Thịnh Ly mất cảnh giác, đột ngột lật xe.
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng của Dư Trì, cảm giác nếu cô không gọi hai tiếng này, cô không phải là Thịnh Ly. Viên Viên đằng sau khụ một tiếng, cô vờ như không nghe thấy, đứng trước mặt anh, khẽ cười ra tiếng: “Dùng bộ mặt vô cảm này kêu tôi gọi hai chữ kia, thích hợp không?”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi vô cảm hay không, chị là người rõ nhất.” Dư Trì chế nhạo cười, sắc mặt lạnh hơn.
Thịnh Ly bình tĩnh như trước, nói: “Trước kia là không, bây giờ tôi không biết, dù sao hiện tại cậu đâu còn là bạn trai tôi.”
Ẩn ý là, muốn làm bạn trai tôi, nên thể hiện chút thành ý đi?
Ít nhất là mở miệng nói lời nào đó dễ nghe, hoặc không… trực tiếp hôn một cái cũng được.
Kết quả, tên tiểu vương khốn khiếp lạnh lùng “ồ” một tiếng.
Thịnh Ly: “……”
Được, xem như anh lợi hại, xem như anh nhẫn nại.
Cô lạnh mặt đi về xe bảo mẫu của mình, sau khi lên xe mới đột nhiên không nhớ hộp thuốc để đâu, đành quay đầu hỏi Viên Viên: “Viên Viên, rượu thuốc đâu rồi?”
Viên Viên vừa bị tạt một gáo nước lạnh, mất mát đi tới, lướt qua Dư Trì, thở dài một hơi.
Dư Trì không nghe thấy, đi thẳng tới, tay đút túi quần dựa vào xe chờ.
Viên Viên đứng ở cửa xe, ngại ngùng nói: “Hộp thuốc vẫn để ở khách sạn, em không có mang lên xe.”
Thịnh Ly cạn lời.
“Vậy sao ban nãy em không nói?”
“Trước mặt mọi người chị đã nói thế rồi, anh… Khụ, Dư Trì cũng đồng ý. Nếu em nói không mang, không phải chị sẽ mất mặt sao?”
Viên Viên lí nhí, “Hơn nữa, em đây là cố gắng tạo cơ hội cho hai người riêng tư, không dễ dàng gì đâu.”
Thịnh Ly: “……”
Dư Trì: “……”
Ánh mắt hai người chạm nhau, sự lạnh lùng và bình tĩnh đồng thời tiêu tan, giống như băng tuyết mùa đông đã dịu đi phần nào.
“Vậy, chờ về khách sạn tôi đưa cậu sau?” Thịnh Ly ngập ngừng hỏi, “Có thể chịu được không? Có lẽ một lúc nữa là kết thúc công việc.”
Dư Trì an tĩnh nhìn cô: “Được.”
Thịnh Ly mỉm cười, bước xuống xe: “Vậy về quay phim tiếp thôi.”
Một nhóm bốn người, tay không trở về.
Bước chân Dư Trì dừng lại, hơi liếc sang bên cạnh, Thịnh Ly ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Không có gì, đám chó săn bám đuôi.”
Lúc trước 《 Hoa Hồng 》nổi đình đám, Dư Trì bị đám chó săn bám đuôi mấy tháng trời đều không dính một scandal gì, ngoài thời gian lên lớp thì lên công ty rồi đóng phim, đôi khi có vài bữa ăn gặp mặt đạo diễn và nhà sản xuất. Về sau, phóng viên cũng chẳng buồn bám theo anh nữa, dù sao không có tin tức gì.
Cho đến khi bị đoàn đội của Trần Du xào CP, thi thoảng lại xuất hiện người theo dõi.
Nhưng kể từ khi anh lên chương trình thú nhận muốn theo đuổi lại mối tình đầu, gần như mỗi ngày đều có đám chó săn canh chừng, cho nên, hiện giờ anh rất nhạy cảm với việc bị chụp lén.
Thịnh Ly nhìn qua, chậm rãi hỏi: “Sợ bị chụp sao?”
“Không sợ.” Dư Trì thành thật nói, “Nhưng cũng không muốn bị chụp, rất phiền phức.”
Trở lại studio, trợ lý Tiểu Trần không yên tâm, vẫn đi qua khẽ hỏi Dư Trì: “Anh, eo anh còn đau lắm không? Nếu như quá đau chúng ta đến bệnh viện xem sao, đừng để lại di chứng.”
Dư Trì: “Không cần, vẫn chịu được.”
Mười giờ đêm, đoàn phim tan làm.
Trở về khách sạn, Thịnh Ly vốn dĩ muốn nhân cơ hội đưa thuốc để ở lại phòng Dư Trì một lúc, nhưng Trần Uyên nói kịch bản có vài chỗ chỉnh sửa, muốn mở một cuộc họp với biên kịch và ba diễn viên chính.
Cũng không biết là sẽ họp trong bao lâu, Dư Trì đã chịu đựng lâu như vậy rồi, nhịn nữa sẽ không ổn.
Vì thế, trước khi họp, cô để Viên Viên đưa thuốc qua cho anh.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Viên Viên gõ cửa, Dư Trì đang tắm rửa, người mở cửa là Tiểu Trần.
Viên Viên dặn dò: “Nếu có vết bầm thì thoa nhiều hơn một chút, thoa vào rất nhanh sẽ đỡ.”
Tiểu Trần vội nói: “Được được, cảm ơn chị Ly Ly.”
“Không cần khách sáo, đều là người một nhà.” Viên Viên cười híp mắt nói.
Tiểu Trần: “………”
Mặc dù Dư Trì chưa từng nhắc qua mối tình đầu của anh là ai, nhưng trước khi đến đoàn phim, Hoàng Bách Nham đã nói cho cậu rồi, còn đặc biệt giao phó phải chú ý mọi chuyện. Tóm lại nhiệm vụ của cậu là bảo đảm Dư Trì và Thịnh Ly ở đoàn phim cần có chừng mực, nhắc nhở Dư Trì cố gắng tránh bị nghi ngờ.
Mười phút sau, Dư Trì mặc áo choàng tắm bước ra, Tiểu Trần cầm rượu thuốc nhìn anh: “Anh, em giúp anh thoa thuốc?”
Eo Dư Trì thật sự rất đau, anh ừ một tiếng, mặc một chiếc quần thể thao màu xám vào, đặt áo choàng tắm qua một bên, nửa người trên để trần, lười biếng nằm trên sofa. Phần eo đằng sau đã hiện vết bầm, nhìn trông rất đau, vậy mà anh còn chịu đựng mấy tiếng trời.
Tiểu Trần cau mặt: “Nghiêm trọng vậy sao, đã tím bầm cả rồi.”
Điện thoại trên bàn rung lên, anh với tay cầm lên xem.
Thịnh Ly: 【 Chụp ảnh gửi tôi xem, nghiêm trọng hay không? 】
Dư Trì liếc Tiểu Trần đang chuẩn bị thoa thuốc cho mình, đem điện thoại qua, nói nhỏ: “Chụp giúp anh một tấm.”
Tiểu Trần sững người, cậu đi theo Dư Trì hơn ba năm, biết Dư Trì ngoài công việc ra, bình thường không thích chụp ảnh. Người hâm mộ mỗi ngày đều kêu gào trên Weibo, muốn anh đăng ảnh, anh cũng không đăng.
Có điều, anh không chụp ảnh selfie, Tiểu Trần thường giúp anh chụp mấy bức ảnh đời thường, cũng là nhiệm vụ Hoàng Bách Nham giao phó, chụp xong chọn ra hai bức để Dư Trì đăng lên Weibo.
Đây là lần đầu tiên Dư Trì chủ động nhờ Tiểu Trần chụp ảnh.
Tiểu Trần thất thần: “Chụp đâu ạ?”
“Nửa thân trên.”
Tấm thân trần này sao?
Lẽ nào nghệ sĩ nhà cậu cuối cùng đã biết thế nào là bán thảm bán thịt cho fan?
Tiểu Trần kích động nhận điện thoại: “Ok ok, em nhất định sẽ chụp thật đẹp.”
Lúc học Đại học, cậu từng học qua một lớp nhiếp ảnh, biết phải chụp theo bố cục thế nào.
Huống hồ, dáng người Dư Trì cực phẩm như vậy, 360 độ không góc chết, tuỳ tiện chụp vài tấm đều rất đẹp.
Dù gì cũng là Ảnh đế, là diễn viên thực lực tuyến một, chụp qua bao nhiêu trang bìa tạp chí, Dư Trì càng biết cách tạo dáng sao cho tự nhiên.
Hai phút sau, Thịnh Ly nhận được một bức ảnh.
Ánh sáng của ảnh hơi tối, được chụp từ đằng sau, không thấy mặt, chỉ để lộ đường quai hàm nam tính. Người đàn ông để trần thâ trên, lười nhác nằm trên sofa, cánh tay buông thõng, vai rộng eo hẹp, rãnh lưng sâu đẹp, cạp quần thể thao nới lỏng trên xương hông, để lộ một ít nội y màu đen.
Trên eo có một vết bầm, thoáng nhìn qua, còn tưởng là hình xăm đặc biệt nào đó.
Toàn cảnh bức ảnh vừa quyến rũ, vừa khiến người ta thèm khát.
Thịnh Ly sững sờ vài giây, cảm thấy khó huyết dâng trào, tai đỏ bừng.
Anh cố tình phải không!
Do buổi tối cô nói anh mang bộ mặt vô cảm, anh liền gửi cô bức ảnh kích thích thế này, tuyệt đối là cố tình.
Cô lại mở bức ảnh ra nhìn…
Đây rõ ràng là yêu quái mà!
Trên thế giới làm sao có một người mê hoặc như thế này, từ dáng người đến dung mạo tới khí chất, thậm chí là đến bộ mặt vô cảm khốn nạn lúc nói chuyện với cô, giẫm lên vết thương lòng của cô.
Nếu như là trước kia, Thịnh Ly yêu cầu anh chụp ảnh, anh nhất định sẽ không chụp.
Hiện tại không những chụp, mà còn chụp thành cái dạng này.
Nếu không phải cố ý, cô tuyệt đối không tin.
Trưởng thành rồi, em trai.
Biết câu dẫn người khác rồi.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chậm rãi gõ chữ: 【 Bôi thuốc đi nhé, nhìn có vẻ khá nghiêm trọng, nếu nặng quá thì mai tới bệnh viện xem sao. Thầy Cảnh đã nói rồi, đàn ông quan trọng nhất là vùng eo, cậu còn phải dựa vào cái eo này để theo đuổi lại mối tình đầu đó. 】
Bên kia, Dư Trì đọc tin nhắn cô gửi đến, giật khoé miệng, tắt điện thoại đi.
Tiểu Trần khẽ hỏi: “Không đăng Weibo sao? Em chụp đẹp như vậy.”
“Không đăng.” Dư Trì lười biếng nằm về chỗ, “Nhanh thoa đi, một lát còn qua bên đạo diễn.”
Cuộc họp kéo dài đến một giờ sáng mới kết thúc, Thịnh Ly buồn ngủ không chịu nổi, lúc ra noài cửa vấp phải thảm suýt ngã xuống sàn, may thay Dư Trì nhanh tay vòng tay ôm lấy eo cô, đỡ người đứng dậy.
Thịnh Ly bám vào cánh tay anh, đứng vững rồi nhìn lên: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Dư Trì buông tay, nhàn nhạt đáp.
_____
Những ngày tiếp theo quá trình quay phim đều diễn ra thuận lợi. Hôm nay là phân đoạn ngoại cảnh giữa Dư Trì và Cảnh Di Minh, Hoàng Bách Nham đặc biệt đến đoàn phim thăm ban. Lúc đó, Thịnh Ly đang ngồi bên cạnh trang điểm, Hoàng Bách Nham chủ động đến chào hỏi cô.
“Thịnh Ly, đã lâu không gặp.”
Thịnh Ly cười: “Cũng không lâu lắm, không phải mới gặp ở lễ trao giải sao?”
Hoàng Bách Nham liếc sang hướng Dư Trì, cười: “Đúng vậy.”
Thợ trang điểm hoá trang xong cho Thịnh Ly xong liền ra ngoài, Viên Viên cũng rời đi.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoàng tổng, em muốn hỏi anh một chuyện.” Thịnh Ly mở lời, “Dư Trì thật sự từ chối 《 Hoa Hồng 2 》?”
Trên mạng có rất nhiều tin tức khác nhau, Thịnh Ly từng nghĩ qua chuyện trực tiếp hỏi Dư Trì, nhưng với tính cách anh chắc chắn sẽ không nói thật. Nghĩ đi nghĩ lại, hỏi trực tiếp Hoàng Bách Nham vẫn hơn.
Hơn nữa, Hoàng Bách Nham dường như cũng có điều muốn nói với cô, cảm giác anh ta đối với cô khá phức tạp. Dư Trì là cô giúp chuộc thân, giới thiệu cho anh. Mà Dư Trì nổi tiếng như bây giờ, con đường tương lai rộng mở, làm một người đại diện như anh ta, chắc chắn là có lợi.
Nhưng sau khi Dư Trì đại bạo, đột nhiên thú nhận muốn theo đuổi lại mối tình đầu, đại khái anh ta sẽ có phần cảnh giác hơn.
Trên thực tế, quả thật là như vậy.
Hoàng Bách Nham bất lực cười: “Đúng, lúc cậu ấy đi ghi hình, bên đạo diễn Hà đã xác nhận thời gian khai máy. Chủ yếu là đạo diễn Hà cho rằng bọn anh sẽ để trống lịch cho 《 Hoa Hồng 2 》, cho nên không thương lượng trước. Dù sao thì em cũng biết mà, đạo diễn Hà là người bồi dưỡng Dư Trì, cũng là thầy của cậu ấy.”
Anh ta nhìn Thịnh Ly, nói tiếp: “Anh biết phí giải trừ hợp đồng của Dư Trì là em trả, cũng là em giới thiệu cậu ấy cho anh, em lại là tình đầu của cậu ấy… Cho nên, anh thật sự không có gì để nói. Cậu ấy muốn nhận 《 Từ Viên 》, suýt chút nữa còn làm loạn cả công ty, may mà anh tốn công nghĩ cách, mới điều chỉnh được lịch trình với bên đạo diễn Hà, ký hợp đồng rồi mới xoa dịu được cơn tức giận của ông chủ.”
Là vì thời điểm hiện tại Dư Trì là ngôi sao đang nổi tiếng, đổi lại là nghệ sĩ khác, công ty chắc chắn không khoan nhượng.
Thịnh Ly im lặng vài giây, hỏi: “Điều kiện là gì?”
Để đoàn phim lui lịch trình đợi mấy tháng, không thể không có điều kiện nào.
“Giảm một nửa tiền catse, là Dư Trì tự đề xuất, hiện tại catse của cậu ấy là từng này.” Hoàng Bách Nham làm động tác tay, cười khổ.
Thịnh Ly hạ mắt, nhất thời không biết nói gì.
Đúng lúc Dư Trì quay xong, bước về phía hai người. Hoàng Bách Nham và Thịnh Ly nhìn nhau một cái, ngầm hiểu ý đối phương, đồng thời im bặt.
Buổi tối, Thịnh Ly có một cảnh quay với Dư Trì.
Kết thúc phân cảnh, cô nắm bắt cơ hội, mỉm cười hỏi anh: “Em trai, cậu đã từng theo đuổi ai chưa?”
Dư Trì đút tay vào túi: “Chưa từng.”
Thịnh Ly nhướng mày: “Tôi biết mà.”
Đêm muộn, tan làm trở về khách sạn, Dư Trì nhận được một tài liệu Thịnh Ly gửi đến.
Tiêu đề: Muốn theo đuổi Ly Ly, có hai ba trăm điều cần biết rõ.
Mở tài liệu ra, khoé miệng anh giật giật.
Nhiều hơn 3000 chữ so với trước kia.
Biến thành một văn kiện 12678 chữ.
*
Nhắn nhủ từ Editor:
Thuyền sắp cập bến rồi mọi người đã sẵn sàng để hai anh chị phát đường hay chưa (◡‿◡✿)
Spoil 2 chương sau-----
Chương 53: Cảnh hôn
Chương 54: NG vượt qua ba lần, đêm nay tôi tìm chị tính sổ