Mùa đông ở vùng Tây Bắc rét buốt. Hệ thống sưởi không đủ ấm, gió lạnh men theo khung cửa sổ nhỏ của hành lang tràn vào. Thịnh Ly dựa tường, tay giữ chặt áo khoác, rút ra hai điếu từ trong bao thuốc lá nữ, chợt phát hiện bản thân quên mang theo bật lửa.
Cô quay đầu hỏi: “Cảnh sát Trình, có bật lửa không?”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Trì lười biếng đứng tựa vào bức tường bên cạnh, hờ hững liếc qua, sau đó lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần đưa tới. Thịnh Ly không nhận lấy, đứng tại chỗ ngậm điếu thuốc, nâng cằm nhìn lên, ra hiệu anh châm lửa cho cô.
Có rất nhiều phân cảnh của vai diễn Từ Viên năm 17 tuổi, Thịnh Ly vẫn còn trẻ, năm nay 27, do bình thường chú trọng chăm sóc ngoại hình nên khi diễn vai một thiếu nữ không có áp lực gì lớn.
Từ Viên 31 tuổi của hiện tại, là tạo hình mê hoặc và thành thục nhất của Thịnh Ly từ trước đến nay. Mỗi một động tác cử chỉ đều nhẹ nhàng câu dẫn, tựa hồ trời sinh mang loại khí chất tra nữ này.
Dư Trì không nhúc nhích.
Thịnh Ly nhướng mày giục: “Nhanh lên, không phải muốn dạy chị hút thuốc sao?”
Cảm giác này thật cmn quen thuộc.
Ba năm trước, cô đứng trước mặt anh với dáng vẻ này, vừa mở miệng liền nói láo, cặn bã không để đâu cho hết.
Cô lại muốn dùng cách cũ này hay sao?
Dư Trì cười lạnh, tuỳ tiện hơ bật lửa qua. Bàn tay Thịnh Ly vội vàng giữ anh lại, trừng mắt nhìn một cái, tự mình châm thuốc, sau đó đưa điếu còn lại cho anh. Dư Trì nhận lấy, đưa lên miệng, đột nhiên cúi đầu tiến lại gần.
Tim Thịnh Ly chệch đi một nhịp, ngẩng đầu lên. Hai đầu thuốc lá chạm vào nhau, Dư Trì rủ mắt hít nhẹ một hơi, thuốc dần bén lửa. Anh thẳng người đứng về chỗ cũ, nhả ra một làn khói, lãnh đạm nói: “Là tự chị nói, tôi chưa đồng ý.”
Thịnh Ly không kiểm soát được nhịp tim, nhìn chằm chằm vào anh hỏi: “Vậy cậu ra đây làm gì?”
“Chứng nghiện thuốc lá tái phát.”
“………”
Thịnh Ly bình tĩnh ngả người ra sau, khó khăn nuốt nước bọt, cũng không nhìn anh nữa: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi tối qua của tôi.”
“Chị muốn tôi trả lời thế nào?” Anh cúi đầu búng tàn thuốc, “Muốn biết, chị có thể chít thử một tiếng.”
Thịnh Ly: “………”
Cô vô thức nhìn xuống, ánh mắt dọc theo đôi chân thon dài của Dư Trì ngược lên trên, dừng lại ở chú mèo nơi đũng quần. Cô ho nhẹ một tiếng, quay đầu vừa vặn bắt gặp cái nhìn của Dư Trì.
Dư Trì nhìn thẳng vào mắt cô, chế nhạo cười: “Chị gái, sắp ba mươi rồi. Người ở độ tuổi này khá giống như sói đói, lại muốn bao nuôi tiểu thịt tươi ở trong đoàn phim rồi?”
Thịnh Ly vừa định mở miệng, Viên Viên đứng cách một bức tường đã bóng gió ho một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng gọi lớn của Trần Uyên: “Kêu bọn họ trở về, chuẩn bị quay.”
“Hửm?” Thịnh Ly giả bộ trầm ngâm, tựa như nghiêm túc suy nghĩ vài giây, cười nhẹ kéo vạt áo anh, thấp giọng nói: “Giá trị của cậu hiện giờ đắt đỏ như vậy, bao cậu có chút tốn tiền. Để chị suy nghĩ thêm, xem có đáng vì sắc mà bỏ tiền ra hay không.”
Nói xong, cúi đầu dập tắt điếu thuốc, xoay người đi vào studio.
Dư Trì lạnh mặt cười khẩy, nhấc chân rời đi, Viên Viên đang mai phục đằng sau tường chợt chạy ra chắn trước mặt anh.
Ánh mắt Viên Viên sáng ngời nhìn anh, anh nhíu mày: “Có chuyện?”
“Cố… cố lên!”
Buông một lời này xong, trực tiếp bỏ chạy.
Dư Trì: “………”
_____
Mười phút sau, chính thức khai máy.
Từ Viên đứng bên trong căn phòng cũ kỹ lạnh lẽo, cúi người cởi tất, đôi chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài. Chân trần giẫm lên đôi tất da chân, cô nhìn người đàn ông đang bất động ngoài cửa, lồng ngực di chuyển lên xuống kịch liệt, phảng phất tức giận và kinh ngạc. Cô khẽ cười: “Sao không vào?”
Trình Nam nhìn cô vén vạt áo lên, nhanh chóng chạy đến giữ tay cô, cúi đầu nhìn: “Từ Viên, chị đang làm cái gì vậy?”
“Không phải cậu vẫn luôn tìm tôi sao? Tìm hơn mười mấy năm, hẳn là có thích tôi. Năm 12 tuổi cậu đều nhìn tôi không rời mắt, tôi rất xinh đẹp phải không?”
Từ Viên vô tội nháy mắt với anh, “Thích tôi nhiều như thế, không muốn ngủ cùng tôi sao?”
Trình Nam cực kỳ tức giận: “Tôi không muốn!”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Viên chạm vào mặt anh, nhếch môi đầy đa tình: “Là cảm thấy tôi lớn tuổi?”
“Không phải.” Mắt Trình Nam đỏ lên.
“Mùi vị của người phụ nữ trưởng thành, cậu không muốn thử?”
“Vậy cậu cho rằng tôi bẩn? Sợ tôi có bệnh?”
Từ Viên nhẹ nhàng đẩy anh ra, chân trần bước tới cạnh giường, hai chân vắt chéo lại châm một điếu thuốc, phía sau làn khói là thần sắc thập phần bình tĩnh, “Xin lỗi, quên mất cậu xuất thân là cảnh sát, không giống như những người đàn ông khác.”
Cô cười, “Biết gì không? Đây là lần đầu tiên tôi cởi quần áo, còn bị đàn ông từ chối.”
Ngay từ đầu, Trình Nam đã muốn hỏi rốt cuộc mấy năm nay cô đã trải qua những gì. Nhưng một cô gái trẻ trung xinh đẹp bị bán cho bọn buôn người, còn có thể làm gì chứ? Anh không nói gì, khom người nhặt quần áo trên sàn nhà, đi tới ném lên đùi cô, “Mặc vào đi.”
“Cũng là người đàn ông đầu tiên để tôi mặc quần áo.”
Cô không nhúc nhích, tựa như không cảm nhận được cái lạnh.
Mắt Trình Nam phiếm hồng, thấp giọng hỏi: “Mặc hay không?”
Từ Viên nhướng mày: “Cậu giúp tôi?”
“Được.”
Anh đồng ý một cách dứt khoát, cướp lấy điếu thuốc trong tay cô ấn xuống bàn, xỏ áo len lên đầu cô. Từ Viên chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ, cả người giãy dụa, “Trình Nam, con mẹ nó cậu bị bệnh à!”
Sức lực của Trình Nam lớn hơn, dễ dàng khống chế cô. Mặc xong áo len, lại bắt đầu đến áo khoác, cả quá trình khiến mái tóc của cô rối tung cả lên. Cuối cùng, anh cầm đôi tất da chân nhăn nhúm lên, cau mày vứt đi, sau đó rời khỏi phòng.
Từ Viên ngẩn người ngồi trên giường, một lúc sau, anh quay lại, trên tay cầm một chiếc quần bông màu xám có thêu hoa văn.
Cái này là quần cô mua cho bà nội mà…
Trình Nam cầm quần dài đi tới, cô thu chân về sau, lạnh lùng nói: “Tôi không mặc cái này, xấu.”
Trình Nam túm lấy mắt cá chân cô, kéo cả người trở về, giữ chặt chân cô xỏ vào ống quần. Trong lúc giằng co, hơi thở hai người có phần gấp gáp, anh trừng mắt nhìn cô: “Đừng động đậy.”
Từ Viên nhìn lên đôi mắt của anh, Trình Nam nhíu mày, hung hăng mặc quần cho cô.
Xong, hình tượng người phụ nữ hư hỏng phong tình vạn chủng không còn nữa.
Chỉ còn lại một người phụ nữ trong chiếc quần bông bà lão, đầu tóc rối bời, ngồi trên giường lườm anh.
Nhưng ánh mắt của cô, giống như được sống lại.
……
Trần Uyên: “Qua!”
Đạo diễn hớn hở ra mặt, nhìn ra được ông rất hài lòng và kích động.
Thịnh Ly thở phào nhẹ nhõm, lúc trước cô tới thử vai, Trần Uyên đều có chút do dự, ông nói tuổi tác của cô còn quá trẻ, có chút khác biệt với Từ Viên trong tưởng tượng của ông.
Từ Viên là một người phụ nữ hư hỏng vừa phóng đãng vừa tuỳ tiện, không để tâm đến bất kỳ điều gì. Nhưng thực tế trong nội tâm vô cùng tự ti, khát khao được yêu thương. Cô cảm thấy bản thân rất bẩn, mong muốn rửa sạch tất cả những ô uế từ trên cơ thể đến cả trong linh hồn. Cô ngưỡng mộ cuộc sống có tất cả mọi thứ và đầy tươi sáng của Trình Nam, đồng thời, cũng bị chính sự chân thành trong tính cách anh thu hút.
Loại vai diễn này, quả thật phù hợp với nữ diễn viên có kinh nghiệm thâm niên hơn. Nhưng Thịnh Ly cảm thấy, nữ diễn viên tuổi tác đầu ba còn có thể diễn thiếu nữ mười mấy tuổi, vậy vì sao nữ diễn viên hai mươi mấy tuổi như cô lại không thể diễn một vai 30 tuổi?
Kỹ năng diễn xuất chính là tiền đề quan trọng nhất, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, công chúng nhất định sẽ mua vé.
Thời khắc này, tim cô đập nhanh, rất nhanh.
Thịnh Ly ngẩng đầu nhìn Dư Trì, cong mắt cười: “Diễn xuất của cậu thật tốt, so với năm đó tiến bộ rất nhiều, trực tiếp ảnh hưởng đến cả tôi, một lần liền qua.”
Dư Trì hạ mắt, bình tĩnh đáp: “Chị cũng rất giỏi.”
Hai người khen ngợi nhau, ngữ điệu không tự nhiên.
Không biết còn tưởng, cô và anh quan hệ lạnh nhạt xa cách.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trên phim trường tĩnh lặng một giây, Cảnh Di Minh cười ra tiếng: “Hai người khách sáo cái gì chứ?”
“Đều tốt.” Trần Uyên gật gù hài lòng: “Cảnh diễn chung của hai đứa vượt qua cả mong đợi của chú, đặc biệt là sự hung hăng lúc Trình Nam mặc quần áo cho Từ Viên, và ánh mắt cuối cùng của Từ Viên nữa, đều rất tốt.”
Trên phim trường, Thịnh Ly vốn là người có gì nói đó, đi đôi dép lê mà Viên Viên đưa tới xong, cô bước qua, hỏi thẳng: “Đạo diễn, chú cảm thấy cháu và Từ Viên trong tưởng tượng của chú, cách biệt còn lớn không ạ?”
Trần Uyên cười: “Rất kinh ngạc, tốt hơn rất nhiều so với lần thử vai.”
Thịnh Ly chớp mắt, ngoảnh đầu nhìn Dư Trì: “Bạn diễn lợi hại thôi ạ.”
Dư Trì lười đáp, cũng bước qua.
Những phân cảnh sau đều khá rời rạc, hầu như là một vài cảnh quay bổ sung cho mở đầu phim.
Cho tới khi đoàn phim phát cơm tối, Thịnh Ly vẫn mặc chiếc quần bông bà lão, mặc dù… khá ấm, nhưng vẫn thật xấu. Ăn cơm xong, Thịnh Ly còn quay thêm một cảnh đoàn tụ với bà nội. Tất cả cảnh quay trong ngày kết thúc xong, cô nhanh chóng chạy đi thay chiếc quần bông.
Địa điểm quay phim lần này đều là thuê, điều kiện không bằng Ảnh Thị Thành, không có phòng nghỉ riêng của diễn viên chính.
Xe bảo mẫu của Thịnh Ly đỗ dưới lầu, bên trong sạch sẽ rộng rãi, đủ ấm. Cô vào trong xe thay quần áo xong, Viên Viên đi vào đưa một ly nước nóng, do dự nói: “Lễ khai máy của 《 Từ Viên 》chiều nay lên hot search rồi, hơn nữa anh rể bị mắng rất thảm… có cảm giác đều là bản thảo bôi đen…”
“Em muốn nói, là chị Dung mua bản thảo bôi đen?” Thịnh Ly cầm điện thoại lên, mở Weibo.
“Em nhớ dạo trước Tiểu Lộ ca ở công ty đập phá đồ đạc, giờ nghĩ lại vẫn sợ hãi, lần đầu tiên thấy cậu ta tức giận như vậy.” Viên Viên lo lắng nói: “Mặc dù trước kia Tiểu Lộ ca và anh rể tranh chấp tài nguyên, là đối thủ không đội trời chung, nhưng cũng chưa từng thấy anh rể bị mắng chửi thậm tệ đến vậy.”
Thịnh Ly đọc tin tức, có không ít tài khoản trước kia còn ra sức khen ngợi diễn xuất của Dư Trì, danh bất hư truyền, tiền đồ vô hạn. Mà bây giờ ngược lại, đầu tiên là mắng mỏ anh đầu óc mụ mị yêu đương, vừa đoạt được ngôi vị Ảnh đế đã nói muốn theo đuổi tình đầu, không có tâm với nghề, con mắt chọn kịch bản tệ, giành lấy giải thưởng danh giá nhất mà lại đi diễn bộ phim văn học nghệ thuật? Hơn nữa, còn mắng anh vì đả kích đối thủ mà cố tình giành tài nguyên, vân vân….
Dù sao, tìm thấy một điểm có thể bôi đen, liền bán sống bán chết giẫm lên để làm.
Ngay cả người hâm mộ đều không hài lòng.
【 Không phải 《 Hoa Hồng 》muốn quay phần 2 sao? Trước đó có tin sẽ khởi quay vào tháng 3, không phải là thời điểm này à? 】
【 Đừng nói là vì nhận 《 Từ Viên 》 mà bỏ 《 Hoa Hồng 2 》nhé? Nếu thật sự là thế, fan ủng hộ cậu ấy vì thực lực như tôi không thể chấp nhận. 】
【 Nếu 《 Hoa Hồng 2 》 không giữ nguyên đội hình diễn viên ban đầu, vậy xem làm cái rắm gì nữa! 】
【 Dư Trì à, anh ra mặt giải thích được không? Vì sao không quay 《 Hoa Hồng 2 》? 】
……
Thậm chí, đã có một tài khoản đoán rằng liệu có phải mối tình đầu của Dư Trì liên quan đến bộ phim Từ Viên? Ví dụ như nữ diễn viên tham gia đoàn phim là bạn gái của anh. Nhưng bài viết này không được nhiều người chú ý tới, đều là bị fan của Tinh Thịnh CP chửi mắng----
【 Lại muốn phá CP nhà chúng tôi? Cút đi! 】
Thịnh Ly nghĩ, có lẽ nghĩ đến cô, Dung Hoa sẽ không dám bôi đen Dư Trì ở phuơng diện này.
Cô cau mày nhìn một loạt bài viết bôi đen, không biết Dư Trì thế nào rồi?
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Ly cầm theo điện thoại đi xuống xe, nhìn thấy Dư Trì đã thay trang phục, bên ngoài tuỳ tiện mặc một chiếc áo khoác màu đen, khoá áo kéo mở, đứng dưới ánh đèn đường ban đêm gọi điện thoại. Vì cách khá xa, cô chỉ loáng thoáng nghe được thanh âm của anh chứ không nghe rõ anh nói gì.
Gió lạnh thổi đến, Dư Trì đút tay vào túi áo, nói với đầu dây bên kia: “Em biết, anh yên tâm, em sẽ không nói gì trên Weibo. Chuyện này cũng không có gì để nói cả, nếu như anh cần em đăng gì thì nói, em sẽ hợp tác.”
Hoàng Bách Nham phẫn nộ: “Anh biết ngay Dung Hoa sẽ không bỏ qua cơ hội này mà.”
Dư Trì áy náy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lần này đều là do em tuỳ hứng.”
Hoàng Bách Nham ngoài thở dài ra, không biết nói gì nữa.
Dẫu sao, phim đã bắt đầu quay rồi.
Đoàn phim kết thúc công việc, người đến người đi.
Dư Trì cúp điện thoại, đi về phía Thịnh Ly, xe anh đỗ bên cạnh xe cô.
Đèn pha chiếu xuống mặt đường, Thịnh Ly đã tẩy trang, bên ngoài khoác một chiếc áo phao dài màu trắng, đi đến trước xe vài bước, bộ dạng khác xa với tạo hình trong phim ngày hôm nay, sạch sẽ xinh đẹp, giống một nữ sinh Đại học.
Dư Trì dừng trước mặt cô, rủ mắt liếc nhìn: “Chị đợi tôi?”
Thịnh Ly muốn hỏi, anh đối với tin tức trên mạng sẽ làm thế nào, cũng muốn nói đừng lo lắng, Dung Hoa nghĩ đến cô, sẽ không quá đáng với anh. Nhưng nghĩ tới đối phương là Dư Trì, đến chia tay anh cũng có thể nhạy cảm cảm nhận được. Lại nói, anh đã ở trong giới giải trí ba năm, điều gì cũng dám làm, đoàn đội của anh cũng không ít lần bôi đen Lộ Tinh Vũ.
Đột nhiên cảm thấy, chút chuyện này, trong mắt Dư Trì có lẽ không là gì cả.
Anh đã không còn là Dư Tiểu Trì 18 tuổi nữa.
Anh là…
Dư - Nữu Hỗ Lộc* - Trì ca.
(*) Dựa theo lịch sử và cách nói ở bên Trung có nghĩa là: Nữu Hỗ Lộc + tên người = đã bị hắc hoá.
Thịnh Ly đút hai tay vào túi áo khoác, mỉm cười như không nhìn anh: “À, không có gì, chỉ là nhớ đến cảnh quay hôm nay, có chút bùi ngùi. Lúc trước chúng ta yêu nhau, cậu chỉ biết cởi quần áo của tôi, chưa từng giúp tôi mặc quần.”
Cô đến gần, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười, ngẩng đầu đối diện ánh mắt lãnh đạm của anh, nhẹ giọng khiêu khích: “Em trai nhỏ, cậu hư thật đó!”