Đêm khuya như mực, rời xa thành thị náo nhiệt rầm rĩ, trong biệt thự chỉ có mập mờ u tĩnh.
Bên trong phòng tắm hơi nước như sương tràn ngập, mơ hồ có thể thấy được một vị nam tử thân hình thon dài đang tắm.
Hắn tắm rất nghiêm túc, cứ như là chuẩn bị tiến hành nghi thức nghiêm trang mà tỉ mỉ nào đó vậy.
Dòng nước ấm áp mang theo bọt nước từ đường cong thân thể trườn xuống, nam tử chậm rãi giơ tay lên hất tóc ra sau, bọt nước trong suốt quyến rũ trên lông mi, giống như song mâu u ám của hắn.
Theo tiếng nước nhỏ dần, nam tử kéo qua một chiếc khăn mềm mại rời khỏi phòng tắm.
Đứng ở trước kính, hắn chăm chú nhìn kỹ thân hình hoàn mỹ của mình, cuối cùng đường nhìn dường như ngừng lại trên mặt.
Hàng mi ôn nhuận, đôi mắt xếch lên, đôi môi nhạt màu.
Ngũ quan trong gương đoan chính mà hoàn mỹ nói không nên lời, nhưng khi kết hợp lại, lại có ý nhị khiến cho người ta không dời mắt ra được, lộ ra gợi cảm khó diễn tả.
Nam tử yên tĩnh nhìn, khóe miệng hài lòng nhếch lên một nụ cười.
Khăn mặt rơi trên mặt đất, hắn tựa hồ cũng không tính lau khô nước trên thân, mà là trực tiếp mặc một cái áo sơ mi trắng vào.
Chiếc áo mỏng rất có khiếu, bị nước trên thân sấm ướt có chút trong suốt, thế nên đường cong thân thể được ái muội ôm lấy, tỉ lệ vóc người đặc biệt cân xứng, giống như vai chính ở tấm poster trên tường.
Nhưng ngay cả chính bản thân nam tử cũng không biết, hắn căn bản cũng không phải là người trên poster kia, mặc dù hai người có ngoại hình hoàn toàn giống nhau.
Hắn vì bị thôi miên mà mất ký ức, Diệp Thần thủy chung tin tưởng vững chắc mình chính là Bạch Thiên Nghiêm trên poster. (o.O ko phải tên khốn Đoạn Vô Thần trước đây tranh vai diễn với đại thúc???)
Đôi chân trần không một tiếng động đi tới trước cửa đối diện hàng lang, hơi thở Diệp Thần có chút nhanh hơn, tựa như chờ mong, nhưng càng nhiều hơn chính là thấp thỏm. (đậu xanh rau má, nó chờ ko kịp nên mún bò lên giường gấp, tiện nhân vô liêm sĩ >’’’’’’<
Bonus thêm này :333
LỜI CUỐI SÁCH – Nhất
Từ buổi tiệc sinh nhật ngày đó sau, Tĩnh Trầm đã bị nhốt trong một gian phòng, mặc dù không bị dạy dỗ, nhưng lại mất đi tự do.
Sau hắn nhận được một lá thư, người gửi cư nhiên là người chị đã chết của hắn?!
Sửng sốt thật lâu, hắn vội vã mở ra, là lá thư đích thân chị hắn viết cho hắn, kèm theo một tấm hình.
Trong hình chị hắn đang ngồi trên giường bệnh, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, hướng ống kính cười ôn nhu.
Tĩnh Trầm hít sâu, một phần cuồng loạn lại vặn vẹo ở sâu trong nội tâm tựa hồ trong nháy mắt này bình tĩnh đi rất nhiều.
“Tiểu tĩnh, em có khỏe không?
Xin lỗi, khiến em lo lắng rồi, tuy chị hôn mê một tháng, thế nhưng chị đã không sao.
Lăng Nhất Quyền đã nói xin lỗi chị đối với chuyện chị bị thương. Cậu ấy nói mình vô tình kéo theo người không liên quan vào, nên nguyện ý bồi thường chị.
Chỉ bảo cậu ấy thả em ra, nhưng cậu ấy không trả lời chị.
Chị nghĩ cậu ấy cũng sẽ không làm gì quá đáng với em, thế nhưng em cũng sẽ không sống khá giả.
Tính cách của cậu ta kỳ thực còn cực đoan hơn so với em, nói thật chị rất sợ cậu ta, nhưng Bạch Thiên Nghiêm dạy cậu ta rất khá. Không thì dựa theo tác phong ba cậu ta, phỏng chừng toàn gia chúng ta cũng sẽ gặp tao ương.
Em tạm thời đợi, chị sẽ tìm cơ hội cầu Bạch Thiên Nghiêm bảo cậu ta thả em ra, đương nhiên là dùng phương thức uyển chuyển, trực tiếp cầu xin là không được.
Huống chi, em cũng đã trả giá một cánh tay…
Chị nghe nói em không có thực sự tổn thương Bạch Thiên Nghiêm, chị rất vui.
Dù sao, anh ta cũng chưa từng có lỗi gì với em cả.
Tuy rằng chị cảm thấy, là đàn ông thì không nên sợ hãi, nhưng có một số chuyện, nếu đã định trước không đạt được, thì nên buông tha cho thỏa đáng.
PS: Tại sao em lại cho rằng chị đã chết? Chẳng lẽ có thi thể? Không hiểu Lăng Nhất Quyền làm như thế nào. Nói chị biết đi, chị rất hiếu kỳ, thế nhưng không dám hỏi cái tên kia…”
LỜI CUỐI SÁCH – Nhị
Bạch Thiên Nghiêm sau đó tò mò hỏi Lăng Nhất Quyền: “Làm sao cậu biết người kia không phải tôi? Tự tôi cũng không phân biệt được, Tĩnh Trầm không chỉ sửa mặt hắn giống y như tôi, mà ngay cả mùi cũng vậy, rốt cuộc cậu làm sao biết được? Không cần nói với tôi đó là trực giác, cũng không phải đóng phim.”
“Nghiệm DNA.”
“A? Nghiệm DNA?” Bạch Thiên Nghiêm bỗng nhiên có loại cảm giác rầu rĩ bị đánh bại, “Không đúng a, tại sao cậu lại nghĩ tới cái này…”
“Hắn cho tôi cảm giác thật khó chịu.” Lăng Nhất Quyền rũ mắt, dừng lại một chút mới nói: “Từ lần trước tôi sinh bệnh, sau khi anh rời đi, tôi liền học được trước điều tra, sau hành động.”
“Sở dĩ cậu dẫn hắn đi xem nhà trẻ này là để..?”
“Cho Tĩnh Trầm nhìn. Dù không có ngay tại chỗ bắt được, nhưng tra được một ít đầu mối, biết hắn đã tới gần đó, nên lại bày cục diện này.”
“Vì sao cậu biết Tĩnh Trầm sẽ xuất hiện? Phân tích tâm lý?”
“Tôi không muốn nghe anh bàn về hắn.”
“…” Bạch Thiên Nghiêm đổ mồ hôi, nhịn không chụp đầu Lăng Nhất Quyền xoa xoa, ho khan một tiếng, lại hiếu kỳ nói: “Cái tên giả mạo kia hiện đang ở đâu?”
“Ném tới chỉnh hình.”
“Ách, chỉnh thành cái gì nữa?” Dùng cái từ ‘’ném’’ này…
“Tôi bảo bác sĩ tùy tiện, không giống anh là được. (-_- má Dược làm ta thất vọng quá, gặp phải bà là bà cho mười vết sẹo rồi ịn cái chữ ‘TIỆN NHÂN’ lên mặt >’’