tháng nào mới có thể có thời gian cho nhau.
Nhưng mà, đã bốn tháng rồi!
Không cần thiết phải né tránh lâu thế đi?
Kết bạn Wechat còn tốn sức như vậy, có còn muốn theo đuổi cô lại hay không?
Thịnh Ly nhìn màn hình suy nghĩ một lúc lâu, xoá những lời đang gõ dở đi. Hôm nay mới là ngày đầu tiến đoàn, không cần vội, ngày tháng còn dài.
Cô nhận tiền, không xấu hổ đáp: 【 Em trai hiểu lầm rồi, chị chưa từng nói chít có ý là muốn lên giường với cậu. Thế nào? Ký ức của cậu về chị chỉ có chít sao? Thèm muốn cơ thể chị rồi? Chị vừa chít, cậu liền cứng? 】
(*) Cái gì cứng lên thì mọi người tự hiểu nha =))
Bên kia, rất lâu không trả lời.
Thịnh Ly có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lạnh lùng, hận không thể mắng cô là tra nữ của anh.
Hừ, đã theo đuổi người ta đến đoàn phim rồi, xem anh có thể nhịn được bao lâu.
Tâm tình vui vẻ nhảy lên giường, đột nhiên rút điện thoại ra, quét mắt qua khung chat một lượt.
Hửm?
Không phải bị cô nói trúng rồi chứ?
___
Sáng sớm ngày hôm sau, nghi thức khai máy kết thúc, Từ Viên chính thức bước vào tháng ngày quay phim.
Địa điểm trong bộ phim có rất nhiều, nhưng hầu như các phân cảnh đều quay tại thị trấn này. Bởi vì bối cảnh là vào khoảng giữa năm từ 1997 đến 2010, kéo dài mười ba năm, so sánh với hiện tại thì bộ phim cận đại mang cảm giác sâu hơn, nhiều cảnh quay cần dàn dựng trong studio.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước lúc quay, Trần Uyên cầm kịch bản, thảo luận qua với Thịnh Ly, Dư Trì và Cảnh Di Minh.
Năm Từ Viên 17 tuổi, thị trấn An xảy ra một vụ án giết người – hiếp dâm liên hoàn, đại đa số chứng cứ đều nhắm tới cha của Từ Viên, Từ Vĩnh Lương. Vào thời điểm đó, thủ đoạn thi hành án còn lạc hậu, không có bằng chứng nào trực tiếp chứng minh Từ Vĩnh Lương vô tội, vì thế không đến một năm sau, ông bị xử tử.
Tại thị trấn lạc hậu năm đó, lòng thù hằn của mọi người với kẻ sát nhân vô cùng lớn. Kể từ ngày Từ Vĩnh Lương bị bắt, gia đình Từ Viên đã bị hàng xóm tụ tập đông đúc chửi bới bên ngoài. Sau đó, đi đến đâu đều có người chỉ trỏ mỉa mai. Hàng ăn nhỏ của mẹ Từ Viên bị đập phá, ngay cả khi Từ Viên đi học cũng bị mọi người gán mác là con gái kẻ sát nhân…
Trùng hợp thay, Từ Viên và con trai của người bị hại đã qua đời – Châu Lạc là bạn cùng lớp. Trước kia, hai người thích thầm nhau. Nhưng kể từ ngày án mạng xảy ra, mối quan hệ của cả hai thay đổi hoàn toàn, Từ Viên ở trường bị bắt nạt, còn Châu Lạc thì luôn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Sau này, vào một đêm đông nọ, Châu Lạc lừa Từ Viên ra ngoài thị trấn, bán cô cho bọn buôn người…
Một bộ phim văn học nghệ thuật luôn chú trọng vào từng cảm xúc tinh tế và biến chuyển tâm lý của nhân vật. Thịnh Ly bị vai diễn Từ Viên thu hút ngay từ ban đầu, dù bề ngoài có tỏ ra hư hỏng đến đâu, nhưng thực tế dù cho trải qua bao cay đắng khổ cực, tận sâu đáy tim cô vẫn bảo tồn sự đơn thuần và lương thiện của mình.
Trước đây, Thịnh Ly từng xem qua một buổi phỏng vấn của Trần Uyên.
Khi đó, ông nói: “Tôi làm phim, có lúc sẽ thích quay từ đầu, có lúc sẽ quay cảnh thân mật trước. Đại khái, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để diễn viên hiểu được nhân vật. Quay từ đầu hay quay cảnh thân mật vài lần, dù có NG cũng không cần vội vàng. Như thế mới khiến cho diễn viên nhanh chóng nhập vào trạng thái của nhân vật, rồi những cảnh quay đôi sau đó sẽ không hẹn mà ngầm hiểu ý nhau.”
Thịnh Ly đã quay qua không ít cảnh hôn, nhưng cảnh giường chiếu thì hạn chế, tiêu chuẩn cũng có hạn. Dù sao trước kia cô chủ yếu đóng phim truyền hình, tiêu chuẩn phim để được đài xét duyệt khắt khe hơn, cho nên không lộ liễu quá nhiều.
Điện ảnh không giống thế, để có được các thước phim đẹp và tinh tế, diễn viên cần hi sinh nhiều hơn.
Bộ phim này tuyệt đối là kịch bản vượt tiêu chuẩn nhất mà Thịnh Ly từng đảm nhận.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Ly căng thẳng nắm chặt kịch bản, sợ rằng Trần Uyên vừa mở miệng sẽ để cô diễn cảnh hôn hoặc giường chiếu.
May mắn, Trần Uyên nhìn ba người, sau đó cười với Dư Trì: “Ly Ly và Dư Trì từng hợp tác với nhau, chú cũng đã xem 《 Giang Sơn Quyển 》, độ ăn ý của hai người rất cao. Hơn nữa vai diễn Trình Nam này, bản chất có chút giống với Dương Lăng Phong, đều là thích chị gái trong phim. Chỉ có điều, Dương Lăng Phong và Vân Lan Sinh không đến được với nhau, nghe nói, lúc đó đã có rất nhiều khán giả bất mãn. Trong kịch bản này, Từ Viên và Trình Nam cuối cùng ở bên cạnh nhau, từ một góc độ nào đó mà nói, xem như viên mãn ước mơ của ‘Phong Sinh Thuỷ Khởi CP’ rồi.”
“Đạo diễn, chú cũng lướt sóng sao?” Thịnh Ly bất ngờ.
(*) Bởi vì ý nghĩa tên fandom của anh chị là gió nổi sóng lên, cho nên fan đu CP của anh chị thường gọi là lướt sóng.
Trần Uyên cuộn kịch bản lại gõ vào lòng bàn tay, cười nói: “Thi thoảng xem qua《 Giang Sơn Quyển 》, cũng vì thế mới có cảm giác nhân vật Trình Nam rất hợp với Dư Trì.”
Cho nên, thời điểm Thịnh Ly tiếp cận kịch bản, ông đã sớm đề cập với Hoàng Bách Nham. Nhưng Hoàng Bách Nham thẳng thừng từ chối, nên ông không miễn cưỡng thêm. Dù sao đây là bộ phim không đảm bảo được doanh thu phòng vé, còn là phiên đại nữ chủ, cơ hội chọn kịch bản của Dư Trì nhiều như vậy, trong đó nhất định có không ít bộ phim thương mại doanh thu tốt, catse cao.
Cuối cùng, không ngờ chính bản thân Dư Trì là người muốn nhận kịch bản này, quả khiến ông bất ngờ.
Thịnh Ly quay đầu nhìn Dư Trì, dựa theo nhân vật trong kịch bản, Trình Nam là cảnh sát hình sự 24 tuổi. Nhờ có đội cảnh sát của anh mà không ít băng đảng tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em đã bị bắt giữ.
Năm xưa, Trình Nam là hàng xóm của Từ Viên, cô lớn hơn anh sáu tuổi.
Trình Nam cũng là đứa trẻ duy nhất không đối xử tệ bạc với Từ Viên.
Năm Từ Viên 17 tuổi, cô bị Châu Lạc lừa bán ra ngoài thị trấn, Trình Nam là người duy nhất biết chuyện. Anh nói với người dân thị trấn về hành vi của Châu Lạc, nhưng không một ai tin tưởng lời nói không có bằng chứng của một đứa trẻ 11, 12 tuổi.
Thịnh Ly trước giờ luôn muốn nhìn dáng vẻ của anh mặc cảnh phục, nhất định sẽ rất đẹp trai. Nhưng trong phân cảnh hôm nay, trang phục của anh giản dị một chiếc quần jean và áo khoác đen. Mái tóc cắt ngắn, đường nét anh tuấn, tư thế đứng thẳng tắp như đã rèn giũa qua.
Nghe Trần Uyên thảo luận về kịch bản, tựa hồ đã nhập vai.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Dư Trì nghiêng đầu sang.
Ngoại hình của cô rất hợp với nhân vật, ngày hôm nay hoá trang lộng lẫy, mái tóc dài uốn xoăn, mang theo chút phong cách Hongkong xưa. Đuôi mắt vẽ tinh tế, phong tình vạn chủng, cả người mang theo một khí chất khiến người ta lần đầu tiên gặp mặt sẽ cảm thấy là một cô gái vừa sắc sảo vừa hư hỏng, tuyệt đối không phải gái nhà lành.
Trùng khớp với hình tượng của Từ Viên trong kịch bản.
Trần Uyên chỉ điểm xong xuôi, nói: “Quay thử một lần xem sao.”
Thịnh Ly hít một hơi sâu, mặc dù không phải cảnh hôn hay giường chiếu, nhưng phân cảnh này vẫn khá kích thích.
Phân cảnh này là nhiều năm sau, vụ án của Từ Vĩnh Lương được lật lại điều tra. Xét xử cuối cùng, Từ Vĩnh Lương vô tội. Trên mạng, báo chí và truyền thông đều đăng tin về án oan, nhưng người đã chết nhiều năm như vậy, mẹ Từ Viên mắc chứng trầm cảm đã sớm tự sát, Từ Viên thì mất tích, cả gia đình chỉ còn lại một bà lão lớn tuổi.
Ngày đó, Từ Viên trở lại, sau mười hai năm biến mất không tung tích.
Con hẻm nhỏ khi xưa sắp bị phá bỏ, rất nhiều người đã chuyển đi, xung quanh vắng lặng đến lạ thường. Lúc cô trở về, bà nội không có ở nhà, những thùng đồ cô gửi đến đều đặt gọn gàng trong góc phòng khách.
Đúng lúc định rời đi, liền đụng phải Trình Nam ngoài cửa.
Trình Nam đứng đó nhìn cô hồi lâu, đôi mắt ban đầu trợn tròn kinh ngạc, sau đó phiếm hồng.
Từ Viên sững sờ một lúc, rất nhanh bật cười, nhàn nhã trở về ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo rồi châm một điếu thuốc, mười ngón tay thon dài, trắng như ngọc, móng tay sơn đỏ chói mắt. Cô chậm rãi hít một hơi, nhìn qua: “Trình Nam? Không ngờ cậu lớn lên đẹp trai như vậy.”
Trình Nam xúc động đi đến trước mặt cô: “Từ năm ngoái chị đã bắt đầu gửi đồ đến cho bà nội, vì sao không trở về?”
Anh liếc qua tờ báo trên mặt bàn, tiêu đề ghi “Vụ án oan mười ba năm cuối cùng đã minh bạch”.
Cơn tức giận tan biến, anh thấp giọng nói: “Tôi vừa đến nghĩa trang của cô chú, thấy trên mộ đặt hai bó hoa, người ta nói có một cô gái rất xinh đẹp đã đến đây.”
Cho nên, anh bạt mạng chạy về, sợ rằng cô sẽ lại biến mất.
“Người chăm sóc cho bà nội tôi, là cậu phải không? Cảm ơn nhé."
Từ Viên nhả một làn khói, đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Trước kia là cậu đi tìm tôi?”
Trình Nam nhìn cô: “Tôi vẫn luôn đi tìm chị.”
Từ Viên ồ một tiếng: “Tôi tưởng là Châu Lạc.”
Vì thế, cô mới chạy trốn.
Trong giới giải trí có không ít nữ diễn viên hút thuốc, nhưng Thịnh Ly thì không, đơn giản vì cô cảm thấy hút thuốc có hại cho làn da của mình.
Bởi vì vai diễn mà gần đây cô mới học cách hút thuốc, động tác xem như khá thành thạo, nhưng vừa hít một hơi, đột nhiên sặc. Hai mắt cô hơi đỏ, Trần Uyên không kêu dừng, nên cô tiếp tục diễn---
“Hiện tại cậu đang làm gì?” Từ Viên nhướng mày hỏi.
“Cảnh sát hình sự.” Trình Nam đáp, “Bắt giữ mấy dạng buôn bán người, tôi muốn tìm chị.”
Từ Viên sửng sốt vài giây, cười một tiếng, cười đến độ nước mắt tuôn rơi.
Cô dập điếu thuốc, đứng dậy đến bên cạnh anh, “Đi theo tôi.”
Trình Nam không biết cô muốn làm gì, đột nhiên nhận thức được cô đang kéo anh vào một căn phòng. Không ngờ, Từ Viên vừa bước vào cửa liền bắt đầu cởi áo khoác ngoài, sau đó là áo len, tiếp đến là váy ngắn, chỉ để lại duy nhất đồ bó sát cơ thể và đôi tất da chân đen.
Trần Uyên: “Được rồi, đợi một lúc nữa chính thức quay, sẽ cần cởi tất da chân, quay cận cảnh đến đùi, sẽ không quá lộ.”
Thịnh Ly thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Vâng.”
Dư Trì thoáng nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Thịnh Ly, nghĩ đến giới hạn và quy mô của bộ phim, mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày. Thịnh Ly mặc váy lên, ngẩng đầu lên thấy Dư Trì mặt không cảm xúc đi ra ngoài.
Phim trường cần điều chỉnh lại bối cảnh, Trần Uyên ngoảnh đầu nhìn Thịnh Ly: “Cần một người đàn ông, dạy Từ Viên cách hút thuốc.”
Thịnh Ly chớp mắt, hướng tới chỗ Dư Trì: “Vậy để Trình Nam đi ạ.”
“Dư Trì cũng hút thuốc sao?” có người hỏi.
“Phải.” Dư Trì nhàn nhạt đáp, lại nhìn qua Thịnh Ly, chìa tay về phía cô: “Đưa thuốc của chị cho tôi.”
Thịnh Ly nghiêm túc đáp: “Ra ngoài cửa hút đi, ở đây ảnh hưởng người khác.”
Cô cầm bao thuốc lá nữ đi ra ngoài, Dư Trì nheo mắt nhìn theo, bước ngay sau.